ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG


Trần Thiên Hạo biết có lẽ anh không thể ở lại Nam Thành lâu dài.
Vì vậy anh phải sắp xếp mọi chuyện trong nhà xong xuôi, rải sẵn đường đi cho bọn họ.
“Bề ngoài bọn họ tỏ ra nghe lời em đều là vì anh.

Em cảm thấy cả cái nhà này đều đang cố tình chống đối em”.
“Bất cứ chuyện gì bọn họ cũng làm trái lời em.

Chưa bao giờ họ làm em hài lòng cả.

Em sắp sụp đổ rồi”.
Lưu Tiểu Nguyệt vừa khóc vừa kể.
Trước kia, cô gặp bất cứ khó khăn gì đều sẽ kể cho anh nghe.

Nhưng từ khi lên làm chủ gia tộc, cô tự thấy mình không thể làm vậy được nữa.
Tuy nhiên, cuối cùng cô vẫn không thể nhịn nổi.
Bởi vì chỉ có anh mới là chỗ dựa của cô.
“Yên tâm, có anh ở đây rồi”.
Trần Thiên Minh dịu dàng xoa đầu cô an ủi.
Chẳng biết từ khi nào, cô gái này đã chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim anh.
Mặc dù anh vẫn luôn cố gắng chối bỏ sự tồn tại của cô nhưng không thể không thừa nhận một điều, sớm chiều ở chung đã khiến anh ngày càng muốn quan tâm cô nhiều hơn.
Đôi khi, tình cảm là thứ không thể nào khống chế được.
“Nói anh nghe, em lại gặp khó khăn gì nữa?”
Anh dịu dàng thủ thỉ.
“Chuyện công huân đó.

Ông nội không chịu tham gia buổi đấu giá với em”.
Cô nằm lên đùi anh, ngửa mặt nhìn anh nói.

Không biết tại sao mỗi khi kể khổ với anh xong, cô đều cảm thấy vô cùng yên tâm.
Nhất là khi nhìn thấy gương mặt cương nghị của anh, cô thấy cực kỳ an toàn, giống như trên đời này không có gì là cô không làm được.
“Ông ta không đi thì không được sao? Bức tranh chữ Dòng Họ Công Thần anh cho em đâu?”
“Cái đó cũng dùng được sao?”
Lưu Tiểu Nguyệt mắt tròn mắt dẹt nhìn anh.
“Đó là thứ chiến thần Đông Hoang thưởng cho anh, đương nhiên là dùng được rồi”, anh nở nụ cười bất lực với cô.
“Nhưng đó là tặng cho anh, đâu phải cho em”, cô bĩu môi nói.
“Cũng phải, nhưng mà chúng ta còn có một bức thư nữa.

Trong thư cũng có nhắc đến tên em đấy”.
“Em cứ cầm cả thư và tranh chữ theo rồi nói đây là đồ thưởng cho nhà họ Lưu, bọn họ dám không tin sao?”
Anh tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
Hai mắt cô sáng bừng lên.
Kích động ngồi bật dậy.
Cô chỉnh lại mái tóc hơi rối, vui sướng nhìn anh.
“Đúng rồi, sao em lại quên mất chuyện này nhỉ?”
Trần Thiên Minh bật cười gõ nhẹ vào trán cô.
“Em ngốc lắm”.
“Anh mới ngốc”.
“Hừ!”
Lưu Tiểu Nguyệt buồn bực hừ lạnh, giận dỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt cô khẽ ửng đỏ, hiện lên vẻ hạnh phúc.
Chiếc xe lăn bánh êm ru.

Cô dựa vào cửa xe lén lút liếc nhìn Trần Thiên Hạo.
Lòng thầm tính toán.
Chỉ còn một tháng nữa.
Bọn họ sẽ làm đám cưới.
Nghĩ tới đây, mặt cô lại càng đỏ.
Tại ngân hàng Đế Phong.
Ở trung tâm thành phố.
Ngay bên cạnh tòa nhà văn phòng của chủ tịch thành phố.
Nơi đây là ngân hàng nhà nước lớn nhất nước Hoa, có chi nhánh ở khắp tất cả các thành phố lớn nhỏ.
Sau lưng ngân hàng này có cổ phần của quân đội nước Hoa kiểm soát.
Ngân hàng này cung cấp chất lượng phục vụ tốt nhất, trình độ bảo an tối cao cho đám người làm kinh doanh nắm giữ thế lực hùng hậu.
Đương nhiên mục đích thành lập ngân hàng Đế Phong ban đầu chỉ là để chi tiền phụ cấp sinh hoạt cho quân lính giải ngũ khắp cả nước.
Dần dà, nhờ có quân đội quốc gia chống lưng, mức độ an ninh tối cao, ngân hàng này trở thành ngân hàng được tin cậy nhất.
Chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước cổng ngân hàng Đế Phong.
Nhân viên bãi đỗ xe chạy tới nhận chìa khóa.

Trần Thiên Hạo ung dung đút tay túi quần, ánh mắt hờ hững liếc qua tiệm bán báo cách đó mấy trăm mét.
Không khỏi híp mắt lại.
Anh nhanh chóng phát hiện ra một bóng người ở trong nhà.
Thế nhưng anh cũng chẳng lo sợ gì.
Chỉ không ngờ đối phương lại theo mình tới tận nơi này.
“Thiên Hạo, ngân hàng đông người thật đấy”, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn qua cửa kính thấy cả một đoàn người đang chen chúc xếp hàng ở bên trong.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua.
Trông thấy phần lớn những người xếp hàng đều là các ông cụ lớn tuổi.

Không ít người bị tàn tật.
Hơn nữa có rất nhiều người mặc trang phục quân đội màu xanh lục.
Bọn họ là lính già giải ngũ!
Chắc là đến để nhận phụ cấp hàng tháng.
Khi thấy những vết thương trên người bọn họ, Trần Thiên Hạo không khỏi xúc động.
Bọn họ đều là anh hùng đã hi sinh hết mình vì hòa bình cho đất nước.
Nếu không có bọn họ, đất nước sẽ không được yên bình như ngày hôm nay.
“Tiểu Nguyệt, em vào đăng ký số đi, anh đi xử lý chút chuyện trước đã”.
Lưu Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Rồi đi vào trong cổng lớn của ngân hàng.
Anh rút một điếu thuốc lá châm lửa đốt, rít một hơi thật sâu.
Bước chân nhanh nhẹn đi tới tiệm bán báo.
“Đừng giả vờ nữa”.
Anh lạnh lùng cất giọng nói.
Một người đang ngồi trước tiệm bán báo, buồn bực hạ tờ báo to đùng che kín toàn bộ gương mặt xuống, vẻ mặt không cam lòng.
Lộ ra gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Tiền Cẩm Lâm.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?”, anh lạnh giọng hỏi.
“Anh hại tôi tan nhà nát cửa, anh nói xem tôi muốn làm gì?”, cô ta nghiến răng nghiến lợi hỏi ngược lại.
“Cô có biết tại sao tôi lại ra tay tiêu diệt nhà họ Tiền không?”
Trần Thiên Hạo sa sầm mặt hỏi.
“Bởi vì nhà họ Tiền các cô bắt cóc mẹ tôi để uy hiếp tôi.

Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm chuyện tương tự thêm một lần nào nữa”.
Nói rồi anh ném điếu thuốc lá xuống đất, giẫm nát.
Quay lưng bỏ đi.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm trở nên nặng nề, lanh lẹ rút một con dao sắc nhọn từ trong đôi bốt dài màu đen.
Lưỡi dao sắc bén lóe lên.
Cô ta lăn một vòng nhào tới định đâm vào cổ chân của anh.
Cảm nhận được sát khí rét lạnh từ sau lưng ập tới.
Trần Thiên Hạo nổi giận, nhún người lấy đà nhảy ra xa mấy mét.
Tiền Cẩm Lâm vồ hụt vào khoảng không.
Cô ta lật ngửa lại, dùng sức bật người đứng dậy.
Vòng eo thon gọn của cô ta mềm dẻo tựa như không xương, quay một vòng một trăm tám mươi độ, nhón chân bổ nhào về phía anh.
“Bịch!”

Trần Thiên Hạo giơ chân lên cao đá bay con dao trong tay cô ta.
Còn hai tay tóm chặt cơ thể đối phương.
Dùng sức khóa chặt cả người cô ta vào ngực mình.
Năm ngón tay bóp chặt cổ họng cô ta.
“Nếu không vì nể tình cô là người của quân Nam Cương, tôi đã lấy mạng cô từ lâu rồi”.
Anh lạnh lùng thì thầm bên tai cô ta.
Tiền Cẩm Lâm giãy giụa mấy lần đều vô ích, co chân định đá vào thân dưới của anh.
Nào ngờ lại bị anh kẹp chặt lại bằng hai chân.
Cô ta đau đớn kêu lên một tiếng.
Toàn thân ngả về phía trước.
Cổ họng bị anh siết chặt, hít thở không thông, mặt mũi đỏ gay gắt, hai mắt trợn trừng.
“Tôi có làm ma cũng không tha cho anh đâu”.
Cô ta tuyệt vọng buông lời nguyền rủa.
Nhưng Trần Thiên Hạo vốn không hề có ý định giết cô ta.
Năm ngón tay anh khẽ thả lỏng, cho cô ta cơ hội thở dốc.
Đồng thời hai chân đang kẹp chặt bắp chân cô ta cũng buông ra.
“Tôi không muốn cô tấn công tôi thêm lần thứ ba”.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn”, anh hờ hững nói lời đe dọa.
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng cô ta gào rú.
“Đồ dâm dê, mau bỏ tay ra”.
Anh ngớ người ra một lúc mới giật mình phát hiện không biết từ bao giờ tay trái của mình đang bóp chặt ngực cô ta.
Thảo nào vừa nãy lại thấy mềm mại lạ thường.
Anh đẩy cô ta ra khỏi ngực mình, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ như trái gấc vì xấu hổ của cô ta.
Vẻ mặt của anh cũng trở nên lúng túng.
“Tôi không muốn dây dưa với cô nữa, đừng đi theo tôi”.
Nói rồi, anh dứt khoát quay người đi thẳng..


Bình luận

Truyện đang đọc