ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG



Bên trong phòng làm việc.

Tiêu Thiên Bảo pha một ấm trà để tiếp đãi Trần Thiên Hạo, vẻ mặt tươi cười lên tiếng.

“Cậu Trần, tôi đã nói rõ tình hình hiện tại của Tiêu Thị chúng tôi rồi.

Sau khi tòa nhà dược phẩm của chúng tôi được xây dựng xong xuôi, nó sẽ trở thành trung tâm thương mại về y dược lớn nhất cả nước.

Hơn nữa, sau này chúng tôi còn chuẩn bị xây dựng xưởng điều chế thuốc ở khắp các tỉnh thành phố”.

“Tương lai sau này, nhất định chúng tôi có thể chiếm lĩnh thị trường dược phẩm nội địa”.

“Bây giờ cậu đầu tư vào Tiêu Thị chính là quyết định đúng đắn nhất”.

Nhà họ Tôn trong bốn gia tộc hàng đầu của Nam Thành chính là một ví dụ điển hình.

Trong những năm gần đây, kinh doanh dược phẩm bảo vệ sức khỏe và các máy móc trang thiết bị y tế đang phát triển vượt bậc.

Vì vậy, anh cũng rất coi trọng lĩnh vực này.

Cũng chính vì thế nên anh mới từ bỏ ý định đầu tư ban đầu.

Phải mua lại! Mua lại toàn bộ!
Bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm để đặt nền móng phát triển ở Đế Đô.

“Nghe ông nói xong, tôi thấy rất có hy vọng.

Như vậy đi, hiện giờ tổng tài sản của Tiêu Thị các ông là bao nhiêu?”
Tiêu Thiên Bảo nghe thấy anh hỏi vậy, không khỏi sững sờ.

“Cậu Trần nói vậy là có ý gì? Cậu không tin tưởng thực lực của Tiêu Thị chúng tôi sao?”
Ông ta phất tay ra hiệu cho thư ký nộp báo cáo tài sản hằng năm của công ty.


Trần Thiên Hạo xem xong một lượt, thấy tổng cộng các nguồn tài chính của công ty này cũng chỉ hơn năm mươi tỷ, không phải con số nhỏ.

Nhưng nếu so với một trung tâm kinh tế khổng lồ là Đế Đô thì cũng chỉ thường thôi.

“Tổng số vốn đầu tư dự doán của dự án tòa nhà dược phẩm lần này là khoảng mười tỷ.

Cậu có thể đầu tư dựa theo khả năng của mình”.

Sau khi ông ta đắc ý nói xong thì liếc mắt đánh giá anh, hy vọng trông thấy vẻ khiếp sợ khi đọc được báo cáo tình hình tài chính của mình.

Thế nhưng trông anh lại rất bình tĩnh.

“Không nói dông dài, tôi sẽ đầu tư vào dự án này.

Ngoài ra, tôi muốn gia nhập hội đồng quản trị của công ty ông”.

Anh đóng lại bản báo cáo, dứt khoát nói thẳng thừng.

“Gia nhập hội đồng quản trị? Chỉ cần cậu đầu tư vào dự án tòa nhà dược phẩm thì cậu đã trở thành cổ đông của chúng tôi rồi.

Nếu cậu đầu tư mười tỷ thì ít nhất sẽ nắm trong tay 40% cổ phần của chúng tôi”.

“Cái tôi muốn là toàn bộ cổ phần của các ông”.

“Không phải 40%, mà là 100%”.

“Hự!”
Tiêu Thiên Bảo kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ đối phương lại nói ra những lời ngông cuồng như vậy, vừa mở miệng đã đòi lấy toàn bộ cổ phần của Tiêu Thị.

Không lẽ người này đến để trêu chọc ông ta sao?
Nhưng khi nhớ lại bộ dạng của Tào Lam Thiên khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo, ông ta thầm nghĩ chắc anh cũng không phải hạng xoàng xĩnh.

Trên trán ông ta lấm tấm mồ hôi.

“Chuyện này… ở Tiêu Thị, tôi chỉ là tổng giám đốc thôi.

Chuyện lớn như vậy tôi không tự quyết định được đâu”.

“Vậy thì kêu người quyết định được đến nói chuyện với tôi”.

“Chỉ cần các ông chịu ra giá, tiền không thành vấn đề”.

Anh quả quyết nói.

Tiêu Thiên Bảo hốt hoảng nuốt nước bọt ừng ực.

Ông ta lặn lộn ở cái đất Đế Đô này đã bốn năm chục năm nay, không phải chưa từng gặp kẻ cuồng vọng nào.

Thế nhưng chưa có một ai dám to gan như vậy, vừa gặp đã đòi thu mua cả công ty của ông ta.

“Cậu Trần, tôi phải báo lại chuyện này cho ông cụ nhà tôi một tiếng.

Muộn nhất là ngày mai, ngày mai tôi sẽ cho cậu một câu trả lời chắc chắn, cậu thấy có được không?”
“Ngày mai? Quá muộn, bây giờ ông lập tức gọi điện hỏi ông ta cho tôi”.

Anh thúc giục.

“Được, vậy cậu chờ một lát, tôi đi gọi ngay đây”.

Ông ta cuống quýt gọi điện thoại về nhà.

Người nghe máy chính là quản gia nhà họ Tiêu.


Ông ta ra lệnh cho quản gia đưa điện thoại cho ông cụ nhà họ Tiêu đang tỉa hoa trong vườn.

“Bố, con phải báo với bố một chuyện”.

“Bố đã bảo để bố nghỉ hưu rồi cơ mà.

Chuyện kinh doanh thì đừng hỏi bố nữa”.

“Không phải đâu, chuyện này quan trọng, con chỉ có thể hỏi bố thôi”, Tiêu Thiên Bảo sốt sắng nói.

“Hả? Vậy con nói đi, có chuyện gì?”, trái tim Tiêu Tây Phong hẫng một nhịp, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Có, có người muốn mua lại Tiêu Thị của chúng ta”, Tiêu Thiên Bảo cảm thấy rất không chân thực, giống như đang nằm mơ.

“Mua lại?”
“Là bốn gia tộc đứng đầu Đế Đô sao?”, Tiêu Tây Phong khiếp sợ hỏi.

“Không, không phải.

Là một cậu thanh niên xa lạ”.

“Thanh niên? Không phải thằng nhóc đó trêu chọc con đấy chứ.

Tổng tài sản của Tiêu Thị nhà chúng ta lên tới bảy, tám mươi tỷ.

Toàn bộ Đế Đô này ngoại trừ bốn gia tộc đứng đầu thì còn ai có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy được?
“Con thấy không giống người trong mấy gia tộc đó đâu.

Đến cả cậu chủ nhà họ Tào gặp cậu ta cũng phải cung kính khom lưng”, Tiêu Thiên Bảo giải thích.

“Ừm…”
“Chuyện này không dễ giải quyết đâu”.

Sắc mặt Tiêu Tây Phong trở nên nghiêm nghị, chìm vào suy tư.

Thực ra Tiêu Thị phát triển đến bây giờ đã bước vào thời kỳ chững lại.

Bọn họ lập dự án tòa nhà dược phẩm cũng là bởi cạnh tranh trong giới quá khốc liệt, không thể sống nhờ vào hình thức buôn bán trực tiếp như trước nữa.

Không phải lão ta chưa từng nghĩ tới việc bán đứt công ty luôn, chỉ có điều tương lai phát triển ngành y dược rất rộng mở.

Lão ta không nỡ bán đi, mà cho dù có bán đi thì cũng sợ bị hạ giá xuống 40%.

Không thể bán đi được, cho dù có bán cũng phải thu về thật nhiều tiền.

Nghĩ vậy, lão ta chợt nảy ra một ý tưởng.

“Con bảo với cậu ta, mình ra giá tám mươi tỷ.

Nếu cậu ta đồng ý thì cứ bán đi”.

Lão ta tin chắc đối phương sẽ không mua với cái giá đó.

Cho dù đối phương bị dọa sợ chạy mất dép cũng sẽ không làm loạn lên.

Dù sao người có thể khiến người nhà họ Tào e ngại cũng không phải người mà bọn họ có thể chọc vào.

Có lời bố dạy bảo, Tiêu Thiên Bảo lập tức biết bản thân nên làm như thế nào.

Ông ta cúp máy, lúng túng nói với Trần Thiên Hạo.

“Tiêu Thị chúng tôi vốn là doanh nghiệp tư nhân, cho nên cũng có quyền tự định giá.

Bố tôi nói nếu cậu muốn mua lại thì phải đồng ý với mức giá một trăm tỷ”.


“Toàn bộ tài sản của nhà họ Tiêu sẽ thuộc về cậu”.

Ông ta cắn răng nói.

“Được, tôi đồng ý”.

Trần Thiên Hạo sảng khoái đáp.

“Ông sắp xếp lại toàn bộ giấy tờ liên quan đến tài sản của công ty, rồi thảo sẵn hợp đồng ý.

Chúng ta ký luôn bây giờ”.

“Cậu… cậu đồng ý sao?”
Tiêu Thiên Bảo giật cả mình.

Một trăm tỷ? Đồng ý luôn sao? Không hợp lẽ thường chút nào.

“Ừ, không lẽ còn có vấn đề gì sao? Không thì tăng thêm mười tỷ nữa”.

Anh khó hiểu hỏi.

“Tôi nói rồi, tiền không phải vấn đề, tôi không có thời gian câu giờ ở đây đâu”.

“Lại, tăng thêm mười tỷ nữa sao?”
Tiêu Thiên Bảo hốt hoảng hỏi.

“Có giàu đến mấy cũng không thể tiêu như vậy được đâu…”
Ông ta không dám tin vào tai mình, khẽ lẩm bẩm.

“Nếu chúng ta đã thống nhất được về giá cả thì có phải nên cho tôi xem tình hình tài sản của cậu trước không?”
“Đương nhiên là được, gọi thư ký của ông tới đi”.

Thư ký đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc tới mức hai chân sắp nhũn ra.

Anh ta run rẩy khẽ đẩy gọng kính, dè dặt đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, khàn giọng hỏi.

“Anh, anh Trần muốn tôi làm gì ạ?”
Anh đưa cho anh ta điện thoại của mình.

“Cậu mở tài khoản ngân hàng của tôi ra cho sếp Tiêu của cậu xem tôi có đủ tiền mua lại công ty của các cậu không?”
“Cái… cái này cũng cần tôi làm sao?”, thư ký khó tin hỏi ngược lại.

“Tôi không biết dùng loại điện thoại này cho lắm”.

“Đến cả điện thoại cũng không biết dùng ư?”
Hai chủ tớ ngơ ngác nhìn anh như đang nhìn một thằng ngốc, nhưng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó.

Thư ký run rẩy nhận lấy điện thoại, mở app chuyển khoản online ra xem thử.

999999…
“Cạch!”
Anh ta run tay vô tình làm rơi điện thoại xuống đất..


Bình luận

Truyện đang đọc