ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG



“Tam Nha Tử!”
Trần Thiên Hạo cao giọng hô lên, giọng nói hùng hồn mang theo khí thế uy nghiêm.

“Có!”
Tam Nha Tử vô thức đáp lại một tiếng, giật mình đứng thẳng lưng.

Cậu ta nhìn về phía thân hình cao lớn của đối phương, chợt cảm thấy quen thuộc lạ thường.

Trần Thiên Hạo sải bước về phía trước.

Đôi mắt hổ phách lóe sáng, ánh lên giọt nước mắt nóng hổi.

Trong khi Tam Nha Tử còn đang chìm trong tâm trạng phức tạp.

Anh đã giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu ta ba cái.

Sau đó anh ghé vào tai cậu ta khẽ thì thầm.

“Bây giờ tôi trao tặng cho cậu danh hiệu chiến tướng vĩnh cửu của Đông Hoang.

Khi nào có thời gian nhớ đến quân đội Đông Hoang báo tên”.

Nghe thấy câu nói này.

Cả người Tam Nha Tử lập tức chấn động, giống như được khai sáng.

Cậu ta nhanh chóng nhớ ra thân phận của người đang đứng trước mặt.

Chiến thần!
Anh chính là chiến thần Đông Hoang!
Cậu ta không khỏi kích động muốn quỳ xuống đất dập đầu với anh.

Nước mắt không kìm được rơi lã chã.


“Tam Nha Tử chưa từng hận ngài…”
Ông nội chết rồi, nhưng cả đời ông ấy đều chưa từng được gặp mặt chiến thần một lần.

Nếu như có thể, cậu ta cũng nguyện hi sinh cả tính mạng vì chiến thần.

Chiến thần, là linh hồn của cả đội quân!
Là sự kiên cường bất khuất!
Là sự hi sinh vô hạn!
Trần Thiên Hạo đỡ cậu ta đứng lên.

“Tam Nha Tử, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi”.

“Không chỉ có ông nội của cậu mà cả bố mẹ cậu…”
“Quân đội Đông Hoang của tôi đã nợ cả nhà cậu quá nhiều”.

Tam Nha Tử cố nén nước mắt, sợ khóc nhè sẽ bị chiến thần xem thường nên cố gắng kìm chế nội tâm đang hỗn loạn vì kích động và hưng phấn.

Dù cậu ta không khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi.

Mừng đến phát khóc!
Tiền Cẩm Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy vậy bèn lấy khăn tay đưa cho cậu ta.

Nếu không phải là kẻ địch thì chính là bạn bè.

“Hai người biết nhau sao?”
Cô ta tò mò hỏi.

Tam Nha Tử ngạc nhiên nhìn anh một cái, trông thấy anh hơi nhíu mày liền hiểu ra mọi chuyện.

“Không biết, không, có biết…”
“Vậy là biết hay không biết đây…”
Trần Thiên Hạo phì cười.

Cậu nhóc này kích động quá mức, nói mãi không thành câu.

“Ông nội của Tam Nha Tử từng cứu tôi một mạng ở trên chiến trường, nhưng khi đó cậu ấy còn bé, không nhận ra tôi”.

“Đúng đúng, ông nội của tôi…”
Nhắc đến ông nội, vẻ mặt của Tam Nha Tử liền trở nên ảm đạm.

Thấy vậy, Trần Thiên Hạo thở dài bất lực.

Tiền Cẩm Lâm cũng biết cảm giác chia ly giữa sự sống và cái chết đau đớn như thế nào, nên không biết phải nói gì để an ủi đối phương.

Tam Nha Tử sụt sịt vài cái.

Nhìn vào nhân sâm ở vách đá trong hang động, cất giọng hỏi.

“Hai người muốn hái cây nhân sâm đó sao?”
Trần Thiên Hạo gật đầu xác nhận.

“Đúng vậy đó cậu bé.

Cậu có cách này giúp chúng tôi không? Chúng tôi đang đau đầu lắm đây”, Tiền Cẩm Lâm mặt buồn rười rượi hỏi ngược lại.

Cô ta thấy Tam Nha Tử có thể dọa cho đám sói tuyết sợ hãi bỏ chạy, đoán là đối phương rất quen thuộc với nơi này.

Biết đâu sẽ tìm ra cách nào đó.

Tam Nha Tử trầm ngâm hồi lâu.

Một lúc sau mới lên tiếng.

“Dễ thôi, tí nữa hai người giữ dây thừng để tôi trèo xuống hái”.

“Thật sao? Vậy thì vô cùng biết ơn cậu”, Tiền Cẩm Lâm lập tức mừng rỡ.

Trần Thiên Hạo lại kiên quyết lắc đầu từ chối.


“Không được, quá nguy hiểm”.

Tam Nha Tử bật cười khanh khách.

Nụ cười trên mặt cậu ta tươi sáng như ánh mặt trời.

“Một người đi xuống chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Một người kéo dây cũng rất nguy hiểm.

Bây giờ hai người ở trên này giữ dây để tôi xuống thì sẽ không còn nguy hiểm nữa đâu”.

“Người tôi nhỏ gầy, lại thường xuyên đi lại trong núi nên rất quen thuộc với nơi này”.

“Không sợ nguy hiểm đâu.

Nhưng với điều kiện là hai người không được thả dây ra”.

Cậu ta tinh nghịch trêu ghẹo.

Trần Thiên Hạo vẫn cảm thấy không yên lòng.

Thế nhưng cậu ta đã lôi dây thừng ra quấn quanh hông mình.

Nhanh chóng di chuyển đến gần miệng núi lửa.

“Hai người phải giữ chặt dây vào đấy”.

Tam Nha Tử nhẹ giọng nói.

Cậu ta nhìn thấy sắc mặt của anh hơi tối sầm, bèn nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Không sao đâu, năm xưa em chính là người hái nhân sâm lên mà”.

“Vậy thì cậu nhất định phải chú ý an toàn, không chịu được phải nói ngay cho tôi biết”.

Anh gật đầu dặn dò.

Bắt lấy đầu dây thừng còn lại, quấn chặt quanh eo mình.

Bởi vì xung quanh không có cây cối gì để làm cột giữ thứ hai nên anh chỉ có thể buộc mình vào để đảm bảo tính mạng cho Tam Nha Tử.

Tiền Cẩm Lâm tiến đến muốn giúp đỡ lại bị anh từ chối.

Sức của một mình anh đã đủ để dễ dàng kéo Tam Nha Tử lên rồi.

Nếu cô ta cũng gia nhập thì không chỉ không còn sự trợ giúp nào khác, mà còn có khả năng xảy ra biến cố, ngược lại trở thành vật cản vướng tay anh.

“Tôi bắt đầu leo xuống đây”.

Tam Nha Tử buộc chặt sợi dây, bắt đầu men theo sườn dốc bên trong miệng núi lửa đi xuống.

Trần Thiên Hạo lập tức cảm thấy dây thừng bị siết chặt, trọng lượng chưa đầy năm mươi ký đè nặng lên hai bàn tay anh.

Anh dồn sức vào phần eo.

Hai bàn tay đeo găng tay bảo hộ của anh bắt đầu thả lỏng, để sợi dây thả xuống.

Tam Nha Tử mang theo dây thừng dần dần hạ xuống dưới.

Lúc ở trên miệng núi lửa nhìn xuống.

Chỉ cảm sâu mấy chục mét chẳng đáng là bao.

Nhưng khi leo từng bước từng bước xuống dưới.

Mấy chục mét ngắn ngủi này lại giống như mấy trăm mấy nghìn mét trải dài vậy.

Hơn chục phút sau, giọng nói của Tam Nha Tử từ phía dưới truyền tới.


“Dừng lại!”
Trần Thiên Hạo nắm chặt dây thừng, hai chân ghìm sâu xuống nền đất như hai cây đinh sắt cắm phập vào núi đá khổng lồ.

Cả người đứng yên tại chỗ không hề xê dịch.

Sắc mặt của anh vẫn bình tĩnh như không, gân xanh trên trán hơi nổi lên nhưng chưa đến mức ép anh phải dùng hết sức của mình.

Tuy nhiên giờ phút này, tinh thần của anh đang cực kỳ căng thẳng.

Tiền Cẩm Lâm đứng ở cạnh miệng núi lửa, chăm chú nhìn xuống dưới
Trông thấy Tam Nha Tử lôi một cái xẻng sắt ở trong túi, bắt đầu xúc rễ cây nhân sâm lên.

Ban đầu cậu ta không dùng bao nhiêu sức nên khe hở giữa vách núi vẫn còn nguyên vẹn.

Sau đó cậu ta cắm sâu đầu xẻng vào giữa khe hở, dùng sức nạy ra.

“Cạch!”
Bên trong hang động vang lên một tràng tiếng đá vỡ vụn.

Tam Nha Tử dùng quá nhiều sức, cơ thể mất đi điểm tựa bắt đầu lơ lửng giữa không trung.

Nhiệt độ của núi lửa nóng hừng hực khiến cậu ta đỏ bừng cả khuôn mặt, mồ hôi ướt đẫm quần áo, rơi từng giọt xuống đáy hố như mưa.

Trái tim Trần Thiên Hạo siết chặt, tập trung toàn bộ tinh thần dõi theo từng hành động của cậu ta.

Dây thừng vẫn được anh nắm chặt trong tay.

Sau khi đung đưa vài cái, Tam Nha Tử nhanh trí bắt lấy khe hở lộ ra giữa vách núi.

Cảm giác lơ lửng vừa rồi khiến cậu ta thấy đầu óc choáng váng, hai tai ù đi.

Cộng thêm nhiệt độ nóng rực ở trong hang động, cậu ta gần như ngất xỉu vì cảm nắng.

Thế nhưng cậu ta biết mình không được phép ngất đi.

Cậu ta phải chứng minh năng lực với chiến thần.

Cậu ta nắm chặt cây xẻng trong tay, hàm răng cắn chặt, bắt đầu đào hết đất đá ở khu vực xung quanh khe hở.

Tiền Cẩm Lâm chứng kiến tất cả, hoảng sợ run rẩy.

Cô ta rất muốn hô lên một tiếng, bảo cậu ta đừng lấy nữa.

Mặc dù không nỡ, nhưng dù sao nguy hiểm cũng chỉ trong chốc lát.

Chỉ cần đảm bảo biện pháp an toàn, chắc là sẽ không bị tổn thương gì.

Nhóc 13 cũng chỉ có một cơ hội duy nhất này.

Nếu không lấy được cây nhân sâm kia, thằng bé sẽ chết.

Thế giới này chưa từng có sự công bằng tuyệt đối.

Đương nhiên cũng chẳng bao giờ có sự an toàn tuyệt đối nào!
Trong lúc đó, mấy chục con sói tuyết thấy Trần Thiên Hạo đang bận rộn không rảnh tay đối phó lại tranh thủ cơ hội bắt đầu thăm dò tới gần..


Bình luận

Truyện đang đọc