ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG


“Sao thế này…”
Trần Thiên Hạo kinh ngạc, bèn tiến lại xem thử.

Gương mặt của nhóc 13 sưng phù lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Cực kỳ nhợt nhạt.
Tiền Cẩm Lâm biến sắc.
“Nhóc 13, nhóc 13”.
Cô ta hoảng loạn nhìn Trần Thiên Hạo, run rẩy cất tiếng hỏi.
“Thằng bé bị, bị làm sao vậy?”
Tuy không rành y thuật, nhưng nhìn gương mặt sưng phù và trạng thái mềm nhũn như thể mới được vớt từ dưới biển của thằng bé, Trần Thiên Hạo đã đoán ra được gì đó.
“E là vừa rồi nước biển vẫn chưa được rút sạch khỏi cơ thể”.
“Trên đường đến đây, có lẽ là nước biển đã vào phổi, hoặc não bị thiếu ô-xi trong thời gian dài ở dưới biển, nên dẫn đến tình trạng hôn mê đột ngột”.
Trần Thiên Hạo nghiêm nghị nói.
“Nhưng bất kể là tình huống nào đi nữa, thì chúng ta cũng cần đến bệnh viện ngay lập tức”.
Dứt lời, Trần Thiên Hạo đã bế nhóc 13 và chạy về phía ô tô.
Nước mắt lưng tròng, Tiền Cẩm Lâm cũng vội vã chạy theo.
Cô ta không ngờ tình huống như vậy sẽ xảy ra.
Tiền Cẩm Lâm vội vàng theo sau Trần Thiên Hạo, bước lên ô tô.
Bệnh viện trung ương Nam Thành.
Sau khi được kiểm tra nhanh và cấp cứu, nhóc 13 đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi bệnh trạng.
Bác sĩ Vương - Vương Uyên Bác - một chuyên gia nổi tiếng trong ngành, từng giành nhiều giải thưởng quốc tế, đã nói với vẻ mặt khá nghiêm trọng.
“Tình trạng của đứa bé không được lạc quan”.
“Không đâu.


Sau khi bị đuối nước, thằng bé đã được cứu lên và tỉnh lại rồi mà.

Chúng tôi còn nói chuyện với nhau, sao lại…”
Tiền Cẩm Lâm trưng ra vẻ mặt khó tin, nước mắt rưng rưng nơi vành mắt đỏ hoe.
“Bác sĩ à, rốt cuộc tình trạng như thế nào vậy?”
Trần Thiên Hạo nghiêm giọng hỏi.
Vương Uyên Bác đẩy cặp kính dày cộp lên, sắp xếp lại suy nghĩ, đoạn trả lời.
“Dựa theo mô tả của các vị, đứa bé này đã ngất xỉu lần thứ hai sau khi đuối nước tỉnh dậy.

Tình trạng này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc bất tỉnh ngay do đuối nước”.
Trần Thiên Hạo không nói gì, chỉ nghiêm túc lắng nghe.
“Dưới tình huống bình thường, trong trạng thái hôn mê, cơ thể con người trao đổi chất tương đối chậm, đủ để giúp các cơ quan duy trì thời kỳ ‘tạm dừng’ ở mức độ nhất định”.
Vương Uyên Bác ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Nhưng một khi người đó tỉnh dậy, cơ thể, phổi và các cơ quan khác sẽ hoạt động trở lại.

Nếu lúc này nước trong cơ thể không được bài tiết ra ngoài, quá trình chuyển hóa nước sẽ bị đẩy nhanh.

Khả năng thứ nhất, là bài tiết ra bên ngoài cơ thể”.
“Còn khả năng thứ hai thì khá là hiếm gặp, ấy là gây ra hôn mê ngạt thở tái phát”.
Trần Thiên Hạo nửa hiểu nửa không.
Tiền Cẩm Lâm lau nước mắt vương trên khoé mắt, sốt sắng hỏi.
“Vậy trong trường hợp này, hiệu quả của việc chữa trị như thế nào ạ?”
Vương Uyên Bác lắc đầu.

“Tôi làm bác sĩ năm mươi năm nay, cũng chỉ gặp trường hợp này hai lần.

Loại hôn mê ngạt thở tái phát này gây tổn thương rất lớn cho não.

Dù có may mắn tỉnh lại thì tỷ lệ bại não và tỷ lệ trở thành người thực vật đều chiếm một nửa”.
Nghe xong, Tiền Cẩm Lâm thấy lòng mình đau nhói, suýt chút nữa đã ngất đi.
Trần Thiên Hạo vội đỡ lấy đối phương.
“Không, không đâu, nhóc 13 không nên chịu kết cục như thế”.
Tiền Cẩm Lâm mềm nhũn người, vẻ mặt đầy tuyệt vọng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
“Tạm thời nằm viện quan sát, bệnh nhân vẫn còn nhỏ tuổi, biết đâu sẽ xuất hiện kỳ tích”.
Dứt lời, Vương Uyên Bác thở dài rồi tiếp tục đi làm việc khác.
Nhóc 13 là người mà Tiền Cẩm Lâm bận lòng nhất.
Có thể nói rằng, từ khi vô ý hại chết mẹ của nhóc 13 thì cô ta đã hạ quyết tâm sẽ đối xử với thằng bé như em trai ruột thịt.
Nhưng nào ngờ bây giờ thằng bé lại xảy ra chuyện này.
Nếu không vì sự bướng bỉnh của cô ta, thằng bé sẽ không mất đi tình thương của mẹ.
Thằng bé cũng sẽ không lớn khôn trong sự đau khổ và phẫn hận.
Lại càng không gặp phải cảnh bất hạnh ngày hôm nay.
Tiền Cẩm Lâm bỗng cảm thấy cả thế giới đều đang chống lại mình.
Chống lại đứa trẻ có số khổ như nhóc 13.
“Mình phải làm gì đây, phải làm sao đây”.
Tiền Cẩm Lâm rất đau đớn, nước mắt lưng tròng.
Cô ta yếu ớt và tuyệt vọng ngả vào lòng Trần Thiên Hạo.

“Thập Tam vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Thằng bé không nên nhận một kết cục như thế”.
“Hức, hức…”
Nước mắt thấm ướt áo sơ mi trắng của Trần Thiên Hạo.
Cả người Trần Thiên Hạo cứng đờ, cũng không đành đẩy Tiền Cẩm Lâm ra.
Anh vươn tay vỗ nhẹ lên vai đối phương.
“Đừng lo quá, rồi sẽ có cách thôi”, Trần Thiên Hạo an ủi.
“Cách ư?”
“Chuyên gia nổi tiếng còn nói rằng không có hy vọng gì nữa.

Có cách gì được kia chứ?”
Tiền Cẩm Lâm ngước lên với gương mặt đẫm nước mắt, mái tóc rối loà xoà bết dính vào hai bên gò má.
Đôi mắt ấy loé lên tia sáng ảm đạm của sự tuyệt vọng.
Trần Thiên Hạo nói “có cách”, tuy là an ủi, nhưng đó không chỉ là lời an ủi đơn thuần.
Đúng là có cách thật.
Thấy nước mắt không ngừng trào ra nơi khoé mắt Tiền Cẩm Lâm, Trần Thiên Hạo định đưa tay lau giúp đối phương.
Nhưng khi giơ tay lên lại cảm thấy không thích hợp lắm, anh bèn chuyển thành vỗ nhẹ lên vai.
“Cô từng nghe đến thần y Tiết, Tiết Thiên Linh chưa?”, Trần Thiên Hạo hỏi.
“Tiết… Thiên Linh?”
Tiền Cẩm Lâm lập tức nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt trợn tròn.
Tiết Thiên Linh là thần y vang danh cả nước Hoa.
Đây cũng là một người trung kiên ái quốc, trị thương cứu người ở biên cương suốt tháng quanh năm.
Từng được tứ đại chiến thần hết lời ca ngợi, sở hữu danh hiệu Hoa Đà tái thế ở nước Hoa.
Là đầu tàu lớn nhất về/Là người dẫn đầu y học cổ cấp quốc gia.
Có điều, hành tung của Tiết Thiên Linh rất khó tìm.

Người bình thường gần như không có cơ hội gặp được.

Nhưng không phải vì Tiết Thiên Linh kiêu ngạo, mà là vì quá đam mê y học cổ sâu rộng uyên thâm, quanh năm đi đến những vùng đất hiếm lạ để tìm tòi khám phá.
“Anh tìm được Tiết Thiên Linh sao?”, Tiền Cẩm Lâm ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lấp lánh vẻ mong chờ.
“Tôi có thể thử”.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Nếu không có gì bất ngờ/Nếu không có gì thay đổi, có lẽ bây giờ Tiết Thiên Linh vẫn đang ở Đông Hoang.
Chỉ cần Tiết Thiên Linh đang ở đó, Trần Thiên Hạo có thể ra lệnh triệu tập người kia đến đây.
Tiền Cẩm Lâm không tin lắm.
Nhưng nghĩ đến những chuyện mà Trần Thiên Hạo từng làm, cô ta lại cảm thấy chuyện này không phải là không có khả năng.
Có lẽ, Trần Thiên Hạo sẽ thực sự làm được.
Ngay lập tức, Tiền Cẩm Lâm nắm chặt lấy cổ tay đối phương.
“Vậy anh mau nghĩ cách liên lạc với Tiết Thiên Linh nhé, bệnh tình của nhóc 13 không ổn định, e là càng kéo dài càng gặp nhiều rủi ro”.
Tiền Cẩm Lâm khẩn khoản nài xin.
“Mạng người quan trọng, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách nhanh nhất có thể.

Nhưng hành tung của Tiết Thiên Linh rất bất định, không thể bảo đảm có thể đến đây kịp lúc”.
Trần Thiên Hạo thành thật nói.
Thật ra, về việc Tiết Thiên Linh đến đây, trong lòng Trần Thiên Hạo còn có một ý định khác.
Ấy là đôi mắt của mẹ.
Lúc mới trở về, anh từng nghĩ đến chuyện tìm Tiết Thiên Linh đến đây chữa mắt cho mẹ.

Nhưng vì không nắm chắc về thân phận, sợ bị phát hiện ra sai sót gì đó, nên vẫn lần lữa chưa hành động.
Sau thời gian dài chung sống, Trần Thiên Hạo tin rằng, đã đến lúc bà Trần được thấy lại ánh sáng rồi.
Quyết định đã có.
Trần Thiên Hạo lập tức rời khỏi bệnh viện, dùng điện thoại chỉ riêng Đông Hoang mới có để gọi cho trụ sở chính.
Sau khi xác nhận được Tiết Thiên Linh đang ở Đông Hoang, Trần Thiên Hạo trực tiếp truyền lệnh xuống.
Lập tức khởi hành đến Nam Thành!.


Bình luận

Truyện đang đọc