ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG


Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Tiểu Nguyệt khẽ cắn răng.
"Được rồi, cứ làm theo ý cậu đi".
"Vậy thì chúng ta hẹn lịch ký hợp đồng nhé".
Cúp máy xong, Lưu Tiểu Nguyệt nhìn vào màn hình điện thoại.
Trong lúc gọi điện thoại với Lý Kiệt đã có không ít cuộc gọi khác gọi tới.
Đã vậy còn có hơn mười cuộc gọi nhỡ từ số điện thoại lạ.
Cô còn chưa kịp nhìn mã vùng của số điện thoại đó thì điện thoại lại đổ chuông.
"Ting ting!"
"Cho hỏi đây có phải số máy của gia chủ nhà họ Lưu, cô Lưu Tiểu Nguyệt không? Tôi là nhà họ Tần ở Bắc Thành, chúng tôi muốn bàn hợp đồng chuyện đất đai xây dựng thành phố công nghiệp.
"Nhà họ Tần chúng tôi có kỹ thuật xây dựng hàng đầu cả nước, chúng tôi chấp nhận xây dựng hải cảng miễn phí cho cô chỉ với một điều kiện là ưu tiên cho chúng tôi thuê quyền kinh doanh của một kho hàng".
Cô vừa cúp máy xong lại có cuộc gọi khác tới.
"Chúng tôi là đại diện của Thổ Nhĩ Kỳ ở Âu Á, sau khi hải cảng được hoàn tất, chúng tôi sẵn sàng trả giá gấp mười lần để thuê quyền kinh doanh".
Thổ Nhĩ Kỳ sao?
Lưu Tiểu Nguyệt thẳng tay cúp máy.
Điện thoại vẫn không ngừng đổ chuông.
Lưu Tiểu Nguyệt dở khóc dở cười.
Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo.
"Thiên Hạo, anh nói xem, em nên chọn ai đây?"
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.
Lúc chạy đến trước cửa nhà họ Lưu, xe chậm rãi dừng lại.
Qua kính cửa sổ xe, hai người nhìn thấy Lưu Bá Thiên như người mất hồn đi ra.
Cho tới nay, chuyện Lưu Tiểu Nguyệt được chiến thần Đông Hoang nhận làm em gái đã làm mưa làm gió khắp nơi, giờ lại thêm chuyện cô giành được khu đất ở phía tây thành phố càng cho thấy Lưu Tiểu Nguyệt là nhân vật không ai dám động đến ở Nam Thành.
Nhà họ Lưu vốn là gia tộc đi lên từ con đường làm ăn, bản chất là gió chiều nào xuôi chiều ấy.
Nhưng Lưu Bá Thiên sớm đã bị cả nhà họ Lưu khinh miệt.

Đến cả cháu trai Lưu Phong cũng bắt đầu chỉ trỏ lão ta.

"Con cũng lấy làm khó hiểu, sao bố lại ngốc như thế chứ, rõ ràng là gia chủ đã nhận được thư của chiến thần Đông Hoang, thế mà bố vẫn đi giúp nhà họ Triệu..."
Lưu Mỹ Lệ tức giận trách mọc, hai mắt rưng lệ.
"Bố à, bố đã hại bọn con khổ quá đấy.

Nói gì thì mình cũng là người nhà họ Lưu, dù có ghét bỏ đến mấy thì Lưu Tiểu Nguyệt cũng không thể nào đuổi chúng ta đi được".
"Giờ thì hay rồi, không ở lại nổi nhà họ Lưu nữa.

Còn nhà họ Triệu, họ có chịu cho bố con mình ăn nhờ ở đậu không?"
Nói rồi, bà ta ôm chầm lấy Lưu Phong rồi bật khóc.
"Con trai à, giờ con còn chưa lấy được vợ, sau này lại không có nhà họ Lưu chống lưng thì lại càng khó rồi".
"Mẹ à, con muốn lấy vợ".
Lưu Phong khóc lớn.
Lưu Bá Thiên thất thần.
Hai mắt lão ta trống rỗng mất hồn, ngây ngốc quay đầu nhìn về phía nhà họ Lưu ở sau lưng.
Đây là cơ ngơi mà lão ta một tay gây dựng.
Đến cuối cùng lại do tự tay lão ta đánh mất.
Trước cửa, là mấy trưởng lão thuộc các nhánh của nhà họ Lưu.
Họ cũng không còn nhiệt tình như trước đây nữa, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
"Lưu Bá Thiên, chuyện ra nông nỗi này đều là do ông tự chọn lựa.

Các người không tiếp tục ở lại nhà họ Lưu được nữa đâu".
"Tranh thủ lúc gia chủ còn chưa về, các người mau đi đi".
"Chú hai, tôi cầu xin chú giúp chúng tôi.

Chú hãy xin Tiểu Nguyệt cho chúng tôi được tiếp tục ở lại nhà họ Lưu đi.

Dù phải làm trâu làm ngựa, chúng tôi cũng bằng lòng".

Lưu Mỹ Lệ van xin.
Lưu Phong cũng chắp tay cầu xin.
"Mỹ Lệ, đừng cầu xin bọn họ nữa, không có nhà họ Lưu chúng ta vẫn có thể sống tốt".
Lưu Bá Thiên lớn tiếng nói.
Nhưng giọng của lão ta vẫn không còn chút sức lực nào cả.
Lưu Phong tiến lên trước, đá vào người Lưu Bá Thiên một cái rồi quát mắng thậm tệ.
"Lão già này, đã không cầu xin người ta thì thôi lại còn dám lớn tiếng.

Tôi cho ông nói à?"
Nói rồi, anh ta lại đạp cho lão ta một cái nữa, Lưu Bá Thiên ngã sõng soài dưới đất.
Với tư cách là bề trên, lão ta không phải không đánh lại nổi Lưu Phong, chỉ là trong lòng lão ta rất hối hận vì cái lợi cá nhân mà khiến bọn họ phải chịu khổ theo.
"Phong à, cũng tại ông, tất cả là tại ông!"
Nói xong, cả người lão ta co quắp dưới đất.
Nếu chỉ có bản thân, dù sụp đổ đến mấy, lão ta cũng quyết không cúi đầu.
Nhưng con gái rồi cả cháu trai của lão ta trước giờ sống trong nhung lụa, không thể chịu nổi khổ cực.
Trong xe, Lưu Tiểu Nguyệt lộ rõ vẻ xúc động.
Cô quay sang nhìn Trần Thiên Hạo nhưng lại thấy mặt anh lạnh tanh.
"Thiên Hạo, có nên cho họ một cơ hội nữa không?"
Trần Thiên Hạo khẽ chớp mắt.

Với phong cách làm việc của anh, đối với loại người như vậy, không giết chết thì cũng coi như một đặc xá rồi.
Nhưng anh biết Lưu Tiểu Nguyệt rất tốt bụng.
Anh tin dù mình có bảo cô bỏ mặc lưu bá thiên thì lòng cô cũng khó mà chấp nhận, sẽ canh cánh không nguôi.
Vậy nên tốt nhất là để cô tự đưa ra quyết định.
Nhà họ Lưu nhất định là nhà của cô.
"Tiểu Nguyệt, giờ em đã là gia chủ của một gia tộc, mọi quyết định của em đều gắn liền với vận mệnh của nhà họ Lưu.


Em không cần hỏi ý kiến của anh, chỉ cần đặt lợi ích của nhà họ Lưu lên hàng đầu là được".
"Để ông ta ở lại là tốt hay không tốt?"
Trần Thiên Hạo nói ra ý kiến của mình.
Lưu Tiểu Nguyệt hơi trầm ngâm.
"Không thể nào phủ nhận rằng, nhà họ Lưu là do một tay ông nội gây dựng nên.

Nếu không có ông thì cũng không có nhà họ Lưu của ngày hôm nay".
"Mặc dù ông ấy phạm sai lầm nhưng em vẫn muốn cho ông ấy thêm một cơ hội nữa".
"Ừ", Trần Thiên Hạo gật đầu.
Thực ra điều này vẫn có thể coi là một hành động nhân nghĩa.
Ví như chú hai, chú ba ở nhà họ Trần của anh, đánh cho bọn họ một trận tơi bời thì họ mới toàn tâm toàn ý với gia tộc.
Thấy Trần Thiên Hạo không phản đối, nút thắt trong lòng Tiểu Nguyệt cũng được gỡ bỏ phần nào.
Cô mở cửa xe xuống xe rồi đi về phía cổng nhà họ Lưu.
Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong vẫn đang nài nỉ van xin.
Thấy Lưu Tiểu Nguyệt đi tới, hai người họ cảm thấy có chút hoảng sợ.
Người Lưu Mỹ Lệ run lên, hai mắt ánh lên vẻ kiên quyết.
Bà ta lao đến chặn Lưu Tiểu Nguyệt lại rồi quỳ ngay trước mặt cô.
"Gia chủ, nể tình tôi và bố cô có tình nghĩa vợ chồng bao năm nay, cô có thể cho chúng tôi ở lại nhà họ Lưu được không?"
Lưu Phong cũng bò đến quỳ trước mặt cô.
"Tiểu Nguyệt, tất cả là tại lão già đó.

Những chuyện tôi làm đều do ông ta yêu cầu, không liên quan gì đến tôi cả.

Xin cô cho chúng tôi về lại nhà họ Lưu".
Nói rồi họ bắt đầu dập đầu.
Lưu Bá Thiên đưa tay đấm vào nền đất.
Vẻ mặt lão ta vô cùng đau khổ.
"Mau đứng dậy cả đi".
"Chẳng có chút chí khí nào cả!"
"Lưu Bá Thiên tôi có nghèo đến mấy, khổ đến mấy cũng không cúi đầu nhận lỗi với nó".

"Lão già chết tiệt, ông còn mặt mũi nào lên tiếng ở đây à.

Gia chủ Tiểu Nguyệt năm lần bảy lượt cho ông cơ hội, vậy mà ông luôn nghĩ cách đối đầu với cô ấy, đáng đời ông lưu lạc nơi đầu đường xó chợ".
Lưu Phong quay đầu lại, chửi rủa lão ta thậm tệ.
Lưu Bá Thiên thấy cảnh tượng trước mắt tối sầm lại.
Lão ta vô cùng tức giận, nôn ra máu đen.
Lưu Tiểu Nguyệt liếc nhìn Lưu Mỹ Lệ và Lưu Phong bằng ánh mắt ghét bỏ.
Cô vẫy tay với mấy người trước cổng tới rồi tiến lên trước đỡ Lưu Bá Thiên đang nằm sõng soài dưới đất ngồi dậy.
Sắc mặt ông ta tái mét, nở một nụ cười đau buồn.
"Lưu Tiểu Nguyệt, cháu đến đây để chê cười ông đấy à?"
"Cháu không quan tâm chuyện đó".
Lưu Tiểu Nguyệt thở dài.
Lưu Bá Thiên vẫn giữ bản tính không chịu khuất phục.
Chuyện đến nước này rồi, vẫn thà chết chứ không chịu nhận thua.
Cô nhìn sắc mặt tái mét của Lưu Bá Thiên, nghiêm túc nói.
"Ông à, cháu không có ý chê cười ông.

Cháu muốn nói, chỉ cần ông đồng ý thì cửa nhà họ Lưu lúc nào cũng mở rộng chào đón ông".
"Cháu..."
Lưu Bá Thiên không ngờ là Tiểu Nguyệt lại nói những lời này.
Lão ta mở tròn hai mắt, khóe môi khẽ giật.
Khoảnh khắc đó, đôi mắt của lão ta cũng đỏ ửng lên.
"Cháu đừng chế giễu ông, ông biết ông có lỗi với cháu".
"Cháu không chế giễu ông, nhà họ Lưu không thể nào không có ông".
"Vả lại, một thời gian nữa cháu cũng sẽ gả cho Thiên Hạo rồi.

Cơ ngơi nhà mình lớn như vậy, một mình bố cháu khó mà bao quát hết được".
Lưu Tiểu Nguyệt nói.
Cô muốn Lưu Bá Thiên ở lại, cùng bố cô quán xuyến gia đình.
Đây là cái kết mỹ mãn nhất mà cô có thể nghĩ tới được..


Bình luận

Truyện đang đọc