ĐÔNG HOANG THẦN VƯƠNG



Sắc mặt Thiên Cơ thay đổi.

"Thiên Đạo, đừng nôn nóng".

"Có sư phụ ở đây, tất cả sẽ ổn thôi".

Triệu Thiên Đạo mặt mày đỏ bừng, một lúc sau mới thở ra một hơi, thư giãn hơn nhiều.

Lão ta nhìn Thiên Cơ Lão Nhân.

Đáy mắt lộ vẻ tuyệt vọng.

"Sư phụ, chúng ta thất bại rồi".

"Là tên Trần Thiên Hạo đó sao?"
Mắt Thiên Cơ Lão Nhân lóe lên sát ý.

Triệu Thiên Đạo gật đầu, mặt mày tuyệt vọng.

Đúng lúc này có người đạp cửa đại viện xông từ ngoài vào.

Đùng một tiếng.

Cửa gỗ cực lớn vỡ vụn.

Trần Thiên Hạo sải bước đi vào.

Sau lưng anh.

Là Thanh Long.

Chu Tước kéo Triệu Vô Cực miệng đầy máu đi ở bên kia.

Họ bước từng bước vào trong đại viện.

Nhìn thấy con trai mình bị kéo đến đây như một con chó.

Mắt Triệu Thiên Đạo hiện lên sự oán độc.


Lão ta đập bàn, bình trà vỡ vụn.

Cả người xông ra ngoài đại viện.

Năm ngón tay già nua như vuốt ưng sắc bén.

Nhắm thẳng vào đầu Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo đứng đấy bất động.

Chu Tước cử động.

Rút con dao găm ra.

Soạt một tiếng, khóe miệng Triệu Vô Cực bị rạch ra.

Chu Tước lộn một vòng lao đến trước người Trần Thiên Hạo, con dao găm bổ ngang ngón tay Triệu Thiên Đạo.

"Choang".

Tiếng dao va chạm vang lên, năm ngón tay Triệu Thiên Đạo như sắt thép, kìm chặt con dao găm, bàn tay không hề bị thương.

Chu Tước kinh ngạc.

Dùng sức rút ra, vậy mà không cử động được.

Cô ấy buông dao, rút con dao găm ở bên kia hông ra, nhắm thẳng vào hai chân Triệu Thiên Đạo.

"Rầm!"
Hai chân như sắt thép không thể gãy, con dao găm chẳng thể gây ra chút thương tổn nào.

Triệu Thiên Đạo tung cước, bụng Chu Tước bị đạp vào, nội tạng đau đớn, cả người co lại bay ra xa.

"Soạt!"
Thanh Long tiến lên, đón lấy Chu Tước, đặt cơ thể co quắp của cô ấy xuống đất.

Anh ta tức giận nhìn Triệu Thiên Đạo, cơ thể run lên, kéo theo sợi xích sắt quấn trong tay, sải bước dài, tiếng nổ vang lên, nắm đấm tung ra.

"Đùng!"
Nguồn sức mạnh kinh khủng đập thẳng lên người Triệu Thiên Đạo.

Cơ thể như sắt thép hơi tê dại.

Năm ngón tay của Triệu Thiên Đạo khẽ run lên, bầu không khí rung chuyển, tóm lấy cổ họng Thanh Long.

"Rầm!"
Hai nắm đấm của Thanh Long lao thẳng vào Triệu Thiên Đạo.

"Đùng!"
Tia lửa tóe ra khắp nơi!
Nguồn sức mạnh cực lớn va vào nhau, cặp vuốt sắt của Triệu Thiên Đạo bị đẩy lùi.

Triệu Thiên Đạo lùi về sau mấy bước, sắc mặt nghiêm trọng.

Tên Thanh Long này dù sao cũng là đàn ông, sức mạnh kinh khủng, lợi hại hơn người phụ nữ kia nhiều.

"Khương Thị!"
"Ra tay".

Trong phòng, Thiên Cơ Lão Nhân lạnh lùng uống trà.

Khương Thị quần áo rách rưới đứng sau nghe thấy vậy liền lao ra khỏi phòng.

Mùi xác chết hôi thối lan ra khắp sân.

Thanh Long cũng từng nghe qua về xác sống Khương Thị đứng sau lưng Thiên Cơ Lão Nhân.

Nếu như hắn ra tay trước.

Thanh Long còn muốn thử sức với hắn một chút.

"Hay lắm Khương Thị".

Nắm đấm của Thanh Long tóe ra tia lửa.

Anh ta gầm lên, lao đến.

"Bốp!"
Khương Thị chưa ra tay nắm đấm của Thanh Long đã đập lên lồng ngực của hắn, Khương Thị phải lùi lại ba bước.


Hai chân cắm xuống đất, không hề nhúc nhích.

Thanh Long khiếp sợ.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt vô cảm của Khương Thị, sau đó tay hắn đột nhiên duỗi tay ra.

"Đùng!"
Hắn tung nắm đấm đấm thẳng vào bụng Thanh Long, luồng sức mạnh cực lớn đấm bay Thanh Long ra ngoài.

Lồng ngực như nổ tung, khí tức nóng hừng hực trào ra khỏi yết hầu, một ngụm máu tươi phọt ra.

Tứ đại thần tướng.

Những kẻ mang cái danh này không chỉ mạnh.

Mà muốn có thể làm tướng, điều quan trọng hơn chính là tài mưu lược, dẫn quân đánh giặc.

Cho nên Thanh Long không thể bằng xác sống Khương Thị cũng là điều nằm trong dự đoán của Trần Thiên Hạo.

Thanh Long bò dậy, không phục.

Anh ta liếm máu tươi trên khóe miệng, lại xông lên.

Nhưng bị Trần Thiên Hạo ngăn cản.

"Cậu liều mạng với một cái xác làm gì".

Thanh Long không phục.

"Tôi muốn đánh hắn".

Trần Thiên Hạo híp mắt nhìn gương mặt vô cảm của Khương Thị.

Nhìn từ trên xuống dưới.

"Đánh phần dưới của hắn xem sao".

Thanh Long liếc qua hai chân Khương Thị, khi hắn di chuyển hai chân, quả nhiên hơi trôi lơ lửng.

Cơ thể hắn dù vững chắc, nhưng giới hạn nằm ở việc đánh vào chính diện.

Nếu tấn công phần dưới.

Thân Long lật người.

Hai chân luồn vào giữa hai chân của Khương Thị, dùng sức tung chưởng, hai tay chống xuống đất, cơ thể kéo về sau.

Khương Thị gào lên, cả người ngã ngửa trên đất.

Nhân lúc này, Thanh Long lộn một vòng, xích sắt trong tay cuốn quanh cổ Khương Thị, sau đó kéo mạnh.

Khương Thị gào khóc thảm thiết.

Triệu Thiên Đạo thấy Khương Thị không địch lại.

Lão ta sợ hãi, hét lớn vào nhà.

"Sư phụ, Khương Thị không ổn rồi".

Sau đó lão ta lao tới.

Chu Tước muốn lao lên tấn công, bị Trần Thiên Hạo chặn lại.

"Cô nghỉ một lúc đi".

"Để tôi".

Anh sải bước chạy qua, tung cước về phía Triệu Thiên Đạo.

Triệu Thiên Đạo đã đánh giá bản thân quá cao, đánh giá Trần Thiên Hạo quá thấp.

Năm ngón tay như sắt thép đón đầu cú đá của Trần Thiên Hạo.

"Rắc!"
Năm ngón tay đứt đoạn, Triệu Thiên Đạo bị Trần Thiên Hạo đá bay ra ngoài.

Nặng nề va vào cửa trên bậc thềm.

"Á!"
Khương Thị kêu gào thảm thiết, không động đậy nữa.


Thiên Cơ Lão Nhân lao ra khỏi nhà, nhìn Triệu Thiên Đạo và Khương Thị đều thất bại.

Sắc mặt trầm xuống.

Lão nhìn Trần Thiên Hạo.

Không khỏi nhíu mày.

Sau đó lại nhìn Thanh Long đang nhấc xích sắt, Chu Tước tay cầm dao găm đứng sau lưng Trần Thiên Hạo.

Thiên Cơ Lão Nhân không khỏi hoảng sợ.

"Sư phụ, bọn họ đánh chết Khương Thị, mau giết chúng".

Triệu Thiên Đạo bò dậy, oán độc nói.

Thiên Cơ Lão Nhân đứng đó, mặt mày tái mét.

"Sư phụ, người sao vậy, mau ra tay đi".

Thiên Cơ Lão Nhân hoảng sợ, quay đầu đá bay Triệu Thiên Đạo.

Lão như vừa nhìn thấy ác quỷ, cả người run rẩy.

Lão bước từng bước đến chỗ Trần Thiên Hạo.

Triệu Thiên Đạo cảm thấy khó hiểu.

"Bịch!"
Thiên Cơ Lão Nhân quỳ xuống đất.

"Vương, thuộc hạ đáng chết!"
"Vương?"
Triệu Thiên Đạo kinh ngạc nhìn Trần Thiên Hạo, tất cả sự khó hiểu đều biến mất.

Chiến thần Đông Hoang!
Ai dây vào được chứ?
Nhà họ Triệu ở Nam Thành một tay che trời, hoang tưởng có thể lật đổ nhà họ Trần.

Hóa ra người ta chỉ dùng thân phận tầm thường để trêu đùa mình thôi.

Nhìn Triệu Vô Cực nằm run rẩy dưới đất, nghĩ đến sự hoảng sợ trong điện thoại của Triệu Vô Quân.

Triệu Thiên Đạo vội vàng bò đến trước mặt Trần Thiên Hạo.

"Chiến, chiến thần.

Thằng hai nhà tôi có mắt như mù, xin cậu bớt giận".

Trần Thiên Hạo không thèm quan tâm đến bọn họ, bước vào trong nhà, ngồi trên ghế Thái Sư, tự pha cho mình một chén trà.

Tôn Tư Minh cũng hoang mang, đứng trong vườn nhìn cả nhà họ Triệu, người chết, người quỳ, lão ta cũng quỳ xuống.

Nghĩ đến nhà họ Trần không chọc họ, họ cứ đi chọc đối phương, sau đó lão ta bắt đầu tự tát mình.

Luôn miệng cầu xin.

"Là do nhà họ Triệu, bọn họ bảo chúng tôi hại nhà họ Trần.

Đều tại họ, không liên quan đến chúng tôi".

Tên Tôn Tư Minh này nói thật cũng có chút tác dụng đó.

.


Bình luận

Truyện đang đọc