[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Đêm nay chuyến tàu về HongKong sẽ xuất phát, viện trưởng vội vã dẫn Tần Tiêu Hiền và Châu Cửu Lương tới bến tàu Nam Kinh, sau khi giải thích với thuyền trưởng một lát, rốt cuộc hai người cũng ngồi lên chiếc thuyền nay, tiến về HongKong.

Bên trong khoang thuyền, sau khi Tần Tiêu Hiền thu dọn hành lý xong thì ngồi ở mép giường trông coi Châu Cửu Lương, hắn vẫn còn đang trong cơn hôn mê, nhìn rất yếu ớt, cũng không biết ca phẫu thuật kia có thể giúp hắn chống chịu được trong bao lâu, nhưng cũng may là tính mạng của hắn hiện tại vẫn còn bình thường.

Trông chừng một lát Tần Tiêu Hiền ngủ quên mất, hắn quá mệt, thật sự không chịu nổi, mãi đến khi bên ngoài khoang thuyền có người gõ cửa, Tần Tiêu Hiền mới mở mắt ra, hóa ra là có người đến gọi hắn đi ăn khuya, Tần Tiêu Hiền xoa xoa bụng, cũng cảm thấy hơi đói nên đáp lời rồi bước đến trước đống hành lý.

Trong đêm gió mát, cũng đang ở trên biển, hắn muốn đổi một bộ đồ dày hơn, nhưng mấy cái rương này đều to, hắn đành phải mở lần lượt ra xem, mãi đến khi mở cái rương của Châu Cửu Lương ra, trong đống quần áo ngổn ngang lờ mờ có thể nhìn thấy một góc của một bức thư, Tần Tiêu Hiền nghĩ chắc là di thư của Cửu Lương nên tiện tay lấy ra, nhưng khi nhìn đến chữ trên phong thư thì Tần Tiêu Hiền hoàn toàn ngây người.

Cái này, cái này cái này cái này....Cái này đâu phải là di thư chứ! Đây là bức thư báo bình an kia mà! Vậy bức di thư đâu? Là y tá kia vốn không có gửi đi, hay là.....Hay là gửi nhầm rồi?
Tần Tiêu Hiền hoảng sợ trợn trừng mắt, vội vàng xoay người tìm kiếm trong rương, cuối cùng đổ hết quần áo ra đất, nhưng vẫn không thấy bức di thư kia đâu!
Tần Tiêu Hiền không khỏi nuốt nước bọt, bỗng nhiên cầm bức thư báo bình an kia lên, cuống quít chạy ra khỏi cabin, chạy lên boong tàu, kề tên mạn thuyền nhìn bốn phía, hắn ngủ gần một canh giờ, thuyền đã đi được một đoạn rồi, phóng tầm mắt ra nhìn khắp nơi đều là nước! Không có cách nào gửi bức thư báo bình an này đi được nữa!
Xong rồi xong rồi, tiêu rồi!
Hiện tại ngập trong đầu Tần Tiêu Hiền đầu là mấy chữ này, nghĩ nếu như bức di thư kia mà đến tay Mạnh Hạc Đường thì hậu quả sẽ như thế nào, Tần Tiêu Hiền suy sụp ngồi xuống boong tàu, hối hận vỗ lên đầu, kết quả là lần này, bức thư báo bình an trên tay cũng bị gió đêm thổi bay xuống biển....
Tần Tiêu Hiền trợn mắt nhìn lá thư rơi xuống biển, hắn vỗ mạnh vào đầu, bây giờ mới thật sự là xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi...

Cùng lúc đó ở Bắc Kinh.
Từ khi Cửu Lương rời Bắc Kinh đến nay đã hai ngày, trong hai ngày này Mạnh Hạc Đường luôn tập trung vào công việc ở hiệu thuốc nhà họ Châu, còn Trương Cửu Thái cũng không cần phải ở trong nhà trông coi Cửu Lương nữa nên cũng cùng đến hiệu thuốc, giúp đỡ cho y, đồng thời còn có thể tiện dạy cho y chút y thuật.

Trời dần tối, hiệu thuốc cũng kết thúc một ngày kinh doanh, các tiểu nhị dọn dẹp đồ của mình, cùng nhau cáo biệt Mạnh Hạc Đường, Mạnh Hạc Đường cười thật tươi gật đầu đáp lại, đợi đưa mắt nhìn vị tiểu nhị cuối cùng ra khỏi tiệm, Mạnh Hạc Đường mới thu nụ cười lại, chậm rãi rủ mắt xuống, móc túi thơm mà trước khi đi Cửu Lương đã giao cho y ra, nâng trong lòng bàn tay lẳng lặng ngắm nhìn.
Sao vậy? Lại nhớ Cửu Lương rồi à? Trương Cửu Thái cười bước tới, Mạnh Hạc Đường bỗng tỉnh táo lại, miễn cưỡng mỉm cười với hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Trương Cửu Thái cười nói: Huynh phải tin tưởng lão Tần, chưa tới ba tháng, nhất định Cửu Lương sẽ khỏe mạnh trở lại bên cạnh huynh!
Mạnh Hạc Đường không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cẩn thận nhét túi thơm lại vào trong túi, cùng Trương Cửu Thái về nhà.
Hai ngày nay sắp vào mùa thu, nhiệt độ cứ thấp xuống, nhưng Đại San Lan vẫn náo nhiệt như cũ, nhìn người đến người đi trên đường đều đổi thành trang phục dày, Mạnh Hạc Đường không khỏi bắt đầu lo lắng Cửu Lương có chú ý giữ ấm hay không, thân thể hắn yếu ớt, luôn không qua được mùa gió thổi, nhưng hắn lại không thích mặc đồ dày, nếu bị lạnh thì phải làm sao đây!
Quả nhiên vẫn là nên đi cùng cậu ấy.

Trong bất giác, Mạnh Hạc Đường lại nói ra lời trong lòng, Trương Cửu Thái nghe xong thì thở dài bất đắc dĩ, nhất thời cũng lười khuyên y, đây không phải là hắn không quan tâm Mạnh Hạc Đường mà thật sự là hai ngày nay khuyên quá nhiều rồi, nhưng bất kể có khuyên thế nào cũng vô dụng hết.

Ơ? Phải rồi! Đột nhiên Trương Cửu Thái nhớ tới chuyện gì, chỉ về tiền trang Đại Đức Vân ở phía trước nói: Nghe nói mấy người Cửu Lang nhập cổ phần tiền trang Đại Đức Phận, trong thời gian này Nhị gia sẽ đến tiền trang giúp đỡ Đại Lâm, hai nhà chúng ta cách cũng không xa, lúc rảnh huynh có thể đến tìm bọn họ ngồi uống trà một chút đúng không?
Nhập cổ phần tiền trang Đại Đức Vân? Rốt cuộc Mạnh Hạc Đường cũng bị phân tán lực chú ý, tò mò hỏi: Sao tự nhiên họ lại muốn nhập cổ phần?
Trương Cửu Thái cũng không biết tình hình cụ thể, chỉ nói đại khái với y: Nghe Cửu Lang nói, hình như là họ ở nhà nhàm chán quá nên định làm kinh doanh một chút, nhập cổ phần là chủ ý của Nhị gia đó!
Mạnh Hạc Đường lắc đầu cười cười: Vậy chuyện kinh doanh này có vẻ như cũng chỉ có thể làm với tiền trang Đại Đức Vân thôi, ai bảo ông chủ Quách là anh rể cậu ấy chứ!
Chuyện này cũng không đơn giản vậy đâu! Trương Cửu Thái nhìn xung quanh một chút, xác định không có ai, sau đó mới tới gần Mạnh Hạc Đường hơn, tựa như một bà già nhiều chuyện, nhỏ giọng nói với y chuyện Trương Vân Lôi đã lừa cổ quyền từ trong tay Quách Kỳ Lân như thế nào, sau đó lại tới chuyện đưa tiền.
Mạnh Hạc Đường nghe xong không khỏi giật mình: Hả? Cậu ấy thật sự làm vậy à!
Đúng đó! Trương Cửu Thái gật đầu, lắc đầu tặc lưỡi, hết sức bội phục: Ta phải nói chứ, Nhị gia này đúng là không lên tiếng thì thôi, bỗng lên tiếng một cái là ai nấy đều kinh ngạc, lừa gạt bạn bè như vậy mà cũng dễ dàng làm được, quá ác!
Mạnh Hạc Đường vội vàng đính chính hắn: Không phải, ý ta hỏi là Đại Lâm, thật sự cho cậu ấy cổ quyền à?
Cậu ấy hả? Trương Cửu Thái lại gật đầu, lắc đầu tặc lưỡi giống hệt lúc nãy, còn kèm thêm một ngón cái: Không thể không nói, Quách thiếu gia này không có đầu óc đến mức cha cậu ấy phải chọn rể làm quản gia, chuyện mở mang tầm mắt như vậy mà cũng có thể làm ra, quá hiếm thấy!
Đang nói chuyện cũng đã đi tới cửa tiền trang Đại Đức Vân, hai người đều quay đầu lại nhìn, quả thật Trương Vân Lôi cũng ở đây, đang cùng Quách Kỳ Lân tựa lên quầy không biết đang buồn rầu cái gì, Trương Cửu Thái vỗ vai Mạnh Hạc Đường, ra hiệu y vào xem, hai người cùng đi vào tiền trang, đi đến trước quầy.

Biện nhi? Thấy cậu hết sức tập trung, Mạnh Hạc Đường sợ hù cậu giật mình nên cố tình gọi nhỏ giọng.
Nhưng Trương Vân Lôi vẫn bị giật mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy là y, lúc này mới vẫy tay với y một cách đáng thương: Mạnh ca, huynh tới đúng lúc, huynh mau tới giúp ta xem chỗ này xảy ra vấn đề gì đi? Ta tính cả một buổi trưa mà tính thế nào cũng không đúng!
Cái này hẳn là khoản phức tạp lắm mới có thể khiến hai người bọn họ tính cả trưa cũng tính không đúng? Mạnh Hạc Đường hiếu kỳ bước tới, còn chưa nhìn rõ trương mục mà nhìn thấy ngày tháng trên sổ đã ngây ngẩn, nhất thời nói ra thì không phải mà không nói thì cũng không được, chỉ có thể lúng túng nhìn hai người bọn họ.
Quách Kỳ Lân thấy thế thì thở dài: Ngay cả Mạnh ca cũng choáng, sổ sách này quá là phức tạp!
Hại vị thiếu gia! Trương Cửu Thái thì không có hảo tâm như vậy, hắn phì cười, chỉ vào ngày tháng trên sổ nói: Hai người có nghĩ tới khả năng đây là sổ sách của tháng trước không?

Hả? Hai người đều giật mình, nhìn ngày trên sổ thì đúng là tháng trước, lập tức nổi sùng lên, Trương Vân Lôi vỗ lên quầy, nói bằng giọng tức hổn hển: Chả trách tính cả buổi trưa cũng không đúng!
Ôi trời ơi! Quách Kỳ Lân kêu r3n: Lần này lãng phí cả buổi trưa một cách vô ích, cái này do ai? Sổ sách của tháng trước sao không thu dọn cho cẩn thận, để ở đây làm gì vậy!
Mạnh Hạc Đường cũng không nhịn được cười, lại hỏi họ: Đào Dương đâu?
Đệ ấy đi chi nhánh rồi, hai ngày nay là cuối tháng, đệ ấy bận sắp điên lên rồi! Quách Kỳ Lân tùy ý trả lời, còn đang tức giận nhìn chòng chọc vào quyển sổ sách kia.

Mạnh Hạc Đường lại hỏi: Vậy Cửu Lang đâu?
Y vừa hỏi, đột nhiên Trương Vân Lôi cũng kịp phản ứng gì đó: Đúng ha? Dương Cửu Lang đi đâu rồi? Cả ngày nay không thấy bóng dáng đâu!
Mạnh Hạc Đường khẽ nhíu mày: Vậy đệ phải đi về một mình à? Đã trễ thế này rồi, nguy hiểm lắm đấy?
Không đâu! Trương Vân Lôi cười cười: Cửu Lang nói tối sẽ đến đón ta.

Vừa vứt lời, một chiếc xe quen thuộc đã dừng lại trước cửa tiền trang, Trương Vân Lôi chỉ vào xe cười nói: Nhìn đi, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!
Hai người họ như hình với bóng khiến Mạnh Hạc Đường phút chốc nhớ đến Cửu Lương, miễn cưỡng cười với y: Vậy đệ cũng mau cùng Cửu Lang về nhà đi, mấy ngày nay trời lạnh, nhớ mặc nhiều áo một chút.

Mạnh ca, hay là huynh về với bọn ta đi? Đã hai ngày không gặp huynh rồi, ta rất nhớ huynh, ta đuổi Cửu Lang tới phòng khách ngủ! Trương Vân Lôi nói, không cho Mạnh Hạc Đường từ chối, kéo lấy tay y lôi đến trước xe.

Thế mà người mở cửa bước xuống xe không phải Cửu Lang mà là Cửu Hàm, nụ cười trên mặt Trương Vân Lôi dần cứng lại, hơi thất vọng hỏi hắn: Sao lại là ngươi vậy? Cửu Lang đâu?
Thiếu gia...!Đổng Cửu Hàm lộ vẻ khó xử, không biết trả lời thế nào, đảnh phải nắm cửa xe làm động tác mời với y: Thiếu gia có chút việc không tới được, cho nên để ta tới đón ngài về nhà.
À, được rồi.

Trương Vân Lôi bĩu môi.
Mạnh Hạc Đường thấy thế cảm thấy đêm nay chắc chắn không ở lại nhà họ Dương được, thận trọng đẩy tay y ra, cười với y: Bác Châu dặn ta nhất định phải về, sau khi Cửu Lương đi ông ấy rất lo, ta phải về nhà.

Tâm trạng Trương Vân Lôi không tốt nên cũng không ép y nữa, liếc y một cách đáng thương: Vậy huynh có thời gian thì phải tới tìm ta chơi đấy!
Được.

Mạnh Hạc Đường gật đầu cười, tri kỷ che đầu cho y tiễn y vào trong xe, sau đó lại đưa mắt nhìn y đi xa rồi mới thu lại nụ cười, thở dài nói với Cửu Thái: Đêm nay nhà họ Dương có náo nhiệt.

Chỉ mong Cửu Lang có thể đối phó được.


Trương Cửu Thái cũng thở dài hết sức đồng cảm, ngay sau đó quay người qua vẫy tay với Quách Kỳ Lân: Đại Lâm, bọn ta về trước đây!
À! Đi thong thả nha! Quách Kỳ Lân còn đang kiên trì tìm kiếm sổ sách của tháng này trên quầy, nhìn cũng không nhìn bọn họ.
Hai người thấy thế thì liếc nhìn nhau, đều lắc đầu cười bất đắc dĩ, quay người đi về hướng nhà họ Châu.

Bên này, lúc Trương Vân Lôi về nhà, Dương Cửu Lang quả thật còn chưa về, Trương Vân Lôi hít một hơi, nhất định phải chờ hắn về hỏi hắn tại sao nói tới đón mình mà lại không giữ lời, thế nên chết sống gì y cũng không chịu ngủ trước, phải ngồi trên ghế đợi hắn.

Chờ đến tận nửa đêm Dương Cửu Lang mới về đến nhà, còn tưởng Trương Vân Lôi đã ngủ rồi, cố tình rón rén đẩy cửa phòng ra, kết quả là vừa khéo nhìn thấy Trương Vân Lôi ngồi trên ghế nhìn chòng chọc vào hắn, điều này làm Dương Cửu Lang giật bắn người, một hồi lâu mới bình tĩnh lại, cười cười lấy lòng y: Biện nhi, sao muộn vậy còn chưa ngủ?
Ngươi đi đâu? Trương Vân Lôi vừa mở miệng ra đã chất vấn, điệu bộ này có chút giống cọp cái.

Dương Cửu Lang lại cười: À! Trên đường gặp mấy người bạn nên mới vướng chân.

Bạn? Trương Vân Lôi nhướng nhướng mày, có vẻ không tin: Chẳng phải ngươi có mấy người bạn thôi sao? Cửu Lương và lão Tần đi chữa bệnh, Mạnh ca và Cửu Thái vừa tách ra với ta không lâu, Cửu Long Cửu Linh bị cha bọn họ nhốt trong nhà học kinh doanh, Đại Lâm ở cùng với ta, Đào Dương đến chi nhánh kiểm toán, sư gia thân mình lo không xong, Đông ca cũng ở nhà, thế nào? Ngươi đi gặp Cửu Lượng luôn à?
Đúng đúng đúng! Chính là Cửu Lượng! Dương Cửu Lang vội vàng gật đầu, giải thích với y: Cậu ta chưa quen cuộc sống ở đây, bệnh viện vừa xây xong, cái gì cũng không biết, gặp ta để thỉnh giáo vài câu, nể mặt lão Tần, em nói xem ta có thể không giúp sao?
Đương nhiên Trương Vân Lôi không tin, hừ lạnh một cái: Ta đi hỏi Cửu Lượng! Chuyện bệnh viện tìm ngươi thì có thể thỉnh giáo được cái gì!
Dứt lời y vỗ bàn đứng dậy, Dương Cửu Lang vội vàng bước tới ngăn y lại, nói ra lời thật: Được rồi được rồi, thật ra là ta đến Minh Nguyệt Lâu!
Trương Vân Lôi nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Đến Minh Nguyệt Lâu thì đến Minh Nguyệt Lâu! Ngươi nói dối gạt ta làm gì?
Dương Cửu Lang gãi đầu, tặc lưỡi: Không phải vì đi uống rượu sao? Vui nên quên mất thời gian, em xem ngày đầu tiên em đi làm mà ta cũng không đi đón em, sợ em giận mà!
Hoàn toàn đúng là Trương Vân Lôi giận, nhưng hiềm nghi thì nhiều hơn, y đưa mũi tới bên miệng hắn ngửi ngửi xem có mùi rượu hay không, Dương Cửu Lang thấy thế thì bật cười, bỗng nhiên nắm lấy eo y, cúi đầu hôn chụt một cái lên môi, một luồng mùi rượu đập vào mặt, Trương Vân Lôi ghét bỏ đẩy hắn ra: A~ Toàn là mùi rượu! Hôi gần chết!
Dương Cửu Lang ôm thật chặt lấy eo y không chịu buông, nghiêng đầu cười với y: Cho nên mới nói, ta không có lừa em chứ?
Chuyện này không còn cách nào nổi giận được nữa, nhưng Trương Vân Lôi vẫn chưa nguôi giận, lại nguýt hắn một cái: Vậy ngươi cũng không thể không tới đón ta! Hơn nữa ngươi cũng đã hứa với ta rồi! Ta còn khoe khoang với mấy người Đại Lâm, Mạnh ca nữa!
Phải phải phải, đều là lỗi của ta, ngày mai nhất định ta sẽ đi đón em! Ngay trước mặt Đại Lâm, sẵn tiện đón cả Mạnh tiểu ca ca của em về chung với em, ta đến phòng khách ngủ, được chứ?
Dương Cửu Lang vội cười nịnh, đưa tay ôm y vào lòng, vỗ lưng vuốt đầu dỗ dành y, cứ như vậy, tối đó cuối cùng cũng yên tĩnh lại..


Bình luận

Truyện đang đọc