[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Trương Vân Lôi và Tạ Kim là những người đầu tiên tới Minh Nguyệt Lâu, Cao Tiểu Bối đang tính sổ sách trong quầy thấy họ, lật đật chạy ra đón tiếp, chắp tay thi lễ với Trương Vân Lôi: Chú.

Tạ Kim vội lùi về phía sau, trốn sau lưng Trương Vân Lôi, kéo thấp vành nón, mặc dù đã không còn sợ dì Hai hoài nghi thân phận của hắn nữa, nhưng dù sao bị người khác nhận ra là Tạ Kim thì trong lòng hắn cũng không dễ chịu lắm, dù sao ngụy trang này cũng là hắn suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Cậu gọi ta? Trương Vân Lôi nhìn Cao Tiểu Bối với vẻ khó hiểu, lúc trước cứ nghe quách Kỳ Lân gọi y là cậu, đột nhiên có người gọi là chú nên còn chưa kịp thích ứng, làm thế nào cũng cảm thấy xưng hô chú này làm y già đi, nhưng kêu cậu thì lại không có cảm giác này.

Cao tiểu Bối gật đầu, giải thích với y: Sư phụ con là ông chủ của Minh Nguyệt Lâu, là huynh đệ của mấy người chú Cửu Lang, cho nên luận theo bối phận thì con phải gọi chú Cửu Lang là chú, gọi người như vậy chắc cũng không có vấn đề gì chứ?
Không thành vấn đề, dù sao thì kêu bằng thím ta nghe mới không quen! Giờ Trương Vân Lôi mới hiểu, cười xua tay, lại không khỏi bội phục mà nói: Nhưng mà ta với đến Minh Nguyệt Lâu có một lần mà con đã có thể nhớ được ta, trí nhớ tốt thật đấy!
Cao Tiểu Bối cười: Chú nói đến chuyện này, dáng dấp đẹp như chú không có nhiều, tất nhiên Tiểu Bối đã gặp là không quên được.

Mặc dù nghi là nịnh nọt nhưng mà ta thích! Trương Vân Lôi cười hài lòng, lại hỏi hắn: Vậy làm phiền con tìm chỗ ngồi giúp ta đi.

Ngồi ở phòng lần trước trên sân thượng đi.

Cao Tiểu Bối nói, dùng tay ra hiệu mời với y.
Phòng ở sân thượng cũng xem như một điểm đặc biệt của Minh Nguyệt Lâu, vừa ăn cơm vừa có thể thưởng thức sự muôn màu rộn ràng của chợ búa trên đường, cũng có một màu sắc khác, cho nên tất cả mọi người đều rất thích.

Kết quả của việc mà ai cũng thích đó là vị trí này vô cùng hiếm, nhưng ai bảo ông chủ của Minh Nguyệt Lâu là Loan Vân Bình cũng là bạn tốt của bọn họ làm gì? Cho nên chỉ cần bọn họ đến đây thì lúc nào cũng có chỗ.
Trương Vân Lôi cũng thích chỗ đó, vui vẻ hớn hở đi lên lầu, Cao Tiểu Bối vừa định đi theo sau, đột nhiên phát hiện vị khách cao kều đeo kính râm đội mũ ở sau lưng lúc này đã trước hắn một bước đi theo sát Trương Vân Lôi, còn cố gắng hết sức đưa tay che mặt, dáng vẻ lén lút.


Cao Tiểu Bối quan sát trên dưới người kia một chút, không hề nghĩ ngợi mà kêu lên: Sư tổ!
Một tiếng sư tổ này của hắn khiến Trương Vân Lôi giật mình, Tạ Kim cũng lập tức dừng bước, hít sâu một hơi, chậm rãi xoay người lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn: Con nói cho ta biết coi sao con nhận ra được?
Hả? Cao Tiểu Bối sững sờ, cái gì mà sao lại nhận rA? Cái này còn cần phải nhận hả? Chẳng phải hắn chỉ đội mũ mang kính râm thôi sao? Nếu không muốn bị người ta nhận ra thì nên che khuất nửa dưới khuôn mặt mới đúng chứ.
Tạ Kim nhìn thấy hắn như vậy cũng đoán được là hắn đang nghĩ gì, thở dài một hơi, tháo mũ và kính xuống: Hai thứ này ấy, từ sớm ta đã không nên ôm kỳ vọng quá lớn với chúng rồi, cho con đấy.

Đa tạ...eh...Sư...Cái đó, vị thiếu gia này.

Cao Tiểu Bối nhận lấy hai món đồ, cuối cùng cũng không biết phải gọi hắn thế nào, đành phải kêu thiếu gia, vội dẫn hai người đi lên lầu.

Rượu và thức ăn có cần gọi thêm thì cứ gọi con, chú ngồi trước đi, con đến phòng bếp lấy đồ ăn cho chú.

Đi đi.

Trương Vân Lôi phất phất tay, đưa mắt nhìn Cao Tiểu Bối đi vào phòng, sau đó liếc mắt nhìn Tạ Kim ở đối diện, y chỉ biết Tạ Kim là ông chủ Kim của tiệm vàng mới mở kia thôi, còn Tạ Kim chỉ biết Trương Vân Lôi là phu nhân của nhà họ Châu bị đưa nhầm kiệu đến nhà họ Dương, nói trắng ra là hai người bọn họ không ai quen ai cả, cũng không tìm ra được chủ đề gì để nói, chỉ có thể lúng túng mà ngồi như vậy.
Đồ ăn đều đã lên đủ, nhưng vẫn chưa thấy ai tới, Tạ Kim ngồi rất vững, nhưng Trương Vân Lôi thật sự không chịu nổi không khí ngột ngạt này, ho nhẹ một tiếng phá vỡ yên tĩnh, gượng cười lên tiếng: À...Ông chủ Kim.

Hả? Tạ Kim lập tức trả lời, cũng là dáng vẻ lúng túng, mỉm cười với y: Cậu gọi ta hả?
Đúng vậy đúng vậy! Trương Vân Lôi gật đầu, xoắn xuýt một lát, vẫn hỏi ra nghi vấn trong lòng: Ông chủ Kim, quan hệ của ngài với Tạ sư gia kia là thế nào?
Sao y lại biết? Cửu Lang nói cho y biết à? Thoáng chốc Tạ Kim nhíu mày cảnh giác: Rất xin lỗi, ta không hiểu lời này của cậu là có ý gì?
Trương Vân Lôi giải thích: Bọn họ đều nói là Tạ sư gia chết rồi, nhưng ta thấy lúc nãy Cửu Lang rõ ràng đã gọi ngài là sư gia, Tiểu Bối cũng gọi ngài là sư tổ, ta thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc là mọi người quen với bao nhiêu sư gia vậy?
Hóa ra là vậy à.

Tạ Kim lắc đầu cười, thầm nghĩ mình lo lắng thái quá rồi, nhưng hắn cũng không biết phải giải thích với Trương Vân Lôi thế nào, suy nghĩ một lát mới nói với y: Cậu có thể hiểu thế này, sư gia chỉ có một người, ông chủ Kim chính là Tạ sư gia, Tạ sư giá chính là ông chủ Kim, cậu có thể gọi ta là Tạ sư gia giống bọn họ, cũng có thể gọi ta là ông chủ Kim, đều được hết.

Những lời này khiến Trương Vân Lôi mờ mịt, rốt cuộc hắn vẫn không giải thích rõ, nhưng Trương Vân Lôi cũng lười hỏi đến cùng, vừa định gật đầu, đột nhiên Tạ Kim nhớ ra, y không biết sự thật mình ngụy trang, lỡ như ngày nào đó kêu sư gia trước mặt dì Hai thì tuyệt vời luôn!
Tạ Kim cuống quít bổ sung: À phải rồi, trước mặt người ngoài tốt nhất vẫn gọi ta là ông chủ Kim đi, nguyên nhân trong đó hơi phức tạp, cậu có thể hiểu là ông chủ Kim là thân phận mà Tạ sư gia đang ngụy trang, còn Tạ sư gia là thân phận thật của ông chủ Kim, thân phận thật không thể bại lộ, nguyên nhân cũng rất dài...!
Bla bla một tràng dài, Trương Vân Lôi nghe mà hoàn toàn chóng váng, Tạ Kim cũng cố ý muốn làm y choáng, thấy vẻ mặt này của y đoán chừng là y đã loạn rồi, Tạ Kim mới ngừng lải nhải, cuối cùng còn nhấn mạnh lại một lần: Cho nên cứ gọi ta là ông chủ Kim được rồi.

Hợp ý của Tạ Kim, Trương Vân Lôi chỉ nhớ câu cuối này, để đề phòng hắn lại nói gì tiếp, Trương Vân Lôi vội cười giơ ngón tay cái: Được rồi! Ông chủ Kim!
Tạ Kim vụng trộm cười, đột nhiên nhớ ra Cửu Lang nói y là một người tham tiền, nên móc ra một cái đồng hồ quả quýt làm bằng vàng từ trong ngực ra đặt trước mặt y: Phải rồi, lần đầu gặp mặt, eh...Cũng không phải là lần đầu, tóm lại gặp lại nhau là duyên, cái này tặng cậu làm quà gặp mặt đi.

Trương Vân Lôi thấy vàng là sáng cả mắt, toét miệng, không ngừng lúc lắc đầu theo đồng hồ quả quýt, Tạ Kim thấy y như vậy rất đáng yêu, mỉm cười đưa đồng hồ quả quýt cho y: Chút quà mọn.

Cho ta thật à? Trương Vân Lôi ngạc nhiên nhìn hắn, hơi không dám tin.
Tạ Kim cười: Dựa vào quan hệ của ta với Cửu Lang, cho cậu một món đồ trang sức nhỏ thì đã tính là gì?

Nhưng mà...!Trương Vân Lôi có chút không dám nhận, mặc dù y rất thích tiền, nhưng tiện nghi thì không dám chiếm, nhất là khi Dương Cửu Lang không ở bên cạnh, không có sự đồng ý của hắn, càng không tiện nhận lấy.

Cầm đi.

Tạ Kim nhét đồng hồ quả quýt vào tay u: Mấy năm gần đâu Cửu Lang cũng giúp ta tăng không ít mức tiêu thụ, đồng hồ này so với tiền mà hắn tiêu thật chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá.

Lúc này Trương Vân Lôi mới cười gật đầu: Vậy thì cảm ơn ông chủ Kim.

Khách sáo rồi! Tạ Kim đại khí xua tay.
Lúc này, Dương Cửu Lang cũng dẫn Lý Hạc Đông tới, dù sao Trương Vân Lôi và Tạ Kim cũng không quen biết, đã sớm như ngồi trên bàn chông, vội đứng lên bước tới bên cạnh Dương Cửu Lang, oán trách đập cho hắn một cái: Sao ngươi lại đến muộn vậy!
Dương Cửu Lang vội cười nịnh nọt: Tổ tông à, hai người ngồi xe, hai bọn ta là đi bộ tới, đương nhiên là không nhanh được rồi!
Trương Vân Lôi hừ một cái: Vậy trên đường ngươi không biết bắt xe ngựa sao?
Thấy y tức giận như vậy, Dương Cửu Lang nhướng mày cười: Sao vậy? Mới không gặp có một lát mà đã nhớ ta rồi à?
Nói rồi đưa tay ôm eo y, kéo vào trong ngực, cúi đầu giả vờ muốn hôn y, Trương Vân Lôi giật mình, vội vàng bịt miệng hắn lại, lại đưa mắt nhìn những người khác, ngượng ngùng đẩy hắn ra: Bàn dân thiên hạ nhìn kia kìa ngươi mau buông ta ra!
Dương Cửu Lang biết da mặt y mỏng, cúi đầu cười, nghe lời buông y ra.

Tạ Kim thấy Lý Hạc Đông, vội đứng dậy đi qua chỗ y: Đông tử, ngươi vậy mà chịu tới à?
Lý Hạc Đông chỉ lo nhìn rượu được bày trên bàn, lúc này mới nhìn đến hắn, sắc mặt lập tức đen lại: Sao ngươi cũng ở đây nữa?
Ơ? Bấy giờ Tạ Kim dừng bước, suy nghĩ một lát, không chắc mà hỏi y: Không phải vì ta nên ngươi mới chịu đến sao?
Ông đây cmn vì rượu nên mới chịu tới! Lý Hạc Đông kịp phản ứng đã bị Dương Cửu Lang lừa, đen mặt định quay người bỏ đi, lại không nỡ bỏ một bàn rượu thịt này, cuối cùng trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang, ngồi vào chỗ cách xa Tạ Kim.

Tạ Kim thấy y muốn xa lánh, bất đắc dĩ thở dài, vừa định đến gần tiếp thì sau lừng đã truyền đến giọng của Quách Kỳ Lân: Này! Sao mọi người uống cả rồi?
Hồi nào chứ! chúng ta cũng vừa đến, không phải là đang chờ các đệ sao? Dương Cửu Lang cười trả lời hắn, lại thấy sau lưng hắn chỉ có một mình Trương Cửu Linh đi theo, không khỏi thấy lạ hỏi: Ủa? Vương Cửu Long đâu?
Quách Kỳ Lân chỉ vào Trương Cửu Linh, vừa định trả lời, Trương Cửu Linh đẩy hắn ra, cười nói: Hắn có việc, không tới được!
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: Nó suốt ngày không phải ăn thì là ngủ, nó thì có chuyện gì?
Dù sao thì là có việc! Trương Cửu Linh không dám nhiều lời, thoáng thấy thần tượng Lý Hạc Đông của y, vui mừng sấn tới ngồi sát bên.

Dương Cửu Lang lại đến gần, nhỏ giọng hỏi y: Này, lần trước chủ ý mà ta đưa ra thế nào rồi? Cái vụ cố ý gây họa đến nó bị phạt ấy.

Trương Cửu Linh lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: Huynh đừng ưỡn mặt ra mà đề cập với đệ chuyện này! Kết quả là hắn còn ác hơn cả đệ, làm rớt bể cả di vật của ông nội hắn, làm hại đệ quỳ trong nội viện dưới trời nắng gắt suýt đã bị phơi chết rồi!
Thế mà nó lại ra tay như vậy! Thế này quá mất nhân tính rồi! Dương Cửu Lang cũng không khỏi giật mình.
Trương Cửu Linh bực bội xua tay: Không nói, không nói nữa, đệ cũng không tìm huynh hỏi tội, dù sao bây giờ hai bọn đệ đã ký hiệp nghị đình chiến rồi, sau này chung sống hòa thuận.

Quách Kỳ Lân bên kia lại gọi thêm vài món, vỗ cánh tay Cao Tiểu Bối, dặn hắn đi chuẩn bị, sau đó liếc một vòng những người trong bàn, cười nói: Nào! Mọi người cùng uống một ly đi!
Người còn chưa đến đủ, còn uống một ly gì! Dương Cửu Lang thở dài, liếc nhìn mọi người trong bàn, tổng cộng mười người, giờ mới đến có bảy người, hai người thì còn đang cãi nhau, cái này còn tiệc tùng gì nữa chứ!
Không đủ thì bày bàn khác! Quách Kỳ Lân thì lại rất lạc quan, đứng dậy giơ ly rượu về phía bọn họ: Nào nào, cho chút thể diện uống một ly đi! Đừng để ta đệ mất mặt được không?
Đệ có mặt để mất à? Đừng có một ly xong gục luôn ở đây đấy! Dương Cửu Lang cười, vẫn nể tình cầm ly rượu lên.


Huynh đừng thấy ta như vậy, khả năng uống ta cũng ra gì đấy! Quách Kỳ Lân đắc ý giơ ngón cái, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Đào Dương bên cạnh: Hình như ta nhớ đệ không uống được rượu?
Một hai ly thì không sao.

Đào Dương cười, thật ra cũng không phải là tửu lượng của y không tốt mà là mỗi giây mỗi phút đều thích duy trì sự tỉnh táo.
Dương Cửu Lang thấy lạ nói: Chuyện làm ăn xưa nay đều là đàm luận trên bàn rượu, ngươi thân là đại chưởng quỹ, không thể nào tửu lượng chỉ có một hai ly chứ?
Không còn cách nào, trời sinh tửu lượng không tốt, làm thế nào cũng không luyện uống lên được.

Đào Dường cưỡi có lỗi: Các huynh cứ chơi phần các huynh đi, đừng vì ta mà mất hứng.

Dương Cửu Lang không vui: Vốn đã không đủ người, ngươi không được chạy đâu! Uống say thì ngủ, cùng lắm là ca ca đưa ngươi về nhà!
Quách Kỳ Lân cũng không vui: Huynh đừng làm khó đệ ấy! Ta uống thay đệ ấy là được?
Dương Cửu Lang không vừa ý cười nói: Đệ bản lĩnh lắm! Bây giờ còn làm ra vẻ che chở với ca ca, chứ không phải mấy ngày trước nhắc đến nó là đệ sợ đến toàn thân run rẩy à!
Trương Vân Lôi thật sự không nhìn nổi, thương cho hai đứa cháu, túm Dương Cửu Lang lại nói: Dương Cửu Lang, ngươi thôi đi! Ta thay chúng uống với ngươi được chưa?
Đừng đừng đừng, uống say khó chịu lắm, em ăn nhiều đồ ăn một chút, ta không ép chúng nó uống nữa.

Dương Cửu Lang vội cười cười nịnh nọt, không ngừng gắp thức ăn cho Trương Vân Lôi.

Này này này! Lý Hạc Đông thấy thế lại không vui: Các ngươi đừng có nói với ta là cả một đám như vậy mà không ai uống được nha!
Có ta mà! Ta uống với ngươi! Lúc này Tạ Kim nâng ly qua với hắn, cười với vẻ nịnh hót.
Lý Hạc Đông trợn trắng mắt, không thèm quan tâm đến hắn.
Một bàn bảy người, có người không uống được nhưng người có thể uống cũng không thiếu, Trương Vân Lôi đưa tay ra, cười nói với Lý Hạc Đông: Ta! Ta uống được! Ta uống với huynh!
Đông ca, đệ cũng uống được! Trương Cửu Linh vũng tranh thủ giơ ly rượu lên với thần tượng Lý Hạc Đông của y.
Quách Kỳ Lân thấy thế cũng nói: Cho đệ theo nữa!
Ta cũng theo, hôm nay không say không về! Dương Cửu Lang cười gọi tiểu nhị đem thêm vài bình rượu ngon, vung tay nói hôm nay uống bao nhiêu hắn mời!
Lúc này mới ra dáng à! Ta uống trước rồi nói! Lúc này Lý Hạc Đông mới cười hài lòng, hào hứng nói, giơ ly rượu lên với bọn họ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tạ Kim vô cùng thức thời rót rượu cho y, cười lấy lòng: Cũng cho ta theo nữa? Ta cũng uống rất được.

Lời này vừa nói ra, Lý Hạc Đông lại liếc mắt, hứng thú vừa mới dâng lên lại lập tức hạ xuống một nửa, không biết lát nữa phải uống bao nhiêu ly rượu mới có thể bù lại!.


Bình luận

Truyện đang đọc