[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Dương Cửu Lang rời khỏi bệnh viện đi thẳng tới Thiên Tân, hắn đi rất vội, đành phải nhờ Mai Cửu Lượng nói lại với Trương Vân Lôi một tiếng, đêm nay có lẽ hắn không về.

Vì chuyện của Châu Cửu Lương, mấy ngày nay mọi người đều bận bịu điên đầu, ngay cả nhà họ Vương cũng không ngoại lệ, mặc dù còn chẳng hay biết gì về kẻ thù nhưng Vương Dụ Tôn đã bắt đầu suy nghĩ cách tiếp cận Mạnh Hạc Đường để thâu tóm tiệm thuốc nhà họ Châu.

Nhà duy nhất có thể không quan tâm đến chuyện này là nhà họ Tạ, nhưng đáng tiếc là bản thân nhà họ Tạ đã sóng gió liên miên, cuối cùng vẫn chẳng có một nhà nào là trôi qua ngày tháng bình yên.

Nghe nói Tạ Kim và dì Hai đã tốn hết hai ngày trời, đi từng nhà để xin lỗi và bồi thường, cuối cùng cũng giải quyết xong tai họa mà họ gây ra, rốt cuộc Tạ Kim cũng có thể chuyển về nhà.

Tối nay là lần đầu tiên hắn ngủ trong phòng tân hôn của mình kể từ lúc thành thân đến giờ, trong lòng ít nhiều gì cũng thấy hơi căng thẳng, nhưng cũng chẳng phải lo lắng chuyện gì mà là lo Lý Hạc Đông còn đang giận hắn, sẽ không cho hắn lên giường...Sợ là bước vào phòng thôi cũng khó nữa.
Cút ra ngoài!
Quả nhiên, Tạ Kim ngồi ở mép giường, Lý Hạc Đông lập tức xoay người đạp hắn xuống, Tạ Kim ngồi sụp xuống đất, nhìn y với vẻ đáng thương: Sao vậy chứ? Không phải tôi đã nghe theo lời ngươi không tranh giành gia sản nữa sao?
Lý Hạc Đông hừ một cái: Đừng có nói về bản thân cái kiểu vĩ đại sáng chói như vậy, ngươi mà thôi tranh gia sản sao? Ngươi là bị ép từ bỏ đấy được không vậy?
Hm...Mặc kệ là thế nào, không phải cũng là ta từ bỏ rồi sao?

Tạ Kim nhỏ giọng lẩm bẩm, đỡ eo bò từ dưới đất dậy, mới vừa bước tới bên giường, Lý Hạc Đông lại giơ chân lên lần nữa nhắm vào lồng ngực hắn, thái độ của y vô cùng kiên quyết, không cho hắn lên giường!
Tạ Kim xem như có tính cách tốt, thế này cũng không thấy giận, hắn chỉ thở dài bất đắc dĩ: Được rồi được rồi, không trêu được vào ngươi ta còn không trốn thoát được ngươi sao? Ta đi là được rồi chứ gì?
Khoan đã! Lý Hạc Đông gọi hắn lại, lạnh giọng hỏi: Chừng nào ngươi đưa thư bỏ vợ cho ta?
Thế mà y còn nhớ tới chuyện thư bỏ vợ này, không đề cập tới thì Tạ Kim đã chẳng bực mình đâu, lúc này hắn nhíu mày: Cha ta cho ngươi gia sản luôn rồi, ở lại nhà ta không tốt hơn sao?
Ngươi bớt đi! Đây là hai chuyện khác nhau! Lý Hạc Đông ngang ngược phất tay: Cha ngươi nói cho ta hết gia sản, cho dù ngươi có đưa thư bỏ vợ cho ta, gia sản của ngươi vẫn là của ta như thường!
Vậy nếu như ngươi nói vậy thì ta càng không thể đưa cho ngươi.

Tạ Kim buồn cười nhướng mày, đột nhiên phát hiện mấy tháng nay mình tính toán bày mưu kỹ càng, cuối cùng lại bị Lý Hạc Đông chơi, đúng là thiên đạo luân hồi!
Thấy Tạ Kim muốn trốn nợ, Lý Hạc Đông đưa tay chỉ vào mũi hắn, nói với vẻ uy hiếp: Tạ Kim ta nói cho ngươi biết! Hai chúng ta đã ký thỏa thuận rồi, ngươi làm trái với thỏa thuận có tin ta đi kiện ngươi không!
Thỏa thuận...À! Ngươi nói tờ giấy ngươi ký hôm uống say phải không? Tạ Kim nhớ tới tờ thỏa thuận kia, hắn không khỏi bật cười: Không phải ngươi xé nó lâu rồi à?
Lý Hạc Đông nghe vậy thì nhớ lại một lát, phát hiện hình như là tờ thỏa thuận đó bị mình xé rồi, nói vậy thì thư bỏ vợ chẳng phải là....
Ngươi...!
Ngài đi nghỉ ngơi sớm chút đi, tiểu nhân lui xuống trước đây.

Tạ Kim không cho y cơ hội mắng hắn, vội vàng đưa tay lấy gối của mình đi, ai ngờ Lý Hạc Đông lại trước một bước đè gối của hắn xuống, nghiến răng nói: Ông đây ghét nhất là người khác gạt ông, hôm nay ngươi mà không đưa thư bỏ vợ cho ta thì đừng mơ còn sống bước ra khỏi cái cửa này!
Tạ Kim cực kỳ bất đắc dĩ nhìn y: Lúc trước đã nói rõ rồi, giúp ta giành lại gia sản, ta sẽ đưa thư bỏ vợ cho ngươi, bây giờ cha ta giao hết gia sản cho ngươi, ngươi còn đòi ta thư bỏ vợ, chuyện tốt đâu thể nào để một mình ngươi giành hết như vậy!
Ngươi làm như ông đây ham chút gia sản này của ngươi lắm vậy! Vừa nói ra câu đó, không đợi Tạ Kim phản bác, Lý Hạc Đông đã tự sửa lời: Đúng, ông đây thích lắm đấy!
Ơ? Tạ Kim choáng váng: Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì vậy?
Lý Hạc Đông đứng hẳn trên giường, từ trên cao chỉ xuống hắn, nói lời chính nghĩa: Đừng thấy ông đây ở ngoài lăn lộn quậy phá, nhưng ông đây rất coi trọng đạo đức và chính nghĩa đấy! Ngươi thấy ta muốn gia sản của ngươi nên mới ngăn cản ngươi à? Ta là vì cha của ngươi! Vì cái nhà này của ngươi! Vì để đến khi ngươi già nhớ lại sẽ không thấy hối hận!
Nếu dì Hai của ngươi có lòng dạ độc ác nham hiểm, thật sự không ra gì thì đừng nói là giành gia sản, ngươi kêu ta giúp ngươi giết bà ta cũng được nữa! Nhưng hai người các ngươi chỉ muốn chung sống hòa bình thôi, vậy sao cứ nhất định phải tranh giành đến ta chết ngươi sống mới được! Xem như ta cũng đã hiểu ra rồi, đám người làm ăn kinh doanh các ngươi đều vì lợi ích cá nhân, vì khoản tiền kia mà quậy đến nhà tan cửa nát, chẳng lẽ đây chính là thứ mà ngươi muốn sao? Nếu đúng như vậy! Vậy thì xem như ta xen vào chuyện nhà của người khác đi, người thích làm sao thì làm! Ông đây mặc kệ ngươi!"
Lý Hạc Đông nói xong, y nhảy từ trên giường xuống, cầm lấy giày của mình định bỏ đi, Tạ Kim tỉnh táo lại, vội vàng túm lấy y, hắn nói với vẻ ân hận: Ta không có ý đó...!
Ngươi thích có ý gì thì có ý đó đi! Lý Hạc Đông lười không muốn nhiều lời với hắn, y hất tay hắn ra, nguýt hắn một cái với vẻ vô cùng căm ghét: Vốn dĩ ta còn tưởng là ngươi đáng thương bị chèn ép nên mới phản kháng, không ngờ ngươi đúng là tên khốn hám lợi! Một giây thôi ông đây cũng không muốn gặp lại ngươi! Sáng sớm mai ngươi đưa thư bỏ vợ cho ta, ta trả lại gia sản cho ngươi, sau này hai chúng ta không liên quan gì tới nhau!
Lý Hạc Đông nói rồi xoay lưng bỏ đi, chỉ để lại một mình Tạ Kim đứng ngây người trong phòng, vừa rồi Lý Hạc Đông thật sự đã phá vỡ suy nghĩ của hắn, nghĩ kỹ lại, mình xuất thân thế gia, học hành đọc sách biết lễ nghĩa, đến cuối cùng thế mà còn chẳng bằng một tên côn đồ nho nhỏ...!
Xem ra cha giao lại toàn bộ gia sản cho Lý Hạc Đông cũng không phải là không có lý.
Tạ Kim thở dài, hắn hơi mệt mỏi ngồi ở mép giường, thành thật mà nói, bức thư bỏ vợ đó hắn tuyệt đối không thể nào đưa cho y, về phần nguyên nhân thì thứ nhất, chính là gia sản của nhà họ Tạ đều đang ở trong tay y, đưa thư bỏ vợ cho y, không phải đồng nghĩa với việc dâng hai tay tặng hết gia sản cho người ta sao?
Thứ hai...Trong thời gian này chung sống với nhau, Tạ Kim cảm thấy nếu như có thể ở bên cạnh vị Lý Hạc Đông này đến hết quãng đời còn lại thì hình như cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận lắm, ngược lại là hắn còn cảm thấy hơi mong chờ, ít nhất thì cuộc sống sau này sẽ không phải buồn chán!
Còn nguyên nhân thứ ba thì không rõ, bản thân Tạ Kim cũng không nói rõ được, chẳng qua là cảm thấy nếu sau này không còn được gặp lại Lý Hạc Đông nữa, trong lòng hắn cảm thấy hơi tiếc rẻ...!
Nghĩ như vậy, Tạ Kim không khỏi siết chặt chiếc gối trong ngực mình, hắn thầm hạ quyết tâm, ngày mai nhất định phải đi xin lỗi Lý Hạc Đông, lần này cho dù có thật sự phải quỳ xuống thì hắn cũng phải giữ được y lại!

Một bên khác, lúc Lý Hạc Đông bỏ đi thì rất dứt khoát, còn rất là đẹp trai nữa, nhưng đi được tới nội viện rồi mới phát hiện mình không có nơi nào để đi hết, quay đầu đưa mắt nhìn phòng tân hôn vẫn còn sáng đèn, y kiên quyết không quay về, nếu không thì quá mất mặt.

Nhưng cũng không thể nào ngủ trong nội viện được, xem ra đành phải đi tìm Trương Cửu Nam để qua đỡ một đêm.

Giờ này Trương Cửu Nam vẫn chưa ngủ, Lý Hạc Đông cũng chẳng khách sáo với hắn, gõ cửa qua loa xong thì nắm cửa đẩy ra, một chân vừa mới rảo bước vào cửa, lại bị Trương Cửu Nam đẩy ra ngoài.

Ơ? Ngươi làm gì vậy? Lý Hạc Đông suýt chút đã bị đẩy ngã, y hơi khó tin nhìn hắn: Tiểu tử ngươi, ngươi còn dám đẩy ta!
Xuỵt! Giọng y quá to, Trương Cửu Nam vội vàng làm động tác im lặng với y, sau đó hắn chỉ vào phòng, ra hiệu cho y nhìn.
Lý Hạc Đông cảm thấy hắn khó hiểu, nhưng y vẫn thò đầu đưa mắt nhìn vào phòng, không nhìn thì không biết, nhìn thì giật cả mình! Trên giường hắn lại có một người, Lý Hạc Đông thoáng trợn to mắt.

Trương Cửu Nam! Sao Phàn Tiêu Đường lại ở đây? Ngươi...!
Ta không có! Người đừng có đoán mò mà!
Trước khi Lý Hạc Đông có thể trách cứ bất kỳ câu nào có thể khiến hắn bị tru di cửu tộc, Trương Cửu Nam vội vàng túm y ra xa một chút, sợ đánh thức Phàn Tiêu Đường, hắn còn nhỏ tiếng giải thích thích với y.

Là thế này, kể từ khi biết sư gia chưa chết, Tiêu Đường thiếu gia thật sự phấn khích đến mất cả ngủ, cho nên mới tìm ta để nói chuyện, mà nói suốt cả tiếng đồng hồ, cuối cùng nói hết cả sức phấn khích, sau đó mệt quá ngủ quên rồi.

Lúc này Lý Hạc Đông mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi thái độ, cười vỗ vai hắn: Ngươi được đó Trương Cửu Nam, bình thường như con chó điên ấy, không ngờ ngươi lại được con nít yêu thích như vậy!
Được con nít thích thì đúng, nhưng mà khổ cho ta không có chỗ ngủ, đành phải ngủ dưới đất.

Trương Cửu Nam nói xong hắn ngáp dài một hơi, xem ra là đã rất buồn ngủ rồi.

Hắn nói như vậy, Lý Hạc Đông cũng chẳng còn cách nào nhắc tới chuyện xin ở nhờ, y cúi đầu thở dài, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với vẻ khó hiểu: Không đúng! Nếu là vậy thì sao cậu ta không đi tìm Tạ Kim nói chuyện? Từ khi Tạ Kim về tới giờ cậu ta cũng không có tỏ ra là phấn khích gì hết!
Cậu ấy nói...!Trương Cửu nam có vẻ ngượng nghịu: Nói trước nha, cái này không phải do ta nói đâu đấy! Thật sự Tiêu Đường thiếu gia còn nhỏ tuổi, trước đó hai người lại còn có một ít khúc mắc nho nhỏ với nhau, cho nên cậu ấy nói cậu ấy sợ anh dâu.

Sợ anh dâu? Lý Hạc Đông hừ một cái: Vậy thì tốt, dù sao thì sẽ nhanh thôi không còn anh dâu nữa đâu.

Tại sao vậy? Trương Cửu Nam hỏi.
Lý Hạc Đông đang kìm nén cơn giận trong lòng không có chỗ trút, nghe hắn hỏi, y kể lại chuyện mới vừa rồi cho hắn nghe, còn thêm mắm dặm muối mắng chửi Tạ Kim một hồi.

Trương Cửu Nam nghe xong thì nhíu mày có vẻ hơi đồng cảm, nhưng mà là đồng cảm cho sư gia nhà mình, thấy Lý Hạc Đông tức đỏ cả mặt, Trương Cửu Nam cười lấy lòng rồi hỏi y.

Đông ca, người cảm thấy sư gia của chúng ta thế nào?
Hắn hả? Lý Hạc Đông hừ một cái: Ích kỷ, hám lợi, nói không giữ lời, cơ bản là không phải người!
Trương Cửu Nam thở dài, hắn hỏi lại lần nữa: Trừ mấy cái đó ra thì sao? Ngài ấy không có chỗ nào có thể để người để mắt tới à?
Lý Hạc Đông suy nghĩ tỉ mỉ: Hm...Tính tình thì rất tốt, đầu óc cũng rất tốt, coi như cũng biết lễ phép.

Hết rồi hả? Trương Cửu Nam thấy hơi bất ngờ, sư gia nhà hắn thật sự kém cỏi vậy hả?
Hết rồi.

Lý Hạc Đông gật đầu, hơi mất kiên nhẫn hỏi hắn: Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?
Thấy đầu óc này của y không vòng vèo được, Trương Cửu Nam dứt khoát hỏi thẳng: Ý ta muốn hỏi người là người đã ở nhà họ Tạ lâu nay, người với sư gia của chúng ta...
Một giây thôi cũng không ở tiếp được nữa! Lý Hạc Đông ngắt lời hắn, y nói với giọng cực kỳ kiên quyết.

Nghĩ lại cũng đúng.

Trương Cửu Nam cười gượng, cảm thấy mình hỏi dư thừa quá.
Cơn giận của Lý Hạc Đông vừa được đè xuống giờ lại trỗi dậy, y đẩy Trương Cửu Nam, dặn dò: Được rồi, dù sao ngươi cũng rảnh không có chuyện gì làm, đi đưa tin cho anh trai ta đi, bảo ngày mai huynh ấy tới đây một chuyến.

Anh trai người á? Trương Cửu Nam hơi hoảng hốt: Đưa tin cho anh trai người làm gì?
Kêu ngươi đi thì đi đi, hỏi nhiều vậy làm gì! Lý Hạc Đông lười nói nhảm với hắn, đẩy hắn một phát.
Trương Cửu Nam là người của Tạ Kim mà, thầm nghĩ chẳng lẽ là Lý Hạc Đông này không chịu nổi nữa muốn về nhà mẹ đẻ rồi, hắn vội vàng đáp rồi sau đó đi tìm Tạ Kim, bất kể là chuyện gì, phải báo cáo cho sư gia biết trước một tiếng là chính xác nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc