[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Cùng lúc đó, trên đường còn có một người đang đi lang thang, đó chính là Dương Cửu Lang, chắc là đã tìm ròng rã đến trưa vẫn không tìm được Quách Kỳ Lân, nhưng Biện nhi nói, nếu không tìm ra Quách Kỳ Lân thì vĩnh viễn đừng mong tới gần được y, vì cuộc sống hạnh phúc sau này, Dương Cửu Lang cũng chỉ đành tiếp tục lang thang trên đường đi tìm.

Chưa ăn cơm trưa, cơm tối cũng chưa ăn, đi một đường đến Minh Nguyệt Lâu, Dương Cửu Lang cũng thật sự đói, nghĩ là nhét đầy cái bao tử trước rồi mới tiếp tục tìm cũng không muộn nên đẩy cửa bước vào.
Cao Tiểu Bối nhìn thấy hắn, lập tức ra đón tiếp: Chú Cửu Lang, trễ vậy rồi sao chú lại tới đây?
Đến ăn bữa cơm.

Dương Cửu Lang không khách sáo ngồi vào một cái bàn bên cạnh, đưa mắt nhìn Cao Tiểu Bối rồi lại hỏi: Sư phụ con đâu?
Ở hậu viện đó, để con đi gọi cho người! Cao Tiểu Bối nói rồi định đi về phía hậu viện.
Không cần không cần! Dương Cửu Lang vội gọi hắn lại, cười với hắn: Ta cũng không có chuyện gì tìm huynh ấy, con tùy tiện đem chút gì lên cho ta ăn là được, không cần nhiều, nhanh lên là được.

Dạ được.

Cao Tiểu Bối đáp lời, xoay người đi sắp xếp.
Thời gian chờ cơm, Dương Cửu Lang nhìn đông nhìn tây, ngồi buồn bực ngán ngẩm, trong lúc vô tình nhìn thấy Đào Dương từ trên lầu đi xuống, hai mắt của Dương Cửu Lang lập tức lóe sáng, cười vẫy tay với y: Này! Nhóc con đằng đó! Đến đây!
Cửu Lang? Đào Dương nhìn thấy hắn thì cũng hơi sửng sốt, không nhanh không chậm đi qua hỏi: Trễ vậy rồi sao huynh lại ở đây?

Ta còn muốn hỏi ngươi đó, muộn vậy sao chưa về nhà ở đây làm gì? Dương Cửu Lang không dám nói cho y biết là Quách Kỳ Lân biến mất rồi, đành phải hỏi lại y.
Sang đây thăm một người bạn, còn huynh? Đào Dương cũng không nói cho hắn biết là Quách Kỳ Lân đang ở đây, khẽ cười ngồi xuống đối diện hắn.
Làm lạc mất phu nhân của người ta, Dương Cửu Lang vẫn hơi thấy áy náy, vụng trộm liếc nhìn y, cười hỏi y: Đào Dương này, bình thường Đại Lâm nhà ngươi thích đến đâu chơi vậy?
Đào Dương nhìn hắn với vẻ khó hiểu: Huynh hỏi cái này làm gì?
Dương Cửu Lang ra vẻ bất đắc dĩ cười một tiếng: Nào! Không phải bây giờ nó đang ở nhà ta sao? Ta thấy mỗi ngày nó đều rất nhàm chán nên muốn dẫn nó ra ngoài chơi một chút.

Dương Cửu Lang sợ bị y nhìn thấu, nói với giọng thúc giục: Bảo ngươi nói thì cứ nói đi!
Đào Dương gật đầu, cũng không nói cho hắn biết là Quách Kỳ Lân đang ở Minh Nguyệt Lâu, chỉ trả lời theo hắn: Đại Lâm ấy à, có đôi khi thích đến nơi náo nhiệt, có đôi khi lại thích những chỗ yên tĩnh, có đôi khi thích có thật nhiều người vây quanh bên cạnh, có đôi khi lại thích bên cạnh chỉ có một người, có đôi khi lại thích ở một mình, còn có...!
Dừng dừng dừng! Ta hỏi là nơi cụ thể! Dương Cửu Lang đưa tay ngắt lời y, xòe ngón tay đếm từng cái nêu ví dụ cho y.

Ví dụ như là Đại San Lan, tỉnh Vương Phủ, lầu canh Thiên Kiều - Thái Thị Khẩu, ngõ Nam La Cổ Hạng, phố Yên Đại Tà - Tiên Ngư Khẩu, chùa Long Phúc - Đông Tứ Tây Tứ, cửa sau chợ đèn hoa, nhà máy lưu ly ngoại ô Quan Viên Mã, cổng chào Tây Đan - Tam Lý Đồn, dọc bờ sông phía tây Lan Phường, phố đèn đỏ bát đại...
Này! Dừng lại! Đào Dương vội kêu dừng, đến phố đèn đỏ cũng nói ra luôn rồi, nói thêm gì nữa không biết là còn nói đến đâu nữa luôn!
Vậy ngươi mau nói rốt cuộc là nó thích đi đâu? Dương Cửu Lang lo lắng hỏi, không thèm che giấu nữa, bây giờ hắn muốn tranh thủ tìm được Quách Kỳ Lân, nhanh để còn về đi ngủ!
Huynh ấy thích đi...!Thấy hắn đã sốt ruột đến vậy rồi, Đào Dương cũng không trêu hắn nữa, ra vẻ suy nghĩ một lát, đột nhiên giơ ngón tay lên, chỉ lên trần nhà: Minh Nguyệt Lâu.

Minh Nguyệt Lâu? Dương Cửu Lang ngây ngẩn cả người.

Đào Dương gật đầu: Đúng đó! Bây giờ huynh ấy đang ở Minh Nguyệt Lâu.

Hả? Dương Cửu Lang kêu lên, đúng là tìm hoài thì không thấy, tự nhiên chui tới cửa mà! Nếu không vì ăn bữa cơm này thì thật đúng là để vuột mất rồi!
Bất kể nói thế nào thì rốt cuộc cũng tìm được rồi! Không cần phải bị mắng rốt cuộc cũng có thể về nhà ngủ! Dương Cửu Lang kích động lay Đào Dương, thúc giục: Vậy ngươi nhanh đi! Dẫn ta đi gặp nó đi!
Được được được, ta dẫn huynh đi gặp huynh ấy.

Đào Dương cười bất đắc dĩ, dẫn theo hắn cùng nhau lên lầu.
Trong phòng trọ trên lầu hai Minh Nguyệt Lâu.
Hôm nay Quách Kỳ Lân bị Đào Dương túm lấy niệm kinh đến trưa, cũng sớm đã buồn ngủ không chịu được rồi, vừa nằm dài trên giường chưa đầy một lát, ổ chăn còn chưa trùm nóng nữa thì cửa phòng đã bị đá văng ra!
Dương Cửu Lang sải bước dài vào trong, vì quá mức sốt ruột nên cái khí thế đó không khác gì đi xét nhà, dọa cho Quách Kỳ Lân đột ngột ngồi bật dậy, sau khi nhìn rõ là hắn thì mới vỗ ngực thở phào một hơi.
Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng là cha ta đến rồi chứ! Sao huynh lại tới đây?
Dương Cửu Lang không trả lời, rốt cuộc cũng thấy được Quách Kỳ Lân còn sống, giờ khắc này thiếu điều ngửa mặt lên trời hò hét có hi vọng về nhà rồi!
Đại Lâm!

Giống hệt như xa cách lâu ngày gặp lại, người yêu cũ gương vỡ lại lành, Dương Cửu Lang thâm tình gọi hắn, ba chân bốn cẳng vọt tới bên giường, không nói nhiều mà nằm nhoài lên đầu gối hắn mà khóc, nếu không phải có Đào Dương ở sau lưng thì đã bổ nhào qua ôm hắn một cái thật chặt thật lâu rồi!
Ta tìm thấy đệ rồi! Tìm thấy đệ rồi! Dương Cửu Lang kêu khóc đến tê tâm liệt phế, cả khuôn mặt đều vùi trong chăn, người nào không biết mà nhìn vào còn tưởng Quách Kỳ Lân mới từ cõi chết sống dậy nữa đó!
Tìm ta? Tìm ta làm gì cơ? Quách Kỳ Lân bị thái độ này của hắn làm cho mù mịt, hơi luống cuống nhìn về phía Đào Dương, dùng ánh mắt để hỏi y là Dương Cửu Lang bị làm sao vậy?
Đào Dương cũng bị phản ứng khoa trương này của Dương Cửu Lang làm bối rối, thấy Quách Kỳ Lân nhìn y, y chỉ nhướng mày, lắc lắc hai tay biểu thị y cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Quách Kỳ Lân hơi nhức đầu tặc lưỡi, chịu đựng sự ghét bỏ không ngừng tuôn ra trong lòng, vỗ lưng Dương Cửu Lang dỗ hắn: Được rồi, đừng khóc, trước hết huynh đừng khóc nữa...!
Không sao.

Đột nhiên Dương Cửu Lang ngẩng đầu, hai bàn tay lau lên khóe mắt vốn không tồn tại chút nước mắt nào, ngay sau đó bắt lấy cổ tay của hắn: Đi, về nhà với ta!
Về nhà? Quách Kỳ Lân giật mình, nhanh tay lẹ mắt cuống quít bấu víu vào góc giường dùng lực quơ tay giãy dụa: Huynh đợi đã! Nói rõ ràng là về nhà nào trước đã!
Thì về nhà ta, đệ không biết đâu, ông cậu của đệ nghe nói là đệ đi lạc rồi thì sốt ruột đến mức suýt chút làm thịt ta luôn!
Vừa nói vừa túm lấy hắn, tiếc là Quách Kỳ Lân bám sống bám chết, Dương Cửu Lang thì chết sống đều không kéo được hắn, nhất thời cũng không còn kiên nhẫn lôi lôi kéo kéo với hắn nữa, bất kể là Đào Dương có đang ở bên cạnh hay không, trực tiếp khẽ cúi người khiêng Quách Kỳ Lân lên vai, sải bước đi ra ngoài cửa.

Dương Cửu Lang! Huynh thả ta xuống! Ta không về! Cậu nhất định sẽ giết ta mất! Quách Kỳ Lân giãy dụa không thoát, đành phải như đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc mà dùng sức lắc hai cái đùi, lại liều mạng đưa tay cầu cứu Đào Dương.
Nhưng Đào Dương chỉ trơ mắt nhìn hai người bọn họ đi ra ngoài, sau đó thở dài bất đắc dĩ, không nhanh không chậm đuổi theo bọn họ.

Trên đường đi Dương Cửu Lang nói cỡ nào cũng không chịu buông hắn ra, thấy càng lúc càng gần đến nhà họ Dương, nhịp tim của Quách Kỳ Lân cũng càng lúc càng nhanh hơn, suy nghĩ xem ông cậu của hắn sẽ dùng cách gì để tiễn hắn về trời, hơn nữa còn tính xem sẽ lựa chọn một cách chết sảng khoái nhất, tất nhiên tiền đề là ông cậu của hắn phải cho phép để tự hắn chọn mới được.

Đợi đến khi bọn họ trở lại nhà họ Dương, trời cũng đã gần sáng, Trương Vân Lôi vẫn chưa ngủ, trong khoảnh khắc nhìn thấy cháu trai của y, đầu tiên là bước tới ôm hắn thật lâu, ngay sau đó lại đột nhiên trở mặt, chỉ vào hắn mà chửi ầm lên!
Quách Kỳ Lân! Mấy hôm nay con đi đâu? Tuy nói Dương Cửu Lang không ra gì vì đã bỏ lại con nhưng con cũng đâu thể chạy lung tung khắp nơi chứ! Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn! Ta phải ăn nói sao với cha mẹ con đây!
Không phải chứ? Em mắng nó thì mắng đi, sao còn mắng cả ta nữa? Sao ta lại không ra gì?
Dương Cửu Lang tủi thân bĩu môi, không dám quá mạnh miệng với Trương Vân Lôi, đột nhiên quay đầu trừng mắt với Quách Kỳ Lân bằng vẻ oán trách: Đều tại đệ tự chạy lung tung, bao lớn rồi, cho dù ta không đón đệ thì tự đệ còn không biết về nhà à!
Quách Kỳ Lân liếc hắn, vội giải thích với Trương Vân Lôi: Cậu à! Chuyện này không trách con được, cậu nói xem lúc đó hai người dữ dội như vậy làm sao con dám về chứ? Hơn nữa con đi tìm Đào Dương mà, con cũng đâu có chạy lung tung đâu?
Nói rồi lại vội kéo Đào Dương qua làm chứng cho mình: Không tin cậu hỏi đệ ấy đi.

Đào Dương gật đầu: Phải phải phải, huynh ấy không chạy lung tung, vẫn luôn chờ đệ đến đón ở cửa tiệm vàng.

Trương Vân Lôi không buông tha, lại đẩy trán Quách Kỳ Lân một cái: Vậy con cũng không biết nhờ người báo tin cho ta à! Không thì báo tin cho Dương Cửu Lang ấy! Đứa nhỏ nhà con sao lại thiếu thông minh như vậy chứ!
Ủa? Con nhớ hình như con...!Quách Kỳ Lân khó hiểu chỉ về phía Dương Cửu Lang.
Đột nhiên Dương Cửu Lang nhớ tới trên bàn trong thư phòng hình như còn một lá thư do Quách Kỳ Lân gửi tới, vì đặt bên dưới kết quả bói tướng mệnh, hơn nữa mấy hôm đó quá tức giận nên nhìn là thấy phiền, cuối cùng không mở ra coi mà vò thành một cục.


Dương Cửu Lang lật đật đè tay Quách Kỳ Lân xuống, mỉm cười nịnh nọt với hắn: Được rồi được rồi, đừng giải thích, trở về là tốt rồi, về là tốt rồi, Đại Lâm à, từ hôm nay trở đi dọn về ở đi! Nha?
Dọn, dọn về hả? Quách Kỳ Lân nuốt nước bọt, vụng trộm liếc nhìn cậu của hắn, ra vẻ khách sáo mà cười cười: À chuyện đó, thật ra Minh Nguyệt Lâu cũng rất tốt, ta...!
Lúc này Trương Vân Lôi lườm hắn, Quách Kỳ Lân sợ hãi khẽ run rẩy, chấp nhận số phận mà cúi đầu: Con dọn, con dọn về là được.

Lần này tất cả đều vui vẻ, mấu chốt là Quách Kỳ Lân dọn về sẽ có trợ thủ, còn thiện thể có thêm một Đào Dương, Dương Cửu Lang nhớ tới kế hoạch giúp đỡ Châu Cửu Lương nên vội vàng vẫy tay với ba người kia.

Các huynh đệ, mấy hôm nay trong lòng ta thầm tính một chuyện, chúng ta cùng nhau giúp đỡ Cửu Lương với Mạnh ca được không?
Trương Vân Lôi không hiểu: Giúp Cửu Lương với Mạnh ca? Là sao?
Lúc này Dương Cửu Lang mới nhớ bọn họ vẫn chưa biết sự thật, lại tranh thủ giải thích với bọn họ: Là thế này, thật ra Cửu Lương với Mạnh ca không có ở bên nhau, nhưng hai người thích nhau, nhưng chẳng qua Cửu Lương không sống được bao lâu nữa, không mong sau này Mạnh ca đau lòng vì cậu ta, cho nên lừa huynh ấy chuyện đổi phu nhân là để thành toàn cho Biện nhi.

Trương Vân Lôi nghe không hiểu chút gì, nhưng nghe thấy câu cuối thì không tưởng tượng nổi mà chỉ vào bản thân: Thành toàn cho ta?
Đúng vậy! Dương Cửu Lang gật đầu: Không phải em vì xung hỉ cho cậu ta nên mới bằng lòng gả tới sao? Cửu Lương không muốn làm lỡ cả đời em, cũng không muốn sau này Mạnh ca đau lòng vì cậu ta, cho nên mới nói dối, nói với Mạnh ca là cậu ta nói thích huynh ấy chỉ vì để em yên tâm về nhà thôi.

Ôi~ Lúc này Trương Vân Lôi than thở: Vậy chẳng phải Mạnh ca sẽ hận chết ta à!
Quách Kỳ Lân lập tức chém thêm một nhát: Tất nhiên là hận chết cậu rồi!
Chúng ta khoan hẵng nói tới chuyện này đi! Dương Cửu Lang xua tay cắt lời bọn họ, tiếp tục nói: Ta nghĩ thế này, thay vì để Mạnh ca tự cho là mình đang tương tư đơn phương và Cửu Lương đến chết vẫn vụng trộm yêu một người thì chi bằng chúng ta giúp bọn họ một tay, để Cửu Lương nói hết ra lời trong lòng mình!
Đào Dương nghe vậy thì khẽ nhíu mày: Nhưng...nếu thật sự Cửu Lương không sống được bao lâu nữa, vậy sau khi để Mạnh ca biết được sự thật thì sẽ đau lòng cả đời, như vậy được à?
Đúng đó đúng đó! Quách Kỳ Lân cũng đồng ý: Cửu Lương làm như vậy cũng là vì tương lai sau này của Mạnh ca, sao chúng ta có thể phá hủy ý tốt của huynh ấy chứ!
Dương Cửu Lang rủ mắt: Ta không biết, nhưng ta nhất định phải làm vậy, cho dù Cửu Lương có hận ta đến chết, ta cũng phải để bọn họ đường đường chính chính ở bên nhau khi còn sống.

Dương Cửu Lang hít sâu một hơi, xòe bàn tay về phía bọn họ: Bất kể hậu quả thế nào, ta đều bằng lòng chịu trách nhiệm! Ai gia nhập?
Đào Dương suy nghĩ liếc nhìn hắn một cái, trong nháy mắt đã bị thuyết phục, đưa tay đặt trên lòng bàn tay của hắn: Ta giúp huynh!
Ta cũng gia nhập! Quách Kỳ Lân cũng lập tức đặt tay mình lên theo.
Chỉ còn lại Trương Vân Lôi, ba người cùng nhìn về phía y, Trương Vân Lôi lười động não, cũng vẫn chưa hiểu rốt cuộc là tình huống gì, chỉ là thấy bọn họ đều đã đồng ý nên cũng để tay lên: Vậy...Ta cũng gia nhập..


Bình luận

Truyện đang đọc