[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Sao hôm nay đột nhiên lại đến tìm ta?
Châu Cửu Lương tràn đầy vui vẻ nhìn Dương Cửu Lang, không đợi hắn trả lời mà cười trước rồi lại nói: Lần từ biệt trước đến nay ấy thế mà huynh lại tránh ta đến tận hai năm không gặp.

Dương Cửu Lang cúi đầu cười cười, không trả lời, Châu Cửu Lương thấy hắn như vẫn xa cách như vậy, khẽ nhíu mày thở dài: Ta bệnh lâu không trị khỏi, ai cũng đều sợ ta xui xẻo nên tránh xa ta, cũng chỉ có huynh ỷ mệnh mình cứng nên qua lại thân thiết với ta, ngày xưa huynh từng nói, tâm trạng tốt thì bệnh tự nhiên cũng sẽ tốt lên, có biết sau khi huynh đi rồi ta đã bao lâu, khụ khụ! Bao lâu rồi chưa từng thật sự nói chuyện với người nào không, khụ khụ!
Hắn nói quá vội, lại còn nói quá nhiều, nhất thời dẫn đến ho khan một trận, Dương Cửu Lang nhíu mày, vừa giơ tay lên định vỗ lưng thuận khí cho hắn thì đột nhiên cảm thấy gì đó, trở tay thuận thế nhấc ấm trà lên rót cho hắn một ly, nhưng khi hắn đưa tay ra nhận thì chỉ đặt ly trà ở trước mặt hắn.

Châu Cửu Lương giương mắt nhìn hắn, tay đưa ra nhận trà nhất thời dừng lại giữa không trung, Dương Cửu Lang rủ mắt, liếc nhìn bàn tay cứng đờ của hắn rồi lại giả vờ như không thấy, cố giả bộ cười trào phúng.
Ta không gặp ngươi tất nhiên là vì sợ ngươi lây bệnh lao cho ta, hình như thân thể ngươi cũng đừng có nghĩ đến việc trò chuyện gì với người khác, nằm trên giường thôi mới phải.

Bệnh của ta không lây nhiễm, huynh cũng chưa từng sợ.

Châu Cửu Nhiên đương nhiên là không tin, nhíu mày thật chặt.

Thoáng chốc Dương Cửu Lang không biết nên nói gì mới đúng, im lặng một lát, khẽ cười đổi chủ đề: Mấy cái này tạm thời đừng đề cập đến nữa, nhắc mới thấy cũng xem như hai chúng ta có duyên, chưa kể là thành thân cùng một ngày mà phu nhân cũng bị đưa sai.


Huynh đến đổi người sao? Châu Cửu Lương hỏi.
Dương Cửu Lang liếc nhìn hắn, thật ra mục đích đến đây lần này ngoại trừ muốn xác định xem Châu Cửu Lương có thích Trương Vân Lôi hay không thì còn muốn xác định Mạnh Hạc Đường có khi nào ở nhà họ Châu sẽ chịu thiệt thòi hay không, dù sao thì hắn vẫn thích Trương Vân Lôi nên cũng không thể trơ mắt nhìn Mạnh Hạc Đường vô tình mang vạ.

Dương Cửu Lang thở dài, ra vẻ oán giận mà nói: Nhận kiệu hoa rồi, cũng bái thiên địa rồi, thật ra ta vốn định đâm lao thì phải theo lao, nhưng vừa nãy thấy ngươi ngược đãi Mạnh ca của bọn ta như vậy, đêm tân hôn mà cũng để người ta ngủ trên mặt bàn, nhìn thấy thế thật ra đổi lại cũng tốt.

Châu Cửu Lương nghe giọng điệu này của hắn như đang cố ý gây khó dễ, nhưng cũng không giận, dằn lòng giải thích với hắn: Huynh hiểu lầm rồi, huynh ấy sợ ngủ cùng ta, cũng không muốn ta vì giúp huynh ấy mà thức cả đêm nên mới cùng ta luyện chữ, bất giác lại ngủ thiếp đi.

Vậy sao? Dương Cửu Lang tỏ vẻ đã hiểu, cười cười trả lời: Xem ra là ta hiểu lầm ngươi rồi, nếu ngươi không ngược đãi huynh ấy, vậy xem như bên ta cũng chưa nói gì cả, nhưng mà....Phu nhân này có đổi hay không, ta nhường ngươi chọn, nghe hết theo ngươi.

Châu Cửu Lương biết rõ tính của hắn, tất nhiên nhìn ra được hắn đang thăm dò tâm ý của mình, đã lâu không trò chuyện với nhau, Châu Cửu Lương cũng không vạch trần hắn, trái lại là cùng đấu trí, thuận miệng hỏi hắn: Huynh thấy sao?
Dương Cửu Lang ghét bỏ nói: Ta đang hỏi ngươi mà!
Vậy...!Châu Cửu Lương suy nghĩ rồi nhìn hắn, nhướng mày cười: Nếu huynh đã đến đây rồi, ta cũng không thể để huynh đi một chuyến về tay không được, vẫn nên đổi lại đi.

Ngươi cho rằng ta đang đùa với ngươi đấy à? Dương Cửu Lang nghe ra được là hắn đang nói đùa, nhất thời hơi tức giận, không muốn phí công nói nhảm với hắn nữa mà hỏi thẳng: Ngươi thích y?
Là huynh thích huynh ấy.

Châu Cửu Lương không trả lời câu hỏi của hắn mà là nói ra tấm lòng của hắn.

Phải.

Dương Cửu Lương trả lời dứt khoát, lập tức nghiêm túc nói tiếp: Nhưng nếu ngươi nói ngươi thích y, ta sẽ tuyệt đối không tranh giành với ngươi, chúng ta có thể đổi phu nhân ngay lập tức, sau này ta cũng tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa gì với y!
Câu này khiến Châu Cửu Lương hơi cảm động, trong cuộc đời có thể có được một người huynh đệ tốt thế này có chết cũng không tiếc.

Nhưng hiếm khi thấy Dương Cửu Lang chân thành như vậy, Châu Cửu Lương cũng không dám đùa nữa, nghiêm túc trả lời hắn: Từ nhỏ ta đã quen biết sư ca, xưa nay chỉ xem huynh ấy như anh trai, như bạn bè, như người thân mà thôi, tuyệt đối không có một chút tình cảm linh tinh nào khác.

Thật à? Dương Cửu Lang không tin, sợ hắn chỉ đang muốn cố ý nhường cho mình nên mới nói dối, dù sao thì Trương Vân Lôi cũng là một người tốt như thế, hắn có thích y thì cũng bình thường.
Châu Cửu Lương lập tức duỗi ra ba ngón tay lên thề với trời: Nếu có nửa câu giả dối thì chết không toàn thây!
Ấy! Ngươi đừng...!Dương Cửu Lang ngăn không kịp, nhíu mày lo lắng, đưa tay đẩy hắn một cái: Ngươi liều quá đây! Nói một câu là thật chẳng phải ta sẽ tin ngay sao!
Vốn dĩ là thật, tất nhiên ta không sợ.


Châu Cửu Lương mỉm cười, cảm thấy hơi ấm áp vì dáng vẻ lo lắng này của hắn.
Xác định được tấm lòng của hắn rồi, trong lòng Dương Cửu Lang ngầm thở phào, mặt mũi cũng thả lỏng hơn nhiều, nhớ đến hình ảnh vừa nãy lúc mới vào cửa, nhướng mày hỏi hắn: Vậy còn Mạnh Hạc Đường? Ngươi thấy ngươi thích huynh ấy không?
Thật sự cái tên này đúng là được đằng chân lân đằng đầu, mới xác nhận mình không có ý gì với sư ca xong là muốn làm bà mai cho mình ngay! Châu Cửu Lương thở dài bất đắc dĩ: Ta hơi chậm, vả lại chỉ mới quen biết với tiên sinh có một ngày thôi, làm sao có thể nói là thích hay không?
Dương Cửu Lang không hài lòng với câu trả lời này: Chẳng qua là hỏi ngươi có thích hay không thôi, cũng đâu phải là yêu, cảm thấy có thể sống chung có nghĩa là thích, không hợp thì có nghĩa là không thích, như vậy có gì mà không biết?
Châu Cửu Lương cúi đầu mỉm cười, cười rồi lại rủ mắt, dáng vẻ như không hề gì mà lắc đầu: Cái thân thể này của ta làm sao xứng để thích gì người ta? Huynh không cần phải lo, ta sẽ không ép huynh đổi phu nhân đâu, ta vốn cũng không muốn thành thân, thật ra phu nhân là ai cũng không quan trọng, nếu đã đưa sai, huynh cũng thích sư ca, vậy cứ để như thế đi.

Cái gì mà cứ để thế? Đột nhiên Dương Cửu Lang nổi nóng vỗ bàn: Thành thân là đại sự cả đời, sao có thể tùy ý như vậy được, chẳng lẽ trong mấy chục năm sau này ngươi đều coi người ta như không đáng kể, hay là ngươi muốn tam thê tứ thiếp, nếu như là vậy thì xem như ta nhìn lầm ngươi đi! Cũng đừng có nói đổi hay không đổi người gì, ngay bây giờ! Lập tức viết một bức thư bỏ vợ! Cả hai đều cùng về nhà họ Dương với ta, ta sẽ đối xử với Mạnh ca như anh trai ta cả đời!
Mấy chục năm sau này...!Châu Cửu Lương lặp lại lời hắn một lần, mỉm cười đắng chát, lẩm bẩm nói: Sau này còn chưa biết, ta lấy đâu ra mấy chục năm?
Dương Cửu Lang không nghe thấy, vẫn xụ mặt hờn dỗi, thậm chí đã âm thầm tính toán xong trong lòng, lát nữa sẽ thu dọn hành lý cho Mạnh ca, dắt huynh ấy cùng về nhà, vừa khéo quan hệ của y với Biện nhi cũng tốt, sau này hai người cũng có thể làm bạn.

Châu Cửu Lương lẳng lặng nhìn Dương Cửu Lang, sở dĩ hai người bọn họ qua lại với nhau là vì trên đời này chỉ có một mình Dương Cửu Lang không dùng ánh mắt thông cảm kia nhìn hắn, xem hắn như bệnh nhân chẳng còn sống được bao lâu nữa, e là cũng chỉ có một mình Châu Cửu Lương sẽ không vì ngại Dương Cửu Lang có mệnh thiên sát cô tinh mà né tránh hắn như né ôn dịch.
Châu Cửu Lương biết rõ nếu hôm nay mình không cho hắn thấy thái độ rõ ràng thì nhất định hắn sẽ không bỏ qua, thế nên mỉm cười rót cho hắn một ly trà nhận lỗi: Được rồi, ta sai rồi, ta cam đoan với huynh, chỉ cần một ngày huynh ấy còn ở nhà họ Châu, chắc chắn ta sẽ đối xử thật tốt với huynh ấy, không phải vì huynh mà là vì huynh ấy.

Dương Cửu Lang chỉ hừ một tiếng, cũng không đưa tay ra nhận, Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ, đặt chén trà xuống trước mặt hắn, sau đó hít một hơi sâu, bắt đầu nói ra lời trong lòng cho hắn nghe.

Cửu Lang, huynh cũng biết đấy, ta cũng không biết mình còn có thể sống đến khi nào, còn có thể tính toán gì cho mai sau chứ? Thành thân cũng chỉ vì đối phó với cha, thật ra ai đi theo ta cũng đều là số khổ, nếu như là người khác thì ta thà đó là sư ca, còn nếu đó là sư ca, ta thà rằng đó là tiên sinh.

Không rõ ràng! Dương Cửu Lang phất tay, dáng vẻ như thể nếu ngươi không nói thích thì ta sẽ không bỏ qua.
Châu Cửu Lương cười bất đắc dĩ, giải thích kỹ càng với hắn: Huynh đừng thấy sư ca bình thường như một đứa trẻ, thật ra huynh ấy là người rất nghiêm túc rất truyền thống, huynh ấy đã chịu chấp nhận gả cho nhà họ Châu có nghĩa là đã định cả đời sẽ làm người của nhà họ Châu.
Vừa nhắc tới Trương Vân Lôi, Dương Cửu Lang liền quay đầu lại, Châu Cửu Lương thấy cuối cùng hắn cũng chịu nghe thì nói tiếp: Ở nhà sư ca không có anh chị em gì cả, cháu trai Quách Kỳ Lân là người duy nhất xem như cũng ngang ngang tuổi huynh ấy thì cũng đã chuyển đến Bắc Kinh từ lâu, cho nên huynh ấy đã cô độc từ bé, điều mà huynh ấy sợ nhất chính là cô đơn một mình, huynh hiểu không?
Dương Cửu Lang kỳ quặc nhìn hắn: Chuyện này liên quan gì đến việc ngươi giữ lại Mạnh Hạc Đường?
Châu Cửu Lương nói tiếp: Sư ca cần người chăm sóc, cần người bầu bạn, lại còn là bảo bối trong nhà, cần có người đến thương yêu chiều chuộng, huynh xem thân thể ta thế này, ngay cả bản thân còn không lo được, sao có thể chăm sóc cho huynh ấy chứ?
Nói đến đây, Châu Cửu Lương hơi cụp mắt, khẽ thở dài: Sư ca có lòng đến xung hỉ giúp ta, nhưng nếu như cuối cùng ta vẫn chết thì phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại muốn hại cả đời còn lại của huynh ấy sống cô độc một mình, thật ra đây chính là lí do mà ta một mực không muốn thành thân, cũng là chuyện ta lo lắng nhất trước khi thành thân.

Hóa ra hắn chịu đổi phu nhân chỉ là lo bản thân sống không lâu, không muốn sau khi hắn chết thì Trương Vân Lôi phải thủ tiết cả đời ở nhà họ Châu, xưa nay Dương Cửu Lang không muốn nghe Châu Cửu Lương nói bản thân sống không thọ, nhưng dù sao đây cũng là sự thật, hắn cũng không muốn phản bác lại Châu Cửu Lương chỉ để an ủi hắn, khẽ thở dài, lại hỏi hắn: Vậy tại sao ngươi lại muốn chọn Mạnh Hạc Đường? Người ta xứng đáng phải thủ tiết vì ngươi à?
Không, huynh ấy sẽ không đâu.

Châu Cửu Lương lắc đầu khẳng định: Tiên sinh khác với sư ca, tiên sinh dịu dàng chững chạc, lớn hơn ta mấy tuổi, cũng không cần ta phải chăm sóc, mặc dù chỉ ở cùng nhau một ngày ngắn ngủi nhưng từ ánh mắt của huynh ấy ta có thể nhìn ra được huynh ấy không phải là người không có lập trường, chỉ là huynh ấy quá nhạy cảm tự ti thôi.

Ta biết huynh ấy gả cho ta nhất định cũng sẽ không hạnh phúc, ta đã sớm tính toán cho huynh ấy rồi, huynh ấy chịu gả chẳng qua là vì trả nợ cho nhà, chỉ cần huynh ấy ở lại nhà họ Châu ngày nào, ta sẽ dùng lễ nghĩa mà đối xử với huynh ấy, đợi sau khi ta chết, huynh ấy có thể tự rời đi, chắc hẳn với tính cách của huynh ấy thì huynh ấy cũng sẽ không chịu ở lại.


Chắc chắn vậy à? Dương Cửu Lang cười xấu xa nhướng mày: Ngươi không sợ hắn thích ngươi sao?
Châu Cửu Lương cười tự giễu: Bộ dạng ta như ma như quỷ thế này, ai mà thích ta chứ?
Dương Cửu Lang không cho là thế: Nói chuyện đừng nói gì tuyệt đối quá, lỡ đâu tình nhân trong mắt hóa Tây Thi thì sao?
Cái cách ví von này đúng là khó nghe, Châu Cửu Lương ghét bỏ mà liếc hắn, thở dài rồi lại nói: Ta sẽ không để tình huống đó xảy ra đâu.

Dương Cửu Lang gật đầu, đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩ của hắn, nhưng vẫn không đồng ý để Mạnh Hạc Đường ở lại, cười khẩy nói với hắn: Ngươi đã nói là sẽ đối xử tốt với huynh ấy, tất nhiên là ta tin ngươi, nhưng cha ngươi, tha thứ cho ta được nói thẳng là ta không tin.

Châu Cửu Lương thoáng chốc nhíu mày, không do dự mà cam đoan với hắn: Ta cũng sẽ không để tình huống đó xảy ra! Thêm một lần nữa!
Một câu ngắn ngủi, thế mà Dương Cửu Lang lập tức tin hắn, cười gật đầu: Được thôi, nếu ngươi đã nói vậy thì đổi phu nhân đến đây vậy.

Cuối cùng cũng bàn bạc xong, Châu Cửu Lương mỉm cười, tiếp tục hỏi hắn: Ta nghĩ sính lễ mà nhà huynh cho nhà họ Mạnh nhất định là nhiều hơn nhà ta, huynh nói ra con số đi, ta thay huynh ấy trả lại huynh.

Dương Cửu Lang phất tay: Mấy chuyện cỏn con này không cần so đo, phần còn dư xem như là của hồi môn ta cho Mạnh ca, nhà huynh ấy ở tỉnh ngoài xa xôi, nếu đã có duyên với ta thì sau này nhà họ Dương chính là nhà mẹ đẻ thứ hai của huynh ấy, ta cảnh cáo ngươi đấy, nếu sau này Mạnh ca chịu thiệt thòi ở nhà họ Mạnh thì nhà họ Dương ta sẽ không buông tha cho các người đầu tiên!
Tất nhiên ta sẽ dốc hết sức lực không để cho huynh ấy chịu thiệt thòi.

Châu Cửu Lương cười khổ, giường mắt nhìn hắn, nhíu mày nói tiếp: Nhưng huynh lo cho huynh đi thì hơn.

Ta có gì mà phải lo.

Dương Cửu Lang xua tay.

Châu Cửu Lương thở dài ra vẻ thông cảm, chậm rãi từ tốn nói: Nếu như sau này sư ca ta ở nhà họ Dương bị uất ức, hừm, để ta tính nha, không nói tới nhà họ Châu ta chắc chắn sẽ không tha cho huynh, còn lại....Ông chủ Quách ở tiền trang Đại Đức Vân là anh rể của huynh ấy, Vương lão gia của tiệm lương thực Thụy Dụ Phường là em rể của anh rể huynh ấy, thấy sao? Nghe nói Tạ lão gia của tiệm vàng Thoa Thuận Tường còn là sư thúc của anh rể huynh ấy đấy.

Sau khi Dương Cửu Lang nghe xong thì hoàng toàn hoa mắt, lần này không phải cưới vợ mà đây không phải là hắn cưới một tổ tông về hay sao chứ!.


Bình luận

Truyện đang đọc