[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Mạnh Hạc Đường đi theo Vương Dụ Tôn ra khỏi tiệm thuốc, vừa cười nói vừa đi về phía trước, cách đó không xa, Vương Sam Sam trốn trong ngõ nhìn theo bóng lưng họ, đợi sau khi đã cách nhau một khoảng nàng mới lén lút đi theo.
Liều thuốc này đưa tới cho Bạch đại gia ở đầu phố Đông, ông cụ không tiện đi lại, cậu giúp ông ấy nấu thuốc xong rồi hẵng về.

Trương Cửu Thái vỗ vai một nhân viên, đưa mắt nhìn cậu ấy đi ra khỏi tiệm, đúng lúc này Sam Sam đi ngang qua cửa, Trương Cửu Thái thấy nàng ấy, hắn không nghề nghĩ ngợi mà vẫy tay gọi.
Ủa? Sam Sam!
Sam Sam bị tiếng gọi của hắn làm giật mình, sợ bị Vương Dụ Tôn phát hiện, nàng vội xoay người trốn vào trong tiệm thuốc, ngồi xổm ở cửa, làm động tác im lặng với hắn.
Trương Cửu Thái vội vàng bịt miệng lại, rón rén bước tới trước mặt nàng, hỏi nhỏ: Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Ca ca của muội đâu?
Sam Sam không rảnh trả lời hắn, nàng thò đầu ra ngoài nhìn về hướng Vương Dụ Tôn đã đi, lại phát hiện là họ đã sớm chìm vào dòng người, Sam Sam thở dài bất đắc dĩ, trừng Trương Cửu Thái với vẻ trách móc: Tại huynh hết đấy! Hại muội mất dấu rồi!
Mất...Mất dấu? Tiểu quỷ này lại giở trò gì đây? Trương Cửu Thái nhướng nhướng mày: Muội mất dấu ai rồi?
Còn ai được nữa, thì chính là cái người mới vừa từ trong tiệm thuốc các huynh đi ra chứ ai! Muội đã đi theo hắn cả buổi rồi, khó lắm mới theo được tới đây! Ôi trời ơi! Tại huynh hết!
Sam Sam càng nói càng giận, nàng vùng vằng hai tay ngồi xuống ghế như ăn vạ, khoanh tay lại, bắt chéo chân, không có một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các gì, trái lại là giống hệt như đúc tên anh trai côn đồ của nàng.
Trương Cửu Thái cười bất đắc dĩ, dỗ nàng ấy, chắp tay xin lỗi nàng: Thôi được rồi được rồi, là ta sai được chưa? Sam Sam đại tiểu thư tha thứ cho tiểu nhân đi!
Ôi dào! thôi được rồi! Đi cũng đi rồi, Sam Sam cũng lười so đo với hắn, nàng xua xua tay, đứng dậy định đi.

Này! Muội khoan đi đã! Trương Cửu Thái vội gọi nàng lại, nhớ lại dáng vẻ của Vương Dụ Tôn, làm thế nào cũng cảm thấy rất lạ, nhìn Sam Sam hình như là quen biết hắn, vì nghĩ cho an toàn của Mạnh Hạc Đường, Trương Cửu Thái vẫn hỏi: Sam Sam, người đàn ông vừa rồi...Muội biết huynh ấy à?
Vừa rồi có tới hai người đàn ông, huynh nói người nào? Sam Sam quen Vương Dụ Tôn, nhưng chưa từng gặp Mạnh Hạc Đường.


Trương Cửu Thái thử miêu tả với nàng: Là cái người mà cao cao gầy gầy, mặt mũi rất tuấn lãng, mặc trường sam màu vàng đen, trên vai có thêu hoa văn ấy.

Hắn là đường ca của muội, muội theo dõi chính là hắn đó.

Sam Sam nói, nhớ tới Mạnh Hạc Đường đi bên cạnh Vương Dụ Tôn, nàng vội hỏi lại hắn: Ủa? Vậy người đi bên cạnh hắn huynh có quen không? Cái người đàn ông khá thấp, mặt mũi rất khôi ngô, mặc trường sam màu xanh lam ấy.
Đó là Thiếu phu nhân nhà bọn ta.

Trương Cửu Thái nói.

Hả? Sam Sam không khỏi sững sờ, nàng xác nhận lại với hắn với vẻ hơi khó tin: Người huynh nói chính là Mạnh Hạc Đường mà ban đầu vốn phải đưa tới nhà họ Dương, cuối cùng lại bị đưa nhầm đến nhà họ Châu hả?
Trương Cửu Thái cười cười: Cho dù có đưa nhầm hay không thì bây giờ huynh ấy đã là người của nhà họ Châu bọn ta, là phu nhân của Cửu Lương.

Trời đất ơi! Sam Sam từng nghe nói, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, mặc dù chỉ là một bóng lưng, một sườn mặt thôi nhưng vẫn khó tránh cảm thán: Con ma lao đó thế mà lại có phước tới mức này ha!
Ơ? Muội nói gì vậy? Trương Cửu Thái tặc lưỡi, vội vàng nói đỡ cho thiếu gia nhà mình: Cửu Lương của bọn ta...!
Còn chưa nói hết câu, đột nhiên Trương Cửu Thái kịp nhận ra là Cửu Lương đã không còn nữa, trái tim trong chớp mắt ngưng lại, những lời chưa nói hết đều nghẹn lại trong cổ họng.
Sam Sam nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: Cửu Lương ca ca làm sao?
Không...Không có gì.

Trương Cửu Thái chầm chậm rủ mắt, ở nhà hắn phải giấu diếm Châu lão gia, rồi phải nghĩ cho cảm xúc của Mạnh Hạc Đường, giấu tới giấu lui, cuối cùng lại khiến chính bản thân thường xuyên có ảo giác là Cửu Lương còn sống, nhưng rất nhanh chóng nhận ra kịp, mỗi lần như vậy trong lòng hắn đều đau đớn không thôi.

Trương Cửu Thái hít sâu, cười gượng đổi chủ đề: Sao đường ca của muội lại quen với Thiếu phu nhân nhà bọn ta vậy?
Muội cũng không biết.

Sam Sam lắc đầu, nàng cũng cảm thấy lạ, hai người này đều là người từ nơi khác tới, một người thì tới Bắc Kinh hơn ba tháng, một người thì mới vừa tới khoảng chừng hơn một tháng, một người quê ở Đông Bắc, người kia được nuôi tại nhà ngoại ở Quảng Đông, trời Nam đất Bắc, sai lại quen nhau?
Trương Cửu Thái thấy nàng thế này thì đúng là không biết gì thật, nên hắn cũng không truy hỏi, vừa định khuyên nàng về nhà sớm, Sam Sam đã mở miệng trước, có lòng tốt nhắc nhở hắn: Phải rồi, nhân cách của vị đường ca đó của muội còn đang đợi được nghiên cứu, huynh nên nói Thiếu phu nhân nhà huynh bớt tiếp xúc với hắn đi.

Nói xong câu đó, Sam Sam đã chạy nhanh như chớp biến mất dạng, Trương Cửu Thái muốn truy hỏi cũng không hỏi được, nhưng tội cho hắn càng nghĩ càng thấy lo, cố chịu đựng hành hạ nửa tiếng, cuối cùng vẫn không chịu nổi, vội vã đi tìm Dương Cửu Lang.
Vừa bước vào nhà họ Dương, từ thật xa đã nghe thấy một tràng tiếng cười, Trương Cửu Thái không quan tâm những điều này, hắn sải bước đi vào phòng khách, phát hiện tất cả mọi người đều đang ở đây, Dương Cửu Lang, Trương Vân Lôi, Quách Kỳ Lân, còn có cả Đào Dương vốn nên bận bịu đến không thể nào ngóc đầu lên nổi và Mai Cửu Lượng phải duy trì viện Tây y nên càng bận rộn hơn, thế mà đều có mặt đông đủ ở đây!
Ủa? Cửu Thái! Vô tình Dương Cửu Lang nhìn thấy hắn, lúc này mỉm cười đón hắn: Cậu tới đúng lúc lắm, có tin tức vô cùng tốt đây!
Tin tốt gì? Trương Cửu Thái thấy mờ mịt, nhưng thấy họ cười vui như vậy thì như bị lây, hắn cũng giương môi cười theo.

Tin tốt đó là...!
Dương Cửu Lang nhướng nhướng mày, vừa định công bố, còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên sau lưng có ba người xông tới, sung sướng chen chúc thành một cục, vừa cười vừa xô đẩy, cùng la lên với hắn.
Cửu Lương chưa chết!
Ôi trời! Dương Cửu Lang xoa xoa lỗ tai suýt chút thì điếc, ra vẻ ghét bỏ đưa mắt nhìn mấy đứa quỷ ấu trĩ cướp lời hắn, Đào Dương ngồi im một bên cũng lắc đầu bất đắc dĩ, mặc dù không tham gia vào, nhưng ý cười trên khóe môi thì có thể thấy được là y thật sự rất vui.


Trương Cửu Thái thì không vui, hắn hoàn toàn bị câu này của họ làm bối rối, cái gì mà Cửu Lương chưa chết? Họ nói cái gì cơ? Trương Cửu Thái bỗng hít ngược, quá khó tưởng tượng, hắn còn tưởng là mình vừa nghe nhầm.
Mọi người, mọi người vừa mới nói gì?
Bọn đệ nói...!Quách Kỳ Lân vừa muốn giải thích, đột nhiên Dương Cửu Lang đẩy đầu hắn ra, giành trả lời: Là thế này, chạng vạng tối hôm trước ta có đến Thiên Tân một chuyến, vốn định tới để đưa di thể của Cửu Lương về côn chất, tiện thể cũng đưa lão Tần về, nhưng ai ngờ sau khi ta đến bệnh viện ngoại ở Thiên Tân thì viện trưởng nói cho ta biết là Cửu Lương chưa chết, lão Tần cứu được hắn rồi! Bây giờ họ đang trên thuyền tới HongKong!
Trương Cửu Thái trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, sau một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần, nhất thời vui đến bật khóc, mỉm cười nắm chặt lấy cánh tay hắn: Huynh nói thật! Huynh nói thật hả!
Trương Vân Lôi cười: Xem cậu nói kìa, huynh ấy có thể lấy chuyện này ra lừa cậu được sao?
Quách Kỳ Lân cũng gật đầu nói: Đúng đó, đúng đó, cho dù có lừa thật thì cũng nên đi lừa Mạnh ca mới đúng!
Nói tầm bậy tầm bạ cái gì đó! Dương Cửu Lang đẩy hắn ra, gật đầu khẳng định với Trương Cửu Thái: Ta không lừa cậu! Đây là sự thật! Cửu Lương còn sống! Hắn chưa chết!
Mai Cửu Lượng sợ hắn còn chưa chịu tin, y vội nói: Đệ đã gọi hỏi viện trưởng Mã của bệnh viện Thiên Tân rồi, ông ấy còn nói với đệ đại khái là hai ngày nữa thuyền của họ sẽ cập bến HongKong!
Tốt quá rồi, cái này, cái này thật sự tốt quá rồi! Lúc này Trương Cửu Thái mới tin, hắn kích động đến mức chẳng nói được nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu cười, nhưng đột nhiên nhớ tới bức di thư kia, Trương Cửu Thái không khỏi thấy kỳ lạ nói: Nhưng...Cửu Lương chưa chết, vậy bức di thư kia là sao?
Chuyện này à...!Dương Cửu Lang nhướng mày, liếc ra sau lưng hắn, Trương Cửu Thái quay đầu lại nhìn, chợt thấy có một cô gái nhỏ đứng ở ngoài cửa, cô gái đó thấy hắn nhìn, vội vã cúi đầu xuống, căng thẳng khựi móng tay.

Dương Cửu Lang vẫy tay gọi nàng ta: Không phải cô muốn đứng trước mặt người thân của người bị hại để xin lỗi sao? Hắn cũng xem như người thân!
Cô gái nhỏ kia nghe vậy thì cuống quít cúi đầu bước tới, cúi người thật sâu nói xin lỗi với Trương Cửu Thái: Xin lỗi, rất xin lỗi, chuyện di thư đều tại ta hết, viện trưởng Tần dặn ta đi gửi thư giúp ngài ấy, nói là trong rương có hai bức thư, bảo ta gửi thư đi, nhưng ta không cẩn thận gửi nhầm thư, ta không biết đó là di thư, hại cho mọi người lo lắng, rất xin lỗi, rất xin lỗi mọi người!
Thì ra là vậy à.

Trương Cửu Thái rất bình tĩnh, nhưng vẻ mặt của hắn có thể nói là phản ứng đáng xem nhất, híp mắt, giương môi, khóe miệng còn liên tục giật giật, phỏng chừng nếu không phải thấy nàng ta là con gái thì hắn đã xông lên tẩn cho nàng ta một trận rồi!
Dương Cửu Lang cười choàng vai Trương Cửu Thái: Được rồi, chung quy cũng là sự cố thôi, nàng ta cũng đã từ chức để chuộc tội rồi, cậu đừng so đo.

Từ chức? Trương Cửu Thái hơi sửng sốt, chẳng ai trách gì nàng ta, sao nàng ta còn từ chức trước nữa? Thời đại này con gái tìm việc làm khó khăn biết bao nhiêu! Lần này đổi ngược lại là hắn thấy ngại, gượng cười nói: Từ chức hơi nghiêm trọng quá...!
Cô gái nhỏ gãi đầu: Thật ra là bị đuổi á, viện trưởng chiếu cố ta nên thông báo ra ngoài là ta chủ động từ chức.

À~ Trương Cửu Thái gật đầu, đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều hợp lý.
Quách Kỳ Lân tò mò sáp lại hỏi: Vậy tại sao cô nương lại bị đuổi?
Cô gái nhỏ cúi đầu xuống: Lúc ta rút kim cho bệnh nhân, không cẩn thận...đẩy kim vào mạch máu.

Híttt~ Mọi người đồng loạt hít ngược một hơi, che mu bàn tay mình lại, đúng là nghĩ thôi cũng thấy đau.
Dương Cửu Lang khó tránh nói với vẻ buồn cười: Ai can đảm đưa cho cô rút kim vậy?
Là...Viện trưởng Tần.

Ai cơ? Mọi người lại giật mình.
Cô gái nhỏ cụp đầu, giải thích: Lần đầu tiên ta rút kim là rút cho viện trưởng Tần, mặc dù ta liên tục phạm phải sai lầm, nhưng viện trưởng Tần vẫn bằng lòng cho ta thử thêm lần nữa, mãi đến khi đẩy kim vào mạch máu, ta thật sự không đối phó được, viện trưởng Tần mới tự mổ lấy ra, từ giây phút đó trở đi, ta biết mình phải kiên trì với giấc mơ của mình, làm người không được dễ dàng bỏ cuộc, thất bại một lần không có nghĩa là thất bại cả đời, cho nên mặc dù ta đã bị đuổi, nhưng ta vẫn có thể tự mở phòng khám, ta...
Khoan! Dương Cửu Lang ngắt lời nàng ta: Cô nương nói cô tính mở cái gì cơ?
Phòng khám đó...!

Dương Cửu Lang thật sự không nhịn được cười: Cô còn mở phòng khám nữa hả? Ta thấy cô nương mở tiệm quan tài đi còn đáng tin hơn!
Ngươi nói cái gì đó! Trương Vân Lôi vội đẩy hắn, y rất phấn khích với lời cô gái này nói, lập tức đứng ra cổ vũ nàng ta: Kiên trì với giấc mơ của mình là chuyện tốt, ta ủng hộ cô nương!
Nói xong y còn thúc giục những người khác: Đúng không? Đúng không mọi người?
Đào Dương đáp lời qua loa, Quách Kỳ Lân gật đầu liên tục, Mai Cửu Lượng gãi đầu, không tiện phát biểu ý kiến, Trương Cửu Thái thì lại rất thực tế, hắn nói khéo: Thật ra thứ như giấc mơ thì cũng không cần phải kiên trì vậy đâu.
Lúc này Trương Vân Lôi nguýt hắn một phát, Trương Cửu Thái vội vàng cúi đầu xuống, cô gái kia cũng cúi đầu, nghĩ hắn nói đúng, thích ứng bỏ cuộc hình như cũng không tệ lắm thật, huống chi tình huống của nàng ta...
Hay là cô nương tới bệnh viện của bọn ta đi? Mai Cửu Lượng vừa cười vừa nói.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn y, cô gái kia cũng giật mình, nhìn y với vẻ không tưởng tượng nổi: Thật sao?
Mai Cửu Lượng gật đầu: Đương nhiên, nhưng năng lực của cô nương thì vẫn chưa tiếp xúc bệnh nhân được.

Vậy ta làm khâu nào? Cô gái nhỏ hỏi.
Nhà xác đi.

Dương Cửu Lang tiếp lời: Dù sao cũng là người chết nên không cần phải sợ có tai nạn gì nữa!
Eh...Cũng được! Thế mà cô gái nhỏ còn gật đầu, vén tay áo lên với vẻ hết sức nhiệt tình: Ta nhóm lửa hay là chẻ củi! Ngài cứ việc dặn dò đi!
Mai Cửu Lượng thở dài cực kỳ đau đầu: Cô nương à, chỗ đó của chúng ta là nhà xác chứ không phải hỏa táng.

Vậy ta phải làm gì?
Mai Cửu Lượng nói với vẻ chân thành: Cô nương không cần phải tới làm ở nhà xác, chúng ta càng phải đối xử cẩn thận với người đã qua đời, đây là sự tôn trọng, cũng để người nhà khỏi phải đau lòng hơn, cô nương có tấm lòng muốn cứu sống, chăm sóc người khác, nhưng năng lực không đủ, cho nên chỉ có thể để cô nương làm trợ lý của ta trước, cứ cách một thời gian cô nương phải làm bài kiểm tra, kết quả kiểm tra sẽ quyết định cô nương đi hay ở.

Cô gái nhỏ kích động nắm chặt lấy tay y, lắc liên tục: Cảm ơn, cảm ơn ngài...Ngài họ gì vậy ạ?
Mai Cửu Lượng cười cười: Ta họ Mai.

Viện trưởng Mai! Cảm ơn ngài!
Cô gái cứ thế được giữ lại, nhảy chân sáo đi theo một người làm đến viện Tây y, có thể thấy là nàng ấy thật sự rất vui vẻ, tất cả mọi người đều là dân không chuyên, Cửu Lượng người ta đã quyết định vậy rồi, mọi người cũng không tiện ý kiến gì, chỉ có Trương Cửu Thái thân là một thầy thuốc, hắn hết sức nghiêm túc hỏi y: Cậu nhận nàng ta thật à?
Mai Cửu Lượng gật đầu cười: Cái vẻ liều lĩnh của nàng ấy rất giống lão Tần...Điểm cố chấp kiên trì với giấc mơ cũng rất giống.

Chỉ vì thế thôi à? Trương Cửu Thái thấy hơi khiên cưỡng.
Mai Cửu Lượng cười: Cũng không phải chỉ vậy, chẳng qua là đệ cảm thấy nếu đổi lại là lão Tần, nhất định cậu ấy cũng sẽ giữ nàng ta lại, bây giờ lão Tần không có ở đây, vậy thì không thể làm gì khác hơn là đệ thay cậu ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc