[ĐỨC VÂN XÃ] LÊN NHẦM KIỆU HOA, GẢ CHO ĐÚNG NGƯỜI



Cửu Long! Vương Cửu Long!
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê dường như nghe thấy có người đang gọi mình, Vương Cửu Long vất vả mở mắt ra, chợt thấy Trương Cửu Linh đang ở ngay bên ngoài nhà tù, mỉm cười ngoắc hắn: Ta tới thăm ngươi này!
Cửu Linh...!Trong lòng Vương Cửu Long thấy hết sức cảm động, vội vàng vọt tới trước lan can, mỉm cười xúc động: Sao ngươi lại tới đây!
Ta tới thăm ngươi đó! Còn mang theo đồ ăn cho ngươi nữa! Trương Cửu Linh nói, giơ một hộp cơm to lên cho hắn nhìn, sau đó ngồi bệt xuống đất, mở nắp ra, lần lượt đưa đồ ăn cho hắn.
Này này này! Vương Dụ Tôn ở sau lưng nhìn đống đồ ăn kia với vẻ ngưỡng mộ, chua xót nói: Mọi người đều ngồi tù, ăn cơm tù, sao còn có cái kiểu này nữa vậy!
Trương Cửu Linh quay đầu nguýt hắn, bất đắc dĩ lấy một bọc bánh ngọt ở tầng dưới cùng ra ném cho hắn: Đây là Mạnh ca bảo ta mang tới cho ngươi!
Vương Dụ Tôn vội vàng đón lấy bánh ngọt, cau mày hỏi y: Vậy sao huynh ấy không tới thăm ta?
Sướng quá ha! Trương Cửu Linh hừ một cái: Ai mà không biết tâm tư của ngươi đối với Mạnh ca của bọn ta chứ, Mạnh ca của bọn ta là nể tình ngươi lúc đó đã có lòng tốt nên mới đưa đồ ăn tới cho ngươi, tà tâm của ngươi vẫn không thay đổi, người ta là người có phu quân rồi, ai mà thèm tới thăm ngươi!
Vương Dụ Tôn nghẹn lời, dứt khoát xoay người đi chỗ khác không thèm để ý tới họ nữa.
Vương Cửu Lương há to miệng nhét đồ ăn vào, thấy hắn ta như thế, hắn không khỏi bật cười: Ngươi đó! Đừng có mà mơ mộng viển vông, chẳng mấy chốc nữa là Cửu Lương về rồi, để huynh ấy biết ngươi nhân lúc huynh ấy đi vắng mà nhớ thương Mạnh ca, huynh ấy chặt đầu ngươi xuống cho xem!
Có bản lĩnh thì hắn cứ tới đi! Ta không sợ! Vương Dụ Tôn hừ một cái, liếc nhìn ánh mắt ghét bỏ đó của hai người họ, cười khẩy nói tiếp: Hai người không cần phải âm thầm mắng ta đâu, nếu như ta thật sự có tội không thể tha thì Hạc Đường đã không đối xử với ta như thế rồi, lẽ phải nằm ngay trong lòng người, chuyện ta chưa từng làm, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói lẽ phải ở lòng người! Trương Cửu Linh nhìn hắn với vẻ không thể tưởng tượng nổi: Ngươi nói đi có phải là ngươi hạ độc không!
Không phải!
Vậy tiệm thuốc Châu Ký có phải do ngươi tráo hàng không!

Vương Dụ Tôn liếc nhìn y, cười nhạt nói: Ta chỉ phái người đi làm ăn với ông chủ bán thuốc đó thôi, dược liệu là của ông chủ đó bán, Trương Cửu Thái cam tâm tình nguyện bỏ tiền ra mua, sao lại tính là ta lén đổi?
Ngươi! Trương Cửu Linh tức điên lên, lúc này Vương Cửu Long lại nói: Vậy Đào Dương là do ngươi làm bị thương, điều đó là không thể nghi ngờ gì nữa!
Nói bậy! Vương Dụ Tôn ghét nhất là chuyện này, hắn quát ầm lên, hung hãn trừng bọn họ: Ta chỉ phân phó người mời Quách thiếu gia tới nhà ngồi chơi thôi, chuyện đó có gì mà không được! Là hắn đánh thủ hạ của ta trước, thủ hạ của ta bất chấp mệnh lệnh của ta, tức giận nên phản kích rồi mới dẫn tới ngộ thương Đào Dương, sau khi chuyện đó xảy ra, ta đã đuổi bọn thủ hạ đó rồi, nha môn cũng đã dán lệnh truy nã! Hắn bị thương thì liên quan gì đến ta!
Chuyện nào hắn cũng né tránh được! Đột nhiên Vương Cửu Long kịp nhận ra, lúc hắn làm những chuyện đó chắc chắn đều đã nghĩ cách lách luật rồi, thoáng suy nghĩ một lúc lâu, cuống quít nói tiếp: Vậy còn bắt có Mạnh ca! Đánh lén Cửu Lương thì sao!
Lần này Vương Dụ Tôn nghẹn lời không nói được, chột dạ quay mặt đi chỗ khác: Huynh không có bằng chứng!
Vương Cửu Long cười khẩy, đưa mắt ra hiệu với Trương Cửu Linh, Trương Cửu Linh gật đầu hiểu ý, xem ra muốn định tội Vương Dụ Tôn thì phải bắt đầu từ chuyện này!
Ơ? Đột nhiên Trương Cửu Linh kịp nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn xung quanh nhà tù: Nói mới nhớ, ba tên cướp trước đó đâu nhỉ?
Vương Cửu Long lắc đầu, hắn cũng không biết, cuối cùng vẫn là Vương Dụ Tôn trả lời: Đại nhân hạ lệnh qua mùa thu sẽ xử chém rồi, chắc đã bị áp giải tới pháp trường nào đó để chém đầu lâu.
Cũng phải, mùa thu đã qua lâu vậy rồi.

Trương Cửu Linh gật đầu, thấy Vương Dụ Tôn đã ăn sắp xong, thu dọn bát đĩa, nhìn hắn với vẻ lưu luyến không thôi: Ta đi đây, vài ngày nữa sẽ quay lại thăm ngươi.
Vương Cửu Long mỉm cười với y, đưa tay sờ lên gương mặt y, trái tim Trương Cửu Linh run lên, song mặt cũng nóng hổi, cơ thể cứng đờ lại, để mặc cho hắn vuốt ve.
Được rồi, trong nhà lao ẩm thấp, mau về đi.

Vương Cửu Long vuốt tóc y lần cuối, tạm biệt y, sau khi thấy y đã đi ra khỏi lao, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hung hãn trừng Vương Dụ Tôn, ăn uống no đủ rồi! Mắng tiếp!
Một ngày trôi qua, rồi một ngày khác lại qua, ròng rã một tuần lễ, chỉ còn cách ngày tranh cử chưa đến nửa tháng, Vương Dụ Tôn suốt ngày ở trong lao nghĩ cách để ra ngoài, nhưng cho dù nghĩ thế nào cũng chỉ có mỗi một cách là vượt ngục!
Chạng vạng tối hôm nay, hai tên quan sai tới, mở cửa nhà lao của Vương Dụ tôn ra, phất tay với hắn: Ngươi đi được rồi!
Gì cơ? Vương Dụ Tôn hơi sửng sốt, Vương Cửu Long nghe vậy thì cuống quít xông tới: Dựa vào cái gì mà thả hắn ra!
Quan sai nói: Án hạ độc đã được điều tra rõ, Vương Dụ Tôn vô tội được phóng thích.

Vậy còn ta thì sao! Vương Cửu Long lại vội hỏi.

Quan sai thở dài: Chứng cứ phóng hỏa của ngươi vô cùng xác thực, ngươi vẫn chưa đi được!
Vương Cửu Long thoáng ngồi sụp xuống đất, mặc dù Vương Dụ Tôn không biết là chuyện gì, nhưng kết quả đúng là có hậu, hắn còn cố tới trước cửa nhà lao của Vương Dụ Tôn, cười hạ dạ: Huynh trường đừng có gấp, đều là huynh đệ một nhà, đợi thêm một chốc tranh cử hội trưởng kết thúc, ta sẽ đi xin đại nhân chỉ thị tha cho huynh, thả huynh ra.
Tên khốn nhà ngươi! Vương Cửu Long bỗng nhào qua muốn túm lấy hắn, Vương Dụ Tôn lùi lại phía sau mấy bước, nhìn hắn cười khẩy: Ta khuyên huynh tốt nhất là đừng có chọc đến ta nữa, nếu như ta không chấp nhận hòa giải thì tội danh phóng hỏa đủ để huynh ngồi tù mục xương!
Cùng lúc đó, mấy người Dương Cửu Lang cũng nhận được tin, vội vã chạy tới nha môn, Hầu huyện lệnh đang định phái người đi gọi họ, họ lại tới trước, vội vàng ra đón tiếp.

Chú Hầu! Thế này là sao?
Sao lại thả Vương Dụ Tôn ra rồi?

Án hạ độc đã tra rõ rồi à?
Rốt cuộc là ai làm!
Cả đám người mồm năm miệng mười mà hỏi dồn dập, Hầu Chấn xua tay trấn an họ, thở dài nói: Tin xấu đây, trăm phần trăm là tin xấu, khi ba tên cướp đã bắt cóc tiểu Mạnh lúc trước được áp giải tới pháp trường ở ngoại thành để hành hình, chúng đã giết nha dịch rồi bỏ trốn, mãi đến hôm qua có người phát hiện thi thể thì ta mới biết được chuyện này.

Hả? Mọi người giật mình, còn chưa kịp hoàn hồn, đột nhiên Quách Kỳ Lân lại hỏi: Nhưng chuyện này liên quan gì đến chuyện Đào Dương bị hạ độc?
Hầu Chấn lại thở dài, móc ra một bức thư từ trong tay áo đưa cho họ: Xem cái này đi.
Quách Kỳ Lân vội vàng mở ra xem, là thư khiêu khích của ba tên cướp đó viết, nói là bọn chúng đã hạ độc Đào Dương, không chỉ vậy, Mạnh Hạc Đường, Châu Cửu Lương và cả Dương Cửu Lang, Quách Kỳ Lân đều đã từng chọc tới chúng, hại tên đầu sỏ của chúng phải vào tù, bọn chúng sẽ không buông tha cho bất kỳ ai trong số họ!
Sao lại không có ta? Trương Vân Lôi nói với vẻ khó hiểu.
Mọi người cùng quay đầu lại nhìn y, Dương Cửu Lang thở dài: Không có em là may rồi, còn chưa biết đủ nữa hả!
Trương Vân Lôi vẫn thấy kỳ quặc: Nhưng tại sao chứ?
Dương Cửu Lang nghĩ ngợi: Có khi nào là vì lúc trước ra tay đánh người không có em, cho nên mới không ghi thù em, về phần Đại Lâm, đệ ấy đã tự tay đưa bọn cướp đó tới nha môn.

Hả? Quách Kỳ Lân nói với vẻ mặt như đưa đám: Biết thế đệ đã không ôm việc này rồi!
Mọi người đều bị thư của bọn cướp thu hút sự chú ý, chỉ có Trương Cửu Linh là còn băn khoăn về người đàn ông nhà y, y vội hỏi Hầu huyện lệnh: Chú Hầu, chuyện hạ độc đã có giải đáp rồi, Vương Dụ Tôn cũng đã ra ngoài, khi nào thì Cửu Long mới được thả vậy ạ!
Hầu Chấn nói với vẻ khó xử: Sợ là không được đâu, nếu không phải gia đinh của Vương Dụ Tôn tới lãnh hắn thì ta cũng sẽ không để hắn đi, tội phóng hỏa của Cửu Long rất nặng, trừ phi Vương Dụ Tôn không truy cứu, nếu không thì nó không ra ngoài được đâu.

Hả!
Mọi người đều hô lên trong sự ngạc nhiên, sao chuyện lại phát triển thành thế này vậy chứ! Đốt tiệm của Vương Dụ Tôn, lại đưa hắn vào nhà lao, chẳng còn cách mấy ngày nữa là đã đến tranh cử hội trưởng, bây giờ hắn lại được ra ngoài, không chừng hắn sẽ giở trò gì nữa!
Nhà họ Vương.
Vương Dụ Tôn vừa mới bước vào cửa nhà, thoáng chốc hắn chết đứng, chợt thấy ba tên cướp kia đang nghênh ngang ngồi trong phòng khách nhà hắn, hai tên anh em côn đồ kia đang cúi người phục vụ trà cho chúng.
Ố? Ông chủ Vương về rồi à? Đại ca của bọn cướp cười nói.
Vương Dụ Tôn nuốt nước bọt, ra vẻ bình tĩnh bước vào phòng, hắn hỏi: Sao các ngươi lại ra đây rồi?
Bọn ta không ra ngoài thì làm sao ngươi ra được? Đại ca của bọn cướp phì cười: Nếu không phải bọn ta nghe nói ngươi vào tù, gửi đi một bức thư khiêu khích thì ngươi còn ngồi ở trong đó đấy!
Giờ Vương Dụ Tôn mới hiểu ra hung thủ của vụ án hạ độc là ai, hắn hít sâu một hơi, cố giả vờ tươi cười, chắp tay với bọn chúng: Vậy thì Vương mỗ phải cảm ơn đại ca rồi!
Khỏi phải cảm ơn! Đại ca của bọn cướp phất tay, dữ tợn nói: Đám người đó đã hại huynh đệ bọn ta đến nước này, bọn ta cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng! Nhất là cái tên Châu Cửu Lương với Dương Cửu Lang đó!
Vương Dụ Tôn cũng không dám dùng tới bọn chúng nữa, hắn nhíu mày khuyên: Nếu các ngươi đã ra ngoài rồi, sao không rời khỏi nơi này cao chạy xa bay đi!
Ngươi nói nghe đơn giản quá nhỉ? Thù này không báo, sau này làm sao bọn ta lăn lộn trong giang hồ nữa! Tên đại ca đó nói, thấy hắn thế này là cũng không muốn nhập bọn, hắn ta hừ một cái rồi nói tiếp: Ông chủ Vương yên tâm, ngươi không đối xử tệ với huynh đệ bọn ta, bọn ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nhưng mà vừa ra ngoài trong tay không có dư, muốn tìm ngài mượn ít bạc để tiêu.

May quá, cũng may mà chỉ là đòi tiền, trong lòng Vương Dụ Tôn thầm thở phào, phân phó người làm lấy một trăm lượng bạc ra, giao cho bọn chúng, bọn cướp thấy hắn xem như cũng biết điều, sau khi lấy tiền xong là đi ngay, thuận tiện dẫn luôn hai huynh đệ côn đồ đang bị truy nã kia theo, cùng là người lưu lạc chân trời góc bể.


Về phần nhà họ Vương, không thể tiếp tục đợi nữa, Vương Dụ Tôn đã bị nghi ngờ, Hậu huyện lệnh dễ dàng thả hắn ra như vậy chắc chắn là có âm mưu! Tiếp tục chờ đợi nữa thì quá nguy hiểm!
Sáng sớm hôm sau, Vương Dụ Tôn vội tới tìm Mạnh Hạc Đường, muốn khuyên y nên cẩn thận một chút, cũng muốn cảm ơn sự quan tâm của y, bước vào tiệm thuốc Châu Ký, đúng lúc Mạnh Hạc Đường đang ở bên trong giám sát.
Hạc Đường!
Vương Dụ Tôn mỉm cười gọi, Mạnh Hạc Đường quay đầu, khẽ gật đầu với hắn, Vương Dụ Tôn thấy hành động này của y, thoáng chốc nhíu mày lại: Sao đột nhiên huynh lại xa cách với ta vậy?
Mạnh Hạc Đường cười nói: Cậu suy nghĩ nhiều rồi, chẳng qua chỉ là phép tắc cơ bản thôi.
Vương Dụ Tôn không nói thêm gì, đưa mắt nhìn các công nhân đang tu sửa tiệm thuốc, lại hỏi y: Sắp xong chưa?
Sắp rồi.

Mạnh Hạc Đường nói, y lại bổ sung: Nhưng sẽ không thể xong trước ngày tranh cử hội trưởng.
Vương Dụ Tôn thoáng cúi đầu xuống: Huynh đang trách ta sao?
Mạnh Hạc Đường thở dài, đi ra khỏi tiệm thuốc, đứng trước mặt hắn: Ta đã nói rồi, trên thương trường âm mưu dương mưu nhiều vô số kể, ta sẽ không trách cậu, chỉ tự trách bản thân đề phòng không tốt.

Lời này y đã nói lần thứ hai, nhưng cũng chính lần này Vương Dụ Tôn mới nghe ra được ý nghĩa thật sự của y: Cho nên là...Sau này huynh sẽ đề phòng ta sao?
Không như vậy thì chẳng lẽ lại muốn ngã hai lần ở cùng một chỗ sao? Mạnh Hạc Đường cười cười, quay người thong thả đi về phía trước, Vương Dụ Tôn vội vã đuổi theo y, lại hỏi: Huynh đã bắt đầu đề phòng ta từ lâu, lúc có án hạ độc sao huynh còn tin ta!
Mạnh Hạc Đường cúi đầu cười: Một người có tin được hay không, đáng tin chỗ nào, cần đề phòng chỗ nào, bao gồm cả chung sống thế nào, ta đều tự có phán đoán của mình.

Hóa ra cũng chẳng có ngoại lệ gì, tất cả những gì y làm, đều chỉ là chuyện y phải làm và vẫn đang làm mà thôi.
Nói đến đây, Mạnh Hạc Đường dừng bước, quay người đối mặt với hắn, khẽ cười nói: Cậu cứ yên tâm đi, con người của ta rất kỳ lạ, từ nhỏ đã không oán trách gì người khác, cho dù cậu hại nhà họ Châu của ta bị tổn hại, ta cũng sẽ không trách cậu, oán trách thù hận là chuyện chỉ có trẻ con mới làm, nếu như lúc đó trong lòng ta chỉ có oán trách, truy tra hung thủ, nghĩ cách báo thù, không nghĩ thượng sách để tháo gỡ thì chắc hẳn tiệm thuốc Châu Ký từ lâu đã không còn ở đây nữa rồi.
Bây giờ mối nguy đã được tháo gỡ, ta có oán trách nữa cũng vô ích thôi, về phần đề phòng cậu, đó là chuyện thường tình ở đời, có câu nói thế này Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, cho nên ta đề phòng cậu, nhưng vẫn sẽ không trách cậu.
Ta mong cậu có thể nghe hiểu lời ta nói, đừng làm câu chuyện đi tới đường cùng.
Vương Dụ Tôn biết y đang nói gì, cúi đầu thở dài: Ta hiểu rồi, ta sẽ rút đơn kiện, thả Vương Cửu Long ra, nhưng hắn hại ta tổn thất nặng nề, ta ắt phải bắt hắn trả lại cho ta gì đó mới được!
Đến cùng vẫn là lòng tham, nhưng đối với lòng người mà nói thì như vậy cũng khó trách, Mạnh Hạc Đường thở dài bất đắc dĩ: Đây là quyết định của chính cậu, ta không có quyền can thiệp, nhưng vẫn muốn thay Cửu Long cảm ơn cậu, cảm ơn..


Bình luận

Truyện đang đọc