ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Điều khiến Cảnh Ngọc cảm thấy an ủi là, với tư cách một quý ông, ngài Klaus rất hiếm khi làm những chuyện như "hối hận".

Anh không hề tìm cô để đòi thêm thù lao—và Cảnh Ngọc cũng chẳng cho anh cơ hội làm điều đó.

Ngày hôm sau, cô lập tức đem toàn bộ số tiền vất vả kiếm được gửi vào ngân hàng.

Xét đến việc cô hiện tại ngoài việc học còn phải đảm nhận việc kinh doanh bia, ngài Klaus đã điều chỉnh lại lịch trình của cô, giảm bớt các môn như thưởng thức nghệ thuật và học violin.

Cảnh Ngọc không kiềm được mà gợi ý, "Hay là bỏ luôn mấy môn đó đi cho rồi."

Klaus không đồng ý, anh nói với cô, "Thử nhiều thứ một chút cũng không sao đâu, bé yêu."

Cảnh Ngọc thở dài, "Nhưng người ta mười mấy tuổi đã bắt đầu học rồi, bây giờ tôi lớn thế này, đã bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để học rồi."

"Tôi không đồng tình với suy nghĩ đó," Klaus kiên nhẫn khuyên nhủ cô rồng nhỏ đang muốn bỏ cuộc.

"Nếu em không học bây giờ, mười năm nữa em vẫn sẽ không biết. Chuyện học tập không bao giờ là quá muộn."

Cảnh Ngọc nhìn anh chăm chú, "Ngài Klaus, ngài hoàn toàn có thể làm giáo viên chủ nhiệm ở trường trung học của tôi đấy."

Klaus, "Ồ?"

Ngài Klaus, người chưa từng học trung học tại Trung Quốc, đã hiểu sai ý câu này.

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi nói, "Bé yêu, tình cảm giữa thầy và trò là điều không được phép ở Đức. Một người bạn của tôi, Spindler, đã chọn từ chức sau khi phải lòng học trò của mình. Nhưng nếu em chỉ muốn thêm chút thú vị thôi, tôi sẵn lòng hợp tác."

Cảnh Ngọc kinh ngạc, "... Ngài nghĩ nhiều quá rồi!!!"

Dù thế nào, Cảnh Ngọc cũng phải thừa nhận rằng mình đã bị Klaus thuyết phục thành công.

Ban ngày, cô đến lớp học, tiếp thu kiến thức; ngoài giờ học thì liên hệ với các sàn thương mại điện tử để giới thiệu loại bia của mình.

Cảnh Ngọc và xưởng bia đã ký hợp đồng đặt hàng dài hạn theo tháng, kéo dài trong nửa năm. Mỗi tháng, họ sẽ cung cấp một số lượng cố định. Nếu bán hết số bia này, họ có thể tiếp tục đặt mua lô nhỏ hơn với giá ưu đãi.

Loại bia từ xưởng bia nhỏ này được đựng trong những chai thủy tinh thon dài, phù hợp với kích cỡ bàn tay của hầu hết các cô gái, vừa vặn để cầm nắm.

Đúng vậy, sau lễ hội bia, Cảnh Ngọc nhận thấy phản hồi từ nữ giới về loại bia này là tích cực nhất.

Vào ngày cuối cùng, nhóm của cô đã tổ chức một khảo sát nhỏ. Những ai tham gia nếm thử bia và điền khảo sát đều được tặng một nhánh đinh hương dùng để uống kèm.

Những tờ khảo sát này đã giúp ích rất nhiều cho Cảnh Ngọc. Khi cung cấp hàng chính thức cho các sàn điện tử, cô đã tham khảo thông tin thu thập được để thay đổi bao bì mới. Có tổng cộng ba kiểu dáng bao bì khác nhau, hướng tới các nhóm khách hàng với gu thẩm mỹ khác nhau, nhưng giá cả thì đồng nhất.

Cửa hàng trực tuyến đầu tiên của họ được mở, bắt đầu bán loại bia mang tên "Jörg".

Điều trùng hợp là, khi đăng ký thương hiệu bia, xưởng sản xuất đã chọn tên "Jörg", đó cũng chính là tên đệm trong hồ sơ chính thức của Klaus.

Cảnh Ngọc chỉ hơi bất ngờ vì sự trùng hợp này, nhưng ngoài điều đó ra, cô dành sự chú ý của mình nhiều hơn vào quá trình khởi nghiệp của tập đoàn Essen.

Dù vậy, những bài học từ Essen không thể áp dụng trực tiếp. Thời đại đã khác, cô không có cách nào để thực hiện việc tích lũy tài sản ban đầu khổng lồ như vậy.

Điều cô có thể làm bây giờ là vận hành thật tốt thương hiệu bia nhỏ bé của mình, cố gắng thu về lợi nhuận nhiều nhất có thể.

Ngày tháng của cô trôi qua một cách bận rộn như vậy, cho đến khi mùa đông đến, Klaus đưa cô đến đỉnh núi cao nhất nước Đức—Zugspitze để leo núi và trượt tuyết.

Thể lực của Cảnh Ngọc không tốt một người đam mê hoạt động ngoài trời như Klaus. Cô hoàn toàn không thể leo bộ lên đến đỉnh núi. Loại hình vận động này có thể khiến cô mất nửa cái mạng.

Hơn nữa, chỉ vào mùa hè, những nhà leo núi giàu kinh nghiệm mới chọn cách leo bộ lên Zugspitze. Dù rất bị thu hút bởi cung điện Jagdschloss Schachen kiểu Moorish trên tuyến đường leo núi, nhưng Cảnh Ngọc vẫn muốn giữ đôi chân mình lành lặn.

Cô không muốn làm khổ cơ thể mình.

Klaus cho rằng Cảnh Ngọc không vận động đủ. Cô đã đưa ra hàng loạt lý lẽ phản bác, thậm chí cố gắng căng cơ tay nhỏ xíu để cho anh thấy "bắp tay khỏe mạnh" của mình, mong chứng minh rằng mình rất khỏe mạnh.

Cuối cùng, sau nhiều lần kháng nghị, cô đã thành công thuyết phục Klaus cùng cô ngồi tàu răng cưa.

Họ cùng đi trên con tàu nhỏ băng qua chân núi, hồ Eibsee giữa rừng cây, xuyên qua những đường hầm dài với màu xanh lục thẫm của núi rừng, đến thẳng trạm dừng gần 2.600 mét ở độ cao trên mực nước biển, nơi có băng tuyết.

Nếu muốn lên cao hơn nữa, họ có thể chuyển sang cáp treo để đến đỉnh núi. Bầu trời hôm nay quang đãng. Từ đỉnh núi có thể nhìn thấy các ngọn núi thuộc bốn quốc gia. Biển mây và tuyết trắng gần ngay trước mắt. Chỉ cần một chút là vượt qua biên giới, đến Áo.

Điều duy nhất tiếc nuối là quán bia trên núi không mở cửa, không thể uống bia trên núi tuyết.

Cảnh Ngọc mặc một chiếc áo lông vũ chống rét dày cộm, đeo khẩu trang và bịt tai. Cả người cô thu mình trong lớp áo dày, thậm chí còn đeo cả kính bảo vệ chống lạnh.

Klaus không bảo vệ cơ thể nghiêm ngặt như vậy. Anh đến đây để trượt tuyết, mỗi mùa đông đều có rất nhiều người yêu trượt tuyết ghé thăm nơi này. Khi đi tàu răng cưa, bộ thiết bị trượt tuyết đắt đỏ của Klaus được treo ngoài tàu, nơi có bệ chuyên dụng để cất ván trượt.

Cảnh Ngọc miễn cưỡng thử trượt tuyết. Hứng thú của cô với môn thể thao này không cao lắm. Klaus không biết mệt khi kiên nhẫn dạy cô, kèm thêm một phần thưởng bằng euro, cuối cùng cũng khiến cô đồng ý thử sức.

—Dù biết sự kiên nhẫn của Klaus có lẽ bắt nguồn từ "hội chứng hiệp sĩ trắng" và bản năng kiểm soát của anh, nhưng Cảnh Ngọc lại thích nghĩ rằng Klaus đặc biệt hài lòng với trò chơi nhập vai thầy trò lần trước đến nỗi giờ đây vẫn muốn tiếp tục.

Chỉ là, vừa từ Zugspitze trở về, Cảnh Ngọc đã bị ốm.

Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh kể từ khi đến Đức.

Trước khi sang Đức, Cảnh Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý có thể bị bệnh. Cô có bảo hiểm công cộng, đã tra Google trước để tìm địa chỉ bác sĩ gần nhất, thậm chí còn đến tận nơi xem qua và ghi lại số điện thoại của bác sĩ không cần hẹn trước, phòng trường hợp khẩn cấp.

Gọi xe cứu thương một lần có thể tốn tới 500 euro, mà Cảnh Ngọc lại không có loại bảo hiểm phù hợp để chi trả chi phí đắt đỏ này.

Trong túi áo của cô thậm chí luôn có một mẩu giấy, trên đó viết bằng ba ngôn ngữ: tiếng Đức, tiếng Anh và tiếng Trung: "Xin đừng gọi xe cứu thương, cảm ơn."

Cô từng nghĩ, nếu không may ngất xỉu, ít nhất vẫn có thể gắng gượng giơ tờ giấy này ra trước khi mất hoàn toàn ý thức.

Tuy nhiên, từ khi quen biết ngài Klaus, cô không còn mang theo mẩu giấy đó nữa.

Kết quả chẩn đoán của bác sĩ là Cảnh Ngọc bị sốt do nhiễm trùng đường hô hấp trên. Klaus thay đổi kế hoạch, ở lại khách sạn chăm sóc cô thay vì trở về Munich.

Cảnh Ngọc mơ thấy một cơn ác mộng. Trong mơ, cô và Klaus tham dự một buổi tiệc rượu, nhưng chiếc giày của cô bị rơi, để lộ đôi chân trần đầy vết bùn, hoàn toàn không phù hợp với bộ váy lộng lẫy và những món trang sức sang trọng mà cô đang mặc.

Cô cố gắng che giấu sự bối rối, nhưng Klaus vẫn phát hiện ra.

Trong mơ, Klaus lịch thiệp nhưng lạnh nhạt nói rằng anh không thích hình ảnh của cô như vậy và chào tạm biệt.

Cảnh Ngọc vươn tay với theo bóng lưng anh, chỉ để thấy anh đang khoác tay một cô gái tóc đen mắt đen, lộng lẫy và quý phái rời đi.

Cơn ác mộng dừng lại khi cô choàng tỉnh. Cô mở mắt, trên trán vẫn còn miếng dán hạ sốt, cổ họng đau rát. Mùi cháo thơm nồng và vị giòn rụm của vịt quay lan tỏa trong không khí, khơi dậy khát vọng của người bệnh vừa tỉnh dậy.

Cảnh Ngọc nằm trên chiếc giường của một khách sạn với ba dãy nhà phụ, qua cửa sổ kính có thể nhìn thấy phong cảnh núi tuyết trắng xóa tuyệt đẹp.

Klaus ngồi bên cạnh giường, "Tỉnh rồi sao? Em có muốn ăn chút gì không?"

Cảnh Ngọc nhẹ giọng đáp,"Có, cảm ơn ngài."

Ở đây không có nhiều nhà hàng châu Á, nhà hàng Trung Quốc càng khó tìm. Cảnh Ngọc ngồi dậy một nửa, Klaus lót thêm một chiếc gối sau lưng cô.

Trên chiếc bàn nhỏ bằng gỗ óc chó đặt trên giường, Cảnh Ngọc có một bát cháo thịt băm và trứng, một phần vịt quay giòn, cùng một đĩa trái cây và salad rau đã được cắt nhỏ.

Cô ăn từng thìa cháo ấm nóng, cảm giác đau rát ở cổ họng dần dịu lại. Cháo ngon đến mức cô không nhịn được ăn thêm vài muỗng, cảm giác trong bụng cũng trở nên dễ chịu hơn.

Klaus nhẹ nhàng nói,"Tối nay em cứ ngủ ngon, tôi sẽ ở bên cạnh trông chừng em."

Cảnh Ngọc ngạc nhiên, "Hả?"

Klaus vỗ nhẹ lên chiếc giường bên cạnh, "Tôi nghĩ chiếc giường này đủ rộng cho hai người."

Cô nghĩ thầm, không chỉ đủ rộng, mà còn có thể chịu được sức nặng của một người hăng hái làm việc nặng ngay tại đây.

Nhưng Klaus không có ý định làm gì quá gần gũi. Anh thật sự chỉ định ở lại để chăm sóc cô. Điều này khiến Cảnh Ngọc cảm thấy vô cùng cảm động.

Trong lòng cô thầm gọi anh một tiếng "Nam Bồ Tát."

Sau khi súc miệng, Cảnh Ngọc tiếp tục nằm nghỉ. Lần này cô không còn mơ ác mộng nữa. Đến khoảng 10 giờ tối, khi cơn sốt đã giảm hẳn và cô đã ngủ đủ giấc, Cảnh Ngọc tỉnh dậy, cảm thấy khỏe khoắn.

Cô đi tắm nước nóng, trong khi Klaus đã nhờ người thay bộ chăn ga mới cho giường.

Ngủ gần hết một ngày, Cảnh Ngọc hoàn toàn không buồn ngủ nữa. Cô thậm chí nghĩ rằng mình có thể ngồi trên sofa cả đêm để xem hết một mùa của "American Horror Story". Nhưng Klaus không đồng ý, anh ép cô lên giường, rồi còn cẩn thận nhét tay cô vào trong chăn.

Cô phàn nàn, "Ngài có biết không? Khi còn nhỏ, mỗi lần bị sốt, mẹ tôi cũng ôm tôi ngủ như vậy. Mẹ mềm mại và thơm tho, nhưng ngài thì chẳng mềm chút nào."

Klaus im lặng vài giây rồi trả lời, "Bé yêu, trong tình huống này, nếu tôi mà thơm mềm thì chắc cần phải đặt lịch khám bác sĩ rồi."

Anh hôm nay không hề từ chối sự chủ động của cô. Vì vậy, Cảnh Ngọc mạnh dạn ôm lấy anh.

So với những điều thân mật nhất giữa nam và nữ, cô thực sự thích cảm giác được ôm hơn. Những cái ôm không nhuốm màu dục vọng khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn, mang lại sự thỏa mãn to lớn trong lòng.

Thời đi học, đã từng có một thời gian dài Cảnh Ngọc không thể kiềm chế việc làm thân với người khác. Hành động đó giống như một hội chứng tâm lý kỳ lạ: đối xử tốt với người khác, nhận được sự tán dương và chú ý của họ sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ.

Rất may, cô đã kịp thời nhận ra sự bất ổn này và tìm đến bác sĩ tâm lý của trường để tư vấn.

Những thiếu thốn trong tình cảm từ thuở nhỏ đã khiến cô vô thức muốn tìm kiếm sự bù đắp từ người khác khi trưởng thành. Chỉ cần một chút hơi ấm cũng đủ để cô khắc ghi trong lòng và muốn dâng hiến tất cả mọi thứ.

Nhưng Cảnh Ngọc không muốn làm thế. Cô luôn tự nhắc nhở mình phải kiềm chế.

Những gì cô có rất ít ỏi, không thể dễ dàng trao cho bất kỳ ai.

Cô chỉ là một quả chanh nhỏ, không ngọt ngào nhưng cũng không đến nỗi đắng.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng Klaus đã khiến cô cảm động vì sự kiên nhẫn chăm sóc.

Tối nay, trong mắt cô, anh còn đẹp trai hơn bình thường. Đẹp trai đến mức Cảnh Ngọc muốn ôm anh thật chặt.

Suy cho cùng, ngài Klaus cảm giác còn tuyệt hơn cả ôm gối.

Cô nói, "Hồi nhỏ, mẹ từng nhờ một thầy bói xem tướng cho tôi. Thầy nói rằng sau này tôi sẽ gặp được quý nhân. Khi đó tôi không tin lắm, nhưng không ngờ lại đúng thật. Mà thầy bói đó giỏi thật, ngay cả chuyện gặp quý nhân người nước ngoài cũng đoán được. Người Đức các ngài cũng nằm trong phạm vi bói toán sao?"

Klaus: "..."

"Thật ra lúc mới sang đây, tôi nghĩ người nước ngoài ai cũng lạnh lùng. Nhưng ngài có biết không? Ngài khác hẳn những người tôi từng gặp. Có phải do mẹ ngài lớn lên ở Trung Quốc nên ngài mới như vậy không? Tôi thấy ngài không giống người Đức chút nào."

Klaus: "..."

"Ngài nghĩ đi, ngài đầu tư cho tôi thật sự không lỗ chút nào. Tiền ngài đầu tư tôi lại chi ở Đức, giúp tăng GDP của đất nước ngài. Ngài không chỉ là người kiếm tiền mà còn là người thúc đẩy GDP nữa đấy."

Klaus: "..."

"Hồi nhỏ, mỗi lần tôi bị sốt, mẹ tôi sẽ nấu cháo cho tôi ăn. Ngài chắc chắn là tôi không thể gọi ngài là "mẹ" được sao?"

Klaus bắt đầu cử động. Anh vỗ nhẹ vào mông cô, kéo gối của mình lại và bảo cô đặt chân lên.

"Nằm xuống, gác chân lên vai. Mẹ sẽ kể cho con một câu chuyện ru ngủ kiểu truyền giáo tối nay."

Bình luận

Truyện đang đọc