ĐƯỜNG - ĐA LÊ

— Tôi thật ngốc, thật sự ngốc.

— Tôi chỉ biết rằng mỗi lỗ chân lông của nhà tư bản đều chảy ra dòng máu bẩn thỉu, luôn bóc lột người lao động.

— Nhưng tôi không ngờ đến cả công cụ hỗ trợ chữa trị cũng bóc lột tôi.

— Mùa hè đến rồi, tôi còn chưa kịp kiếm được nhiều tiền, vậy mà nhà tư bản đã trực tiếp chèn ép tôi, đè thẳng lên mặt tôi rồi.

Cảnh Ngọc, kẻ vừa bị bóc lột, cầm chặt điện thoại, liếc nhìn cửa sổ thông báo trên máy tính đang khiến cô đau lòng, cố gắng mặc cả với đối phương, "500 euro cơ đấy, anh vừa nói là 500 euro?"

"Đúng vậy." Klaus nhẹ nhàng nhắc nhở cô, "Tôi hiểu thời gian của em rất quý giá, nhưng thời gian của tôi cũng nên có một chút giá trị chứ."

Cảnh Ngọc không nói gì. Cô dùng móng tay cào nhẹ cổ tay đang cầm điện thoại.

Ngứa ngáy.

Cô cúi đầu nhìn, một mảng da trên cổ tay bị cô cào đỏ. Muốn cào tiếp nhưng lại sợ xước da, bị thương. Không cào thì cảm giác ngứa cứ âm ỉ, khó chịu, thôi thúc cô cào thêm.

"Thế này đi, tôi sẽ cho em một chút chiết khấu," Klaus thân thiện nói, "Coi như đền bù thời gian của em. Tôi chỉ lấy 200 euro, và tôi sẽ lo tiền bữa tối hôm nay. Em thấy đề nghị này thế nào?"

Cảnh Ngọc tính toán, đây đúng là một giao dịch có lời, cô lãi rồi.

Cô lập tức đồng ý, "Một lời đã định."

Cuối cùng, Cảnh Ngọc hẹn gặp Klaus vào bảy giờ tối. Trước đó, cô uống thêm một viên thuốc và đọc sách cả buổi chiều.

Từ sau khi rời xa Klaus, thói quen đọc sách của Cảnh Ngọc suy giảm đáng kể.

Quả thật, "từ tiết kiệm sang xa xỉ thì dễ, từ xa xỉ quay về tiết kiệm lại khó".

Việc xây dựng một thói quen tốt rất khó, có thể mất hai ba tháng, thậm chí lâu hơn, nhưng từ bỏ một thói quen đã duy trì bốn năm lại không hề khó chút nào.

Cảnh Ngọc chỉ cần một tháng để phá bỏ hoàn toàn thói quen đọc sách mà cô đã dày công xây dựng.

Những ngày đầu bận rộn vì chuyển nhà, cô không mấy để ý, nhưng gần đây khi rảnh rỗi, cô mới nhận ra mình đang sai lầm.

Dù không ai giám sát, cô vẫn cần phải học hành tử tế.

Bởi chỉ có kiến thức đã học được và số tiền cầm trong tay mới không phản bội cô.

Lần này đến Frankfurt, Cảnh Ngọc còn mang theo một chiếc Kindle. Mặc dù cảm giác cầm sách điện tử không thực sự tốt, nhưng một số cuốn sách dày quá nặng nề, cô không muốn làm hành lý của chuyến công tác ngắn hạn trở nên phiền phức hơn.

Buổi chiều cô còn nhận được một cuộc gọi video cầu cứu từ Loan Bán Tuyết, người bạn đang ôn tập căng thẳng cho bài kiểm tra của giáo sư.

Một số phần tài liệu Loan Bán Tuyết không hiểu lắm, mà bạn học xung quanh ai cũng bận rộn, chẳng ai giúp được. Đang loay hoay không biết làm thế nào, cô ấy chợt nhớ Cảnh Ngọc từng học qua môn này, thế là gọi điện hỏi.

Bạn gặp khó khăn, Cảnh Ngọc tất nhiên lập tức ra tay giúp đỡ.

Loan Bán Tuyết lật sách rào rào, cố tìm những chi tiết cần nói rõ hơn, "Đợi chút, để mình chụp tài liệu môn này gửi cho cậu—"

"Không cần." Cảnh Ngọc nói. "Không cần chụp đâu, mình còn nhớ."

Hai người vừa mở video vừa nói chuyện. Cảnh Ngọc vừa nhớ lại nội dung, vừa vẽ sơ đồ và viết ra giấy, từ từ giải thích cặn kẽ cho Loan Bán Tuyết.

Sau khi nghe cô phân tích rành mạch, Loan Bán Tuyết không khỏi trầm trồ, "Đỉnh thật đấy, chị em! Gặp lại cậu sau ba ngày mà cứ như người khác. Sao trí nhớ cậu giỏi thế?"

Cảnh Ngọc nghĩ một lúc, rồi nói, "Cũng không hẳn là vấn đề trí nhớ... Nếu phải nói, chắc là nhờ cách học."

Nói đến đây, cô ngừng lại một chút.

Đúng vậy, là nhờ cách học.

Cách học có sự giám sát của ngài Klaus.

Loan Bán Tuyết tỏ ra rất hứng thú, "Cách học gì thế? Nói nghe xem nào."

Cảnh Ngọc nghiêm túc trả lời, "Không học hành tử tế thì cả tháng sẽ không được uống trà sữa."

Loan Bán Tuyết lập tức biến sắc, thét lên, "Ôi trời ơi! Đáng sợ quá!"

Nhưng đó không phải tất cả.

Nếu không nghiêm túc đọc sách, ngoài việc không được uống trà sữa, còn phải đứng phạt, thậm chí là bị phạt thêm những thứ khác...

Tất nhiên, những hình phạt này đều dựa trên sự thỏa thuận, đảm bảo cả hai bên đều chấp nhận được.

Hiệu quả rất cao. Ít nhất thì Cảnh Ngọc thực sự nhớ kỹ những nội dung đó.

Đến giờ, dù một năm đã trôi qua, cô vẫn chưa quên.

Ngài Klaus không tán thành phương pháp học "nước đến chân mới nhảy" hay thức đêm gấp rút của Cảnh Ngọc. Anh rất giỏi xử lý chứng trì hoãn.

Mỗi đầu kỳ học, anh đều xem qua danh sách môn học của Cảnh Ngọc cùng tài liệu và sách mà giáo sư yêu cầu.

Anh thường đọc trước cô một lượt, ghi nhớ các chi tiết nhỏ, rồi lên kế hoạch học tập tỉ mỉ cho cô. Học cái gì vào lúc nào, khi nào ôn tập, kiểm tra và củng cố...

Có thể nói, anh đã "cầm tay chỉ việc" cho Cảnh Ngọc, sửa chữa từng thói quen xấu và giúp cô xây dựng một hệ thống học tập hiệu quả hơn.

Sau khi giải đáp xong thắc mắc cho Loan Bán Tuyết, Cảnh Ngọc lại tiếp tục đọc sách. Cô cố gắng tưởng tượng như thể vẫn có ai đó đang giám sát việc học của mình, rằng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối cô sẽ phải chịu phạt.

Nhưng tưởng tượng này không mấy suôn sẻ. Dẫu vậy, hôm nay cô cuối cùng cũng thành công đọc hết cuốn sách đã định trong kế hoạch và hoàn thành cả phần ghi chú.

Xem như một ngày chăm chỉ hiếm hoi sau chuỗi ngày lười biếng.

Cảnh Ngọc đặt bút xuống, xoa xoa mắt, cảm giác hơi mơ màng.

... Chuyện gì thế này.

Klaus hẹn cô tại một nhà hàng truyền thống kiểu Đức với một khu vườn bia xinh đẹp, chỉ mở cửa vào những giờ cố định.

Bây giờ đang là mùa hè, lò sưởi trong nhà chỉ đóng vai trò trang trí, không thực sự hoạt động. Nhà hàng có các chân nến bằng đồng, đèn chùm pha lê lấp lánh và những chiếc bàn dài phủ khăn nhung.

Đây thực sự là nơi lý tưởng để thưởng thức các món ăn địa phương. Ngay khi ngồi xuống và món ăn được dọn lên, Cảnh Ngọc bắt đầu thưởng thức. Nào là sườn heo nướng ăn kèm dưa cải muối chua và khoai tây nghiền, rượu táo ướp lạnh trong một bình đá, xúc xích nóng hổi, súp tiêu và cần tây.

Cô không thể không thừa nhận rằng Klaus quả thật rất giỏi trong việc chọn nhà hàng. Về khoản ẩm thực, anh luôn có quy tắc tìm kiếm của riêng mình.

Có lẽ vì Frankfurt là nơi anh lớn lên.

Klaus không ăn nhiều, chỉ thong thả ngồi nhìn Cảnh Ngọc ăn uống ngon lành, tiện thể giúp cô xử lý một trục trặc nhỏ trên máy tính.

Lần này Cảnh Ngọc đã rút kinh nghiệm. Vừa nhận lại máy tính, việc đầu tiên cô làm là tắt máy, khởi động lại nhiều lần để kiểm tra và xác nhận rằng mọi thứ đã ổn.

Thở phào nhẹ nhõm, cô đưa số tiền 200 euro đã thỏa thuận cho Klaus một cách nghiêm túc, cảm ơn anh vì sự giúp đỡ lần này.

Nhưng Klaus lại nhắc đến chuyện khác, "Tuần tới ở Frankfurt có một triển lãm và buổi nếm thử rượu táo. Em có muốn đến không?"

"Không đâu." Cảnh Ngọc nghĩ một lúc, mặc dù hơi động lòng, nhưng cô vẫn kiên quyết từ chối. "Tôi hiện chưa có ý định kinh doanh thêm rượu táo."

Từ lần kinh doanh rượu vang trước, Cảnh Ngọc đã nhận ra việc ra mắt một sản phẩm mới không phải chuyện dễ dàng, ít nhất là không đơn giản như cô tưởng tượng ban đầu. Như loại rượu vang cô đang phụ trách, đến giờ doanh số vẫn chỉ ở mức trung bình, hoàn toàn không thể sánh được với sự phổ biến của bia.

Không muốn "thả mồi bắt bóng," hiện tại Cảnh Ngọc quyết định tiến từng bước một. Klaus không ép buộc hay cố thuyết phục cô thêm.

Bữa tối hôm nay rất ngon, đặc biệt là món xúc xích nóng của nhà hàng.

Không ngoa khi nói đây là món xúc xích ngon nhất mà Cảnh Ngọc từng ăn ở Đức, nhất là loại được ghi trên thực đơn với độ cay "địa ngục."

Klaus nhắc cô ăn cẩn thận, tiện thể kể chút chuyện vui địa phương, "Mọi người ở đây thường gọi món xúc xích này là "FBI" — Fucking Burning Injection. Jemma, em phải cẩn thận, ăn chậm thôi, đừng để bỏng lưỡi."

Cảnh Ngọc cảm thấy anh hơi làm quá, nhưng khi cẩn thận cắt một miếng và cho vào miệng, cô mới nhận ra biệt danh "FBI" quả thật không phải hư danh.

Nó thực sự rất nóng.

Lúc này cô mới hiểu tại sao trước bữa ăn, Klaus lại gọi cho cô một ly sữa lạnh.

Sữa mát đúng là có thể làm dịu bớt cảm giác cay nóng.

Sau khi uống hết ly sữa, Cảnh Ngọc nhìn Klaus, chân thành nói, "Đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói từ "fuck" mà không phải từ trên giường."

"Đồ ngốc." Klaus cười. Anh nhìn cô đầy bao dung khi thấy cô thử món xúc xích mới, đồng thời sửa lại cách diễn đạt của cô, "Trong xe, trên bàn, trên sàn... chẳng phải tôi hay dùng từ này sao?"

Cảnh Ngọc lỡ cắn vào miếng xúc xích quá nóng, đầu lưỡi bị bỏng, cô vội vàng uống cạn ly sữa, mấy viên đá lạnh rơi vào miệng, lạnh đến mức răng cô tê cứng, lợi cũng run rẩy vì phản ứng tự nhiên.

Cảm giác trái ngược này lại mang đến chút kích thích và niềm vui.

Cảnh Ngọc thở dài thỏa mãn, rồi nghe Klaus hỏi bâng quơ, "Sau khi rời khỏi Munich, em có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới không?"

Cô ngẩng đầu, thấy Klaus vẫn ngồi đó, dáng vẻ tự nhiên như thể anh chỉ vừa nhắc đến một chuyện bình thường.

Cà vạt của anh hôm nay rất đẹp, họa tiết chìm hiện lên với ánh sáng mờ ảo, tạo nên một sự sang trọng lặng lẽ.

Cảnh Ngọc đặt ly xuống bàn, hơi do dự, "Gì cơ?"

Klaus ra hiệu cho phục vụ đến và nói, "Làm ơn mang thêm cho quý cô ngồi đây một ly sữa lạnh nữa. Cảm ơn."

Người phục vụ đáp, "Vâng, thưa ngài."

Gọi đồ xong, Klaus vẫn dịu dàng giải thích, "Xin lỗi, tôi không kiềm chế được, muốn biết một chút về cuộc sống hiện tại của em."

Klaus nói với giọng rất chân thành, "Em hiểu chứ? Vì vấn đề tâm lý của tôi."

Cảnh Ngọc lập tức hiểu ra, giơ tay làm dấu OK, "Tôi hiểu, tôi hiểu."

"Tâm lý hiệp sĩ trắng" mà. Bởi từng giúp đỡ cô, bây giờ anh không kiềm được mà muốn biết thêm về tình hình của cô.

Chỉ là cô không rõ, liệu anh làm vậy vì thói quen hay vì lý do nào khác.

Sau khi hợp đồng giữa hai người kết thúc, liệu hiệp sĩ trắng này đã giúp đỡ thêm những nàng công chúa nào chưa, hay anh vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.

Cảnh Ngọc nhìn chiếc ly trống, hơi lạnh vẫn còn vương, bên ngoài ly phủ một lớp sương mờ, nhưng chỗ ngón tay cô chạm vào thì vẫn khô ráo.

Cô không trả lời thẳng câu hỏi của Klaus, mà quay ngược lại hỏi anh, "Còn anh thì sao? Sau khi tôi rời Munich, anh có gặp ai theo đuổi không?"

Người phục vụ nhanh chóng mang ly sữa mới đến, đặt lên miếng lót mềm, rồi nhẹ nhàng để trước mặt cô.

Cảnh Ngọc cầm ly lên, uống một hơi cạn. Cô không nhìn Klaus, tất cả sự chú ý đều dồn vào ly sữa.

Klaus bật cười, tựa lưng vào ghế, đôi mắt xanh ánh lên chút sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao rơi vào đó, phản chiếu ánh đèn chùm pha lê.

Anh nhìn cô uống sữa một cách thoải mái và phóng khoáng, rồi mỉm cười nói, "Không có ai cả."

"Đồ ngốc!" Cảnh Ngọc đặt chiếc ly trống xuống bàn, nhanh chóng tận dụng cơ hội phản pháo, "Sao anh không có ai chứ? Người theo đuổi tôi đã thay đến ba lượt rồi đấy!"

Bình luận

Truyện đang đọc