ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Giá phòng khách sạn ở Frankfurt luôn biến động mạnh.

Để thu hút du khách, nhiều khách sạn tại đây chọn giảm giá phòng vào cuối tuần – tức là từ tối thứ Sáu đến tối Chủ Nhật – cũng như vào các dịp lễ và tháng Tám.

Tuy nhiên, trong thời gian diễn ra các sự kiện thương mại lớn, giá phòng có thể tăng đột biến, gấp 3 đến 4 lần so với ngày thường.

Hiện tại, may mắn là Cảnh Ngọc đã kiểm tra trước trên các trang web và xác nhận rằng Frankfurt không có triển lãm hay sự kiện lớn nào sắp diễn ra.

Tuy nhiên, tuần sau sẽ có lễ hội Christopher Street Day – một lễ hội đường phố nổi bật với cuộc diễu hành đầy màu sắc của cộng đồng LGBTQ+.

Khi Cảnh Ngọc trở về khách sạn, trời đã rất khuya. Vừa tắm xong, cô nghe thấy điện thoại vang lên một tiếng báo hiệu.

Là tin nhắn từ Klaus.

Klaus: "Cảm ơn vì sự quan tâm của em."

Cảnh Ngọc: "Hả?"

Ký ức của cô vốn không thể gọi là xuất sắc, nhất là trong buổi tối nay, khi đầu óc cô đã chứa đầy thông tin khác, nào là gặp gỡ những nhà phân phối mới, nào là những lời mời dùng bữa từ những đối tác cũ...

Bộ não của con người có giới hạn, và khi Cảnh Ngọc tập trung vào những việc này, cô vô thức lờ đi những điều khác.

Suy nghĩ một lúc lâu, Cảnh Ngọc cũng không chắc liệu tối nay mình có thực sự tỏ ra "quan tâm" đến Klaus hay không. Nhưng để an toàn, cô vẫn lịch sự trả lời,

Cảnh Ngọc: "Đó là điều tôi nên làm."

Câu trả lời này có lẽ không được xem là "ngầu" lắm.

Klaus: "Tối mai, em có muốn uống một ly không?"

Cảnh Ngọc: "Không, tôi còn việc khác phải làm."

Cảnh Ngọc: "Cảm ơn anh."

Sau khi từ chối lời mời của Klaus, Cảnh Ngọc ngồi dậy, cẩn thận sấy khô tóc. Cô quá mệt, đến mức có thể đứng mà ngủ được.

Không rõ vì lý do gì, kể từ khi hợp đồng với Klaus kết thúc, Cảnh Ngọc chưa từng mơ thấy anh. Nhưng tối nay lại là một ngoại lệ. Ngay khi đặt đầu xuống gối, giống như một chú chim lao xuống nước, cô lập tức rơi vào giấc mơ liên quan đến Klaus.

Trong mơ, mọi thứ quay lại đêm săn mùa đông năm đó. Hơi thở cô phả ra làm mờ lớp kính xe, cửa kính lạnh ngắt, bên ngoài là một màn đêm sâu thẳm đen như mực.

Cảnh Ngọc ngồi trên đùi Klaus, từ ánh mắt của anh, cô có thể nhìn thấy gương mặt đầy đau đớn của chính mình.

Giọng nói dịu dàng của Klaus khiến cô dần thả lỏng. Cảnh Ngọc không nhớ rõ liệu lúc đó mình có khóc hay không, nhưng cô nhận ra điều này, Klaus cảm thấy vui sướng từ sự run rẩy của cô – hoặc có lẽ, anh đang tận hưởng quá trình an ủi cô.

Giấc mơ hỗn loạn này kéo dài đến khi cô bị đánh thức bởi cơn đau bụng dữ dội. Thì ra là kỳ kinh nguyệt đã đến.

Cô gọi điện qua đường dây nội bộ của khách sạn, nhờ nhân viên lên thay ga giường. Phí phòng mỗi đêm 150 euro quả thật đáng giá, khi nhân viên chỉ mất 10 phút để giải quyết tình huống của cô, thậm chí còn mang theo một số sản phẩm dành cho kỳ kinh.

Cảnh Ngọc cũng xin thêm một viên thuốc giảm đau.

Cô không giỏi chịu đau, ngoại trừ những cơn đau Klaus mang đến, còn lại, cô hoàn toàn không thể chịu nổi.

Cô ở lại Frankfurt thêm bốn ngày, dù ban đầu chỉ đặt phòng ba đêm. Do ông Triệu chưa sắp xếp được thời gian để thảo luận hợp đồng, nên lịch trình phải dời sang tuần sau. Cảnh Ngọc đành gọi điện cho bà chủ nhà, báo rằng cô chưa thể quay về và không thể cùng bà đi mua sắm như đã hẹn.

Bà chủ nhà tỏ ra thấu hiểu và chúc cô làm việc thuận lợi.

Kỳ kinh nguyệt khiến Cảnh Ngọc không muốn ra ngoài nhiều. Thỉnh thoảng, cô đi xe đến khu Bockenheim để thưởng thức những món ăn ngoại ngon lành, giá cả phải chăng.

Dù nhiều trường đại học đã chuyển đến Westend, khu này vẫn được rất nhiều sinh viên Frankfurt yêu thích.

Hoặc cô sẽ lên chuyến tàu điện đặc biệt phục vụ rượu táo của Frankfurt, chỉ với 6 euro, cô có thể ngắm cảnh thành phố trong gần 70 phút. Chuyến tàu này chạy dọc hai bờ sông Main, từ vườn thú đến Messe, họ phục vụ rượu táo cùng bánh quy muối.

Thỉnh thoảng có người chủ động bắt chuyện, nhưng Cảnh Ngọc luôn từ chối trao đổi thông tin liên lạc, chỉ mỉm cười từ chối lịch sự.

Thẩm mỹ phương Tây thường đa dạng hơn, vẻ ngoài của Cảnh Ngọc trong mắt một số người không hẳn là xinh đẹp, nhưng vẫn có người cho rằng cô "rất hot."

Cô không chắc mình có muốn tiếp tục ở lại Đức trong tương lai hay không.

Hiện tại, cô cũng không cần đến sự an ủi từ tình cảm, nên không có ý định bắt đầu một mối quan hệ.

Cô gặp lại ngài Klaus sau năm tuần kể từ sự kiện thương mại.

Cảnh Ngọc đang cố gắng thuyết phục ông Triệu, người cô hy vọng sẽ đặt hàng cho khách sạn, nhưng tình cờ, con trai ông ấy tổ chức đám cưới. Không hiểu sao, ông Triệu cũng gửi cho cô một tấm thiệp mời tham dự.

Cô dâu là một cô gái lớn lên tại Đức, nên lễ cưới diễn ra theo phong tục địa phương. Đây cũng là đám cưới đầu tiên của người bản xứ mà Cảnh Ngọc tham dự từ khi đến Đức.

Hôn lễ được tổ chức tại một nhà thờ mái nhọn ở Marburg, nơi có những bức tượng đá chạm khắc đầy thanh lịch. Phía sau bàn thờ chính là một khung kính màu Gothic khổng lồ, ánh nắng xuyên qua, tạo nên những tia sáng rực rỡ chiếu lên sàn đá, lấp lánh như những dải cầu vồng.

Theo phong tục nơi đây, khi đôi uyên ương sánh vai bước vào nhà thờ, khách mời đứng hai bên sẽ tung gạo lên họ, như một lời chúc phúc.

Cảnh Ngọc cũng được phát một túi gạo nhỏ. Cô cầm trong tay, khẽ thở dài, "Hơi lãng phí thì phải."

"Không hề lãng phí đâu," Một giọng nam vang lên bên tai, nói bằng tiếng Đức. "Sau đám cưới, số gạo này sẽ được thu gom và chuyển đến các nhà máy chế biến thức ăn gia súc. Chúng tôi hiểu người Trung Quốc rất coi trọng lương thực, nhưng cũng hy vọng có thể giữ trọn vẹn phong tục của mình trong lễ cưới."

Cảnh Ngọc ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt lạ.

Tóc nâu, đôi mắt xanh lá rất sâu.

Anh ta tự giới thiệu, "Maxim, anh trai cô dâu."

Cảnh Ngọc gật đầu, đáp, "Jemma."

"Tôi biết cô," Maxim mỉm cười. "Người hỗ trợ trị liệu của ngài Klaus, công chúa gặp nạn chờ hiệp sĩ trắng cứu rỗi."

Anh ta nói với giọng điệu chậm rãi, câu từ cũng có phần kỳ lạ.

Nghe anh ta nhắc đến Klaus vào lúc này, Cảnh Ngọc lập tức cảnh giác, "Ai đã nói với anh chuyện vậy?"

"Không, không, đừng căng thẳng thế," Maxim cười, nhún vai, cuối cùng tiết lộ nghề nghiệp của mình, "Tôi là một nhà tâm lý học, từng làm việc với ngài Klaus. Tôi biết đến sự tồn tại của cô, nhưng chỉ đơn thuần là "biết" thôi."

Cảnh Ngọc nhìn thẳng vào anh ta, "Ngài Maxim, là một nhà tâm lý học, ngài nên biết rằng bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân là nguyên tắc đạo đức nghề nghiệp quan trọng nhất. Nếu tôi là ngài, tôi tuyệt đối sẽ không nhắc đến ngài Klaus vào lúc này."

Cô cảm thấy có chút bực bội, một cảm giác khó gọi tên, không phải vì bản thân mình, mà bởi Maxim lại dễ dàng tiết lộ chuyện của Klaus

Dù trong lòng Cảnh Ngọc hiểu rõ, bản thân cô cũng chỉ là "công cụ hỗ trợ trị liệu" của ngài Klaus.

Nhưng cô không thích việc riêng tư bị phơi bày.

Ngài Klaus chắc chắn không muốn ai biết về tình trạng tâm lý của mình.

Câu chuyện kết thúc ở đó. Chiếc xe ngựa chở cô dâu chú rể dừng ở lối vào, đôi uyên ương dìu nhau bước dọc tấm thảm đỏ. Khi mọi người bắt đầu tung gạo, Cảnh Ngọc cũng nắm một nhúm gạo từ túi nhỏ, hòa cùng đám đông tung lên cặp đôi.

Những hạt gạo trắng tinh rơi xuống chiếc váy của cô dâu, trông như những mảnh ngọc trai nhỏ bé, đẹp đẽ.

Maxim khẽ xin lỗi, "Thành thật xin lỗi nếu tôi đã làm phiền cô. Xin hãy tin rằng tôi không có ý xấu."

Cảnh Ngọc không trả lời.

Cô đi theo dòng người vào bên trong nhà thờ để ngồi xuống. Maxim chọn chỗ ngồi bên cạnh cô, tiếp tục tìm cách bắt chuyện.

Anh ta quả thật rất nói nhiều, ngay cả khi đã ngồi xuống vẫn không ngừng nói.

Nhưng lần này, anh đã biết giữ chừng mực, không nhắc gì đến ngài Klaus mà hỏi han về trạng thái tâm lý của Cảnh Ngọc.

"Khi đó, tôi hoàn toàn không đồng ý với phương pháp trị liệu hỗ trợ này, nên đã quyết định nghỉ việc," Maxim cuối cùng tiết lộ lý do. "Liệu pháp này có nguy cơ khiến ngài Klaus vì muốn tiếp tục giúp cô mà gây tổn thương cho cô, từ đó tạo ra một "cô gái đáng thương" vẫn luôn cần đến sự giúp đỡ của ngài ấy. À, tạm không nói đến điều đó, điều khiến tôi lo lắng nhất là, liệu cô có thể quá phụ thuộc vào ngài Klaus đến mức không thể rời xa ngài ấy hay không."

Cảnh Ngọc đáp, "Ngài nghĩ quá nhiều rồi."

"Thẳng thắn mà nói, ban đầu là tôi đưa ra ý tưởng về "liệu pháp hỗ trợ", nhưng tôi không ngờ ngài Klaus lại thực sự chọn cách làm như vậy. Khi nhận ra sai lầm, tôi đã cố gắng sửa chữa nhưng thất bại. Tôi nghĩ rằng mình cần chịu trách nhiệm cho suy nghĩ non nớt của mình." Maxim dừng lại một chút, rồi tiếp tục, "Mặt khác, xét về sức khỏe tâm lý, tôi cho rằng cô cần thực hiện một đánh giá tâm lý chi tiết. Tôi muốn xác nhận tình trạng tâm lý hiện tại của cô."

Anh ta thành thật mời Cảnh Ngọc tham gia bài kiểm tra tâm lý.

"Không cần," Cảnh Ngọc từ chối, "Cảm ơn."

Maxim nhận ra sự lạnh nhạt của cô, nhưng không bỏ cuộc, "Cô Jemma, tôi là một trong số ít người phát hiện ra ngài Klaus có những dấu hiệu bất thường về tâm lý. Tôi nghĩ không ai hiểu ngài ấy hơn tôi. Quá trình trưởng thành và trạng thái tâm lý của ngài ấy phức tạp hơn những gì cô tưởng tượng, và ngài ấy không phải là "hiệp sĩ trắng" như cô nhìn thấy."

Cảnh Ngọc thầm nghĩ, làm sao để khiến nhà tâm lý này ngừng nói.

"Vì tính đặc thù của ngài Klaus, tôi thực sự lo lắng rằng cô sẽ rơi vào trạng thái mê muội ngài ấy," Maxim nói, "Cô nên hiểu rằng, mê đắm một người mắc hội chứng hiệp sĩ trắng là rất nguy hiểm. Cô có thể bị tổn thương nghiêm trọng."

Cảnh Ngọc không thể chịu nổi cách anh ta miêu tả.

Vị bác sĩ tâm lý đã nghỉ việc này đang vẽ nên một bức tranh về ngài Klaus như thể ngài ấy là một con quỷ.

Cô đáp trả ngắn gọn, "Tôi mê ngài Klaus thì sao? Tôi mê đến mức muốn sinh cho ngài ấy tám đứa con, thế có vấn đề gì không?"

Câu nói quả nhiên khiến Maxim im lặng.

Đúng là phải lấy độc trị độc.

Chỉ cần cô tỏ ra điên rồ đủ mức, các bác sĩ tâm lý sẽ không dám lại gần cô.

Cuối cùng, Cảnh Ngọc cũng có được một chút yên tĩnh.

Cô thay đổi tư thế ngồi, nhưng chưa kịp thư giãn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Klaus, "Cô Jemma, vị trí bên cạnh cô có người chưa?"

Cảnh Ngọc: "Chết tiệt."

Klaus: "Hả?"

Không chắc liệu anh có nghe thấy câu nói gây chấn động mà cô vừa buột miệng hay không, Cảnh Ngọc cúi đầu, mặt căng thẳng, nghiêm túc trả lời, "Chắc là chưa."

Klaus nói, "Cảm ơn."

Anh ngồi xuống một cách thoải mái. Cảnh Ngọc cúi đầu, nhìn thấy đôi giày da đen sáng bóng của anh.

Cả mắt cá chân được che bởi đôi tất đen, xương chân rõ nét, đầy quyến rũ.

Tuy nhiên, cô không dám nói thêm gì. Cô ngồi ngay ngắn, lặng lẽ lắng nghe Klaus mỉm cười chào Maxim.

Giọng anh rất lịch sự, nhã nhặn, chỉ là những lời chào hỏi xã giao đơn giản.

Sau khi chào hỏi xong, Klaus hỏi Cảnh Ngọc như không có chuyện gì, "Xin lỗi, tôi quên mang theo đồ sứ. Em có dư cái nào không?"

Theo phong tục Đức, khi cô dâu chú rể bước ra khỏi nhà thờ, khách mời sẽ đập vỡ một số đồ sứ.

Khác với người Trung Quốc, người Đức coi việc làm vỡ đồ trong đám cưới là một điềm lành, tượng trưng cho việc xua tan phiền muộn cũ và chào đón khởi đầu hạnh phúc.

Trong lúc phát gạo, mỗi khách mời cũng được phát vài món đồ nhỏ bằng sứ để đập vỡ, thường là những lọ sứ nhỏ cỡ ngón tay cái.

Cảnh Ngọc bình tĩnh đưa cho anh ba cái.

Cô nghĩ, chắc ngài Klaus không nghe được câu nói bực bội bằng tiếng Đức vừa nãy của cô.

Dù sao cũng là nơi công cộng, cô đã nói khá nhỏ.

Chưa kịp thở phào, Cảnh Ngọc đã nghe Klaus dùng tiếng Trung, giọng nhã nhặn nói nhỏ, "Cô Jemma, tôi rất vui khi em sẵn lòng sinh con cùng tôi. Nhưng việc sinh nở ảnh hưởng lớn đến sức khỏe phụ nữ. Tôi nghĩ tám đứa thì hơi nhiều."

Bình luận

Truyện đang đọc