ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Khi Cảnh Ngọc học cấp hai, bộ phim cô thích xem nhất là "Công Chúa Tiểu Muội".

Lúc đó, ba mẹ cô vừa mới ly hôn, mẹ thì bệnh nặng, ông ngoại lại phải bôn ba khắp nơi để trả nợ. Sau giờ tan học, Cảnh Ngọc phải về nhà nấu cơm cho mẹ, đun nước nóng pha thuốc cho bà uống, rồi vào nhà tắm, gắng sức giặt một ít quần áo.

Cô sợ sự yên tĩnh, nên chiếc TV trong phòng khách luôn bật. Lúc giặt đồ, với sức lực nhỏ bé của mình, cô ngồi trên một chiếc ghế nhựa bị sứt một góc, nước từ áo quần sẽ theo cổ tay cô chảy ngược lên, ướt dọc theo cánh tay, ẩm ướt, lạnh lẽo, rất khó chịu.

Khi ấy, phim thần tượng Đài Loan và Hồng Kông đang rất thịnh hành, như "Vươn Tới Vì Sao" và "Định Mệnh Anh Yêu Em", đài truyền hình chiếu gì, Cảnh Ngọc liền xem nấy.

Cô lúc vẫn chưa hiểu phá sản nghĩa là gì, chỉ biết ba mẹ đã ly hôn, ba cô đưa con gái riêng của ông và người tình vào sống trong căn nhà lớn.

Họ đã tạo nên một gia đình mới, còn gia đình cũ thì phải vứt bỏ.

Cảnh Ngọc xem "Công Chúa Tiểu Muội", cũng từng mơ mộng một đêm nào đó bỗng dưng trở nên giàu có, có rất nhiều, rất nhiều tiền.

Tiền có thể giúp ông ngoại trả nợ, giúp mẹ chữa bệnh.

Cũng có thể khiến cô không còn phải chịu đói nữa.

...

Lớn lên một chút, khi tiếp xúc với tiểu thuyết mạng, Cảnh Ngọc bắt đầu thích đọc những câu chuyện về thế thân.

Như kiểu "Một người đàn ông cưới bạn, mỗi tháng cho bạn 5 triệu. Anh ta có thể cho bạn tất cả, nhưng không bao giờ yêu bạn. Bạn chỉ có thể sống trong căn biệt thự lạnh lẽo, cô đơn, trải qua cuộc sống trống rỗng của người giàu có".

Cảnh Ngọc cảm thấy bản thân cũng có thể thử trải nghiệm nỗi khổ của người giàu.

Nhưng đáng tiếc, trong hiện thực không có gì là không lao động mà hưởng thụ.

Ít nhất, trong 19 năm đầu đời của Cảnh Ngọc, cô chưa bao giờ gặp được.

Nhưng vào tối nay, cô đã đụng phải rồi.

Cảnh Ngọc từ từ ăn hết một miếng bánh nhỏ.

Cô cần phải bình tĩnh lại.

Thậm chí nghi ngờ có phải vì đói quá, khiến não cô không đủ máu, nên mới sinh ra ảo giác này hay không.

Trong lúc cô cúi đầu ăn bánh, Klaus vẫn nhìn cô với một thái độ đầy bao dung, như thể đang nhìn một chú chó nhỏ run rẩy, bị mưa ướt nhẹp bên đường.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Một quý ông giàu có, tốt bụng, trong ngày tuyết rơi đã nhìn thấy một cô gái nghèo khó, chỉ đủ tiền mua thức ăn cho ngày hôm đó.

Người đàn ông sẵn lòng thuê cô, để giúp cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Như cô đã thấy," Klaus hơi nghiêng mặt, đôi mắt xanh lam của anh thật đẹp, lấp lánh ánh sáng mờ nhạt. Cảnh Ngọc không phân biệt được ánh sáng ấy đến từ đèn, hay từ anh, chỉ nghe thấy Klaus nói bằng tiếng Trung, "Tôi không phải là người cùng thế hệ với cô, không có nhiều thời gian đến thế."

Cảnh Ngọc hiểu được ý ngầm của anh.

Ồ, anh rất bận.

Điều này có nghĩa là hai người sẽ không gặp nhau nhiều lắm?

Cô có thể cô đơn sống trong tòa lâu đài lớn, trải qua cuộc sống trống rỗng mà cô hằng ao ước sao?

Cuối cùng, cô cũng có thể thỏa mãn mong muốn nếm thử nỗi khổ của người giàu sao?

"Tôi biết câu hỏi này có chút thất lễ," Klaus mạch lạc bày tỏ quan điểm, tiếng Trung của anh nói rất trôi chảy, ánh mắt nhìn cô cũng chân thành đến mức khiến Cảnh Ngọc nghi ngờ liệu anh có đang tỏ tình với cô không, "Nhưng quả thật tôi thích cô."

Thích.

Like.

Cảnh Ngọc hiểu ý nghĩa của từ này.

Hầu hết người da trắng phân biệt rất rõ ràng giữa "like" và "love". Họ có thể nồng nhiệt nói thích bạn ngay lần đầu gặp mặt, nhưng sau khi đã lên giường nhiều lần, vẫn chỉ dừng lại ở mức thích.

"Like" không đồng nghĩa với "love".

"Tôi hiểu cô đang gặp phải một chút rắc rối nhỏ," Klaus bình tĩnh nói, "Tôi muốn giúp cô, hoặc nói cách khác, tôi muốn cô có một cuộc sống thoải mái hơn."

Cảnh Ngọc cảm thấy ngón tay mình đang dần ấm lên, vết hằn từ túi nhựa vì siết chặt mà đỏ lên cũng đang dần mờ đi.

"Còn về tiền lương," Klaus đưa ra một điều kiện hấp dẫn hơn, "Tùy ý cô."

Tùy ý cô.

Ba chữ đẹp đẽ làm sao.

Cảnh Ngọc cảm thấy Klaus càng đẹp trai hơn.

Mái tóc của anh càng giống vàng rực rỡ, lấp lánh ánh sáng hơn.

Chỉ là ba chữ "tùy ý cô" cũng không dễ dàng gì để xử lý.

Cô không chắc người đàn ông hào phóng trước mặt này sẵn lòng trả bao nhiêu tiền, cô có chút lo lắng nếu ra giá quá cao, sẽ khiến đối phương bỏ đi.

Sau đó, cô lại tự hỏi, liệu mình có thực sự muốn chọn con đường này không?

Klaus ngả người ra sau, khác với tư thế lắng nghe chăm chú lúc nãy, anh lùi lại một chút, không còn áp đảo như trước, để lại cho cô đủ không gian để suy nghĩ.

"Cô không cần vội trả lời tôi ngay," Klaus nói, "Đây là một việc lớn, cô có thể suy nghĩ kỹ. Nếu có hứng thú, chúng ta hẹn một ngày khác để bàn kỹ hơn, được không?"

Cảnh Ngọc: "..."

Nhưng Klaus lại không nói về chuyện đó nữa, anh chuyển sang đề tài khác, mỉm cười hỏi Cảnh Ngọc: "Cô học hành thế nào rồi? Có vất vả không?"

Anh quan tâm đến việc học của Cảnh Ngọc đến mức khiến cô cảm thấy ngại ngùng.

Cô không thể tiếp tục hỏi về chuyện tiền lương như lúc nãy.

Điều này khiến Cảnh Ngọc hơi chút tiếc nuối, có chút hối hận, và có chút thất vọng.

—Lần sau, nếu Klaus đề cập lại, cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội và trả lời anh ngay lập tức.

Klaus đứng dậy, lịch sự tiễn cô về nhà. Hai người chia tay ở dưới lầu, Cảnh Ngọc nhìn anh bước lên chiếc xe đắt tiền rồi phóng đi.

Đến tận trưa ngày hôm sau, Cảnh Ngọc mới quay lại nhà hàng chay để tiếp tục làm việc.

Tuyết trên các con đường chính đã được xe dọn tuyết dọn gần hết, Cảnh Ngọc cầm vé xe buýt quét qua máy đánh dấu thời gian. Đôi giày mỏng của cô không đủ ấm, dần dần làm ngón chân lạnh cóng, khiến chúng tê buốt.

Xe buýt đi ngang qua Nhà thờ St. Michael với mái vòm trang trí lộng lẫy, tiếp tục hướng về phía đông, qua phố Sendlinger—thiên đường của những người mua sắm.

Cảnh Ngọc nhìn thấy những người giàu có ăn mặc bảnh bao, họ có những đôi giày ấm áp và áo khoác lông thú, không cần phải lo lắng về việc ngón chân bị nứt nẻ và ngứa ngáy vì lạnh như cô.

Điều duy nhất khiến họ phiền lòng là thú cưng trong nhà bị bệnh hoặc khó chịu, không giống như Cảnh Ngọc, luôn phải lo lắng về việc chủ nhà người Do Thái sẽ tăng tiền thuê, và không biết lấy đâu ra tiền để gia hạn hợp đồng.

Nỗi lo của người giàu đều giống nhau.

Nỗi lo của người nghèo thì muôn hình vạn trạng.

Quả nhiên, đúng như Cảnh Ngọc dự đoán.

Đồng Khinh Giới lại đến.

Cô ta cố ý ghé qua nhà hàng nơi Cảnh Ngọc làm việc, sau một hồi gây rối, trước khi rời đi, cô ta đã phàn nàn với quản lý về Cảnh Ngọc.

"Tay cô ta có bệnh về da à?" Đồng Khinh Giới che miệng hỏi, "Anh xem tay cô ta kìa, đỏ ửng lên, hình như còn sưng nữa..."

Cảnh Ngọc nói với quản lý: "Thưa ông, tôi bị dị ứng với nước lạnh."

Quản lý với lời lẽ khéo léo đã tiễn Đồng Khinh Giới ra ngoài, rồi bàn riêng với Cảnh Ngọc, đề nghị cô làm việc trong bếp.

"Có lẽ như vậy sẽ phù hợp với cô hơn," Quản lý nói, "Jemma, chúng tôi không thể để những vị khách quý bị ảnh hưởng bởi cô."

Cảnh Ngọc im lặng.

"Tất nhiên, một cô gái xinh đẹp như cô, thực ra không cần phải vất vả như vậy," Quản lý ngồi gần hơn, giọng ông ta hạ thấp một cách khó chịu, "Dường như cô vẫn chưa có bạn trai?"

Giọng nói của ông ta đầy sự ám muội khó chịu, nghe như tiếng của một loài động vật mềm nhão: "Tối nay chúng ta có thể cùng nhau uống vài ly chứ?"

Cảnh Ngọc không nói một lời.

Cô tháo chiếc mũ của mình ra.

Ném mọi thứ xuống dưới chân của quản lý, Cảnh Ngọc chỉ thẳng vào mặt ông ta và mắng: "Khi bác sĩ rót nước đã làm rơi não của ông luôn rồi à? Ông dám làm vậy sao?"

Quản lý bị cô chửi đến mức sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Ngọc đã giận dữ nói: "Tôi không làm nữa."

Cô cầm túi xách và quần áo của mình rời khỏi nhà hàng chay, mặt quản lý tối sầm lại, xung quanh có rất nhiều nhân viên, ông ta không dám làm gì.

Cảnh Ngọc thậm chí không lấy tiền lương, cô rời khỏi nhà hàng, đi bộ đến quảng trường Mary ở bên cạnh Tòa thị chính.

Cô ngồi bên cạnh đài phun nước gọi điện cho Klaus.

Anh bắt máy rất nhanh: "Cảnh Ngọc?"

"Ngài Klaus," Cảnh Ngọc nói, "Tôi muốn chấp nhận lời mời của ngài. Chúng ta có thể gặp nhau ngay bây giờ được không?"

"Bây giờ sao? Tất nhiên là được."

Cảnh Ngọc hẹn anh ở một nhà hàng gần đó chuyên phục vụ các món ăn mang hương vị Trung Á, cô rất đói, gọi món gà rán, súp đậu lăng cay, cơm chiên thêm hạt dẻ cười và nho khô, cùng một loại bánh nhồi phô mai và thịt.

Cô tin rằng ngài Klaus hào phóng sẽ sẵn lòng thanh toán bữa ăn này.

Khi Cảnh Ngọc ăn hết phần gà rán của mình, Klaus mới chậm rãi bước đến.

Hôm nay anh mặc một bộ vest rất trang trọng, trông như vừa bước ra từ phòng họp.

Cảnh Ngọc chờ anh mở lời trước.

"Cảnh Ngọc," Klaus điềm đạm nói, "Trước khi chúng ta ký hợp đồng, tôi có vài điều cần nói với cô."

Cảnh Ngọc nói: "Xin mời."

Klaus dùng ngón tay, viết vài từ lên khăn ăn sạch sẽ.

Nhưng Cảnh Ngọc vẫn nhận ra ngay.

"Tôi mắc hội chứng "Kỵ sĩ trắng" ở mức độ nhẹ," Klaus thẳng thắn thừa nhận khiếm khuyết của mình, "Nhưng cô không cần lo lắng, tôi sẽ không làm hại cô. Cảnh Ngọc, cô đã từng nghe qua chứng bệnh tâm lý này chưa?"

Cảnh Ngọc trả lời: "Vâng, tôi có biết."

Hội chứng "Kỵ sĩ trắng" khiến người mắc bệnh này có một mong muốn mãnh liệt được cứu giúp và hỗ trợ bạn gái hoặc những người xung quanh.

Họ tìm thấy niềm vui lớn từ việc chăm sóc người khác, họ thích lập kế hoạch cho cuộc sống của những người bên cạnh, đóng vai trò là người hướng dẫn, giúp họ trở nên tốt hơn.

Giống như câu chuyện "cứu Phong Trần" trong văn học cổ Trung Quốc, chỉ là một kiểu phức cảm kỵ sĩ khác.

Tuy nhiên, cũng có những trường hợp cực đoan, chẳng hạn như tạo ra những nạn nhân mới chỉ để thỏa mãn cảm giác "được cần đến", tương tự như hội chứng Munchhausen thay thế.

"Cô không cần lo lắng," Klaus như đọc được suy nghĩ của Cảnh Ngọc, thẳng thắn nói, "Chứng "Kỵ sĩ trắng" của tôi không đến mức cực đoan. Cảnh Ngọc, bác sĩ tâm lý của tôi đã chẩn đoán, tôi cần một bạn gái để hỗ trợ trong quá trình điều trị."

Cảnh Ngọc hỏi: "Ví dụ như thế nào?"

Đôi mắt xanh lục sẫm của Klaus như khu rừng ẩn chứa những dã thú bí ẩn, lúc này đang âm thầm quan sát, chăm chú ngắm nhìn con mồi thuộc về mình.

Anh chậm rãi nói: "Tôi sẽ không thể kiềm chế được việc lên kế hoạch cho việc học của cô, điều này có thể sẽ khiến cô thấy phiền."

Cảnh Ngọc suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của anh.

Klaus nhấc một góc khăn ăn, khéo léo gấp lại, rồi đặt nó về chỗ cũ.

Anh hạ ánh mắt: "Tất nhiên, nếu cô không chấp nhận, tôi cũng hoàn toàn hiểu được."

Giọng anh không hề có chút tiếc nuối nào về việc lời đề nghị của mình có thể bị từ chối, chỉ có sự bao dung, trong trẻo, thấu hiểu, như thể thật sự sẵn lòng chấp nhận nếu cô không đồng ý.

Khi Klaus chuẩn bị yêu cầu nhân viên mang hóa đơn tới, Cảnh Ngọc lên tiếng: "Khoan đã."

Anh nhìn rõ sự do dự và đấu tranh trên gương mặt cô.

Cuối cùng, Cảnh Ngọc cũng lên tiếng.

Giọng cô dứt khoát: "Phải tăng lương."

"Xét đến vấn đề tâm lý của ngài, tôi yêu cầu mức lương cao hơn."

Bình luận

Truyện đang đọc