ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Cảnh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.

Liệu có nên để ngài Klaus vào không?

Cô không chắc liệu đối phương có thể chịu nổi mùi vị này hay không. Xét cho cùng, bún ốc cũng giống như sầu riêng hay rau mùi vậy.

Những ai yêu thích thì sẽ phát cuồng, yêu đến mức không ngại đâm đầu vào tường để được thưởng thức. Còn những ai không thích thì có đánh chết cũng không chịu thử, ngửi thấy mùi thôi cũng muốn nôn thẳng ra hàng trăm mét.

Theo hiểu biết của Cảnh Ngọc, Klaus rõ ràng không thuộc nhóm đầu tiên.

Ít nhất, dựa trên những gì cô biết, Klaus không phải là người ưa thích các món ăn có mùi quá mạnh.

Đúng là hơi khó xử.

Klaus vẫn đang chờ câu trả lời của cô. Anh rõ ràng bị mùi hương lạ này làm cho sững sờ, đến mức ánh mắt nhìn cô bây giờ đầy lo lắng.

Trông cứ như một con rồng nhỏ vừa được ma vương cưng chiều thả ra ngoài để trải nghiệm cuộc sống.

Ma vương lo lắng, sợ rồng con ngây ngô của mình bị bắt nạt, bèn lén lút đi theo. Nhưng rồi phát hiện mọi thứ vẫn ổn thỏa – chỉ trừ việc con rồng ngốc nghếch này đang sung sướng nhảy vào một đống rác.

Cảnh Ngọc khẽ thở dài, lẩm bẩm, "Có lẽ đã đến lúc để anh nếm thử sự đa dạng và phong phú của ẩm thực nước tôi."

Klaus: "?"

Cảnh Ngọc lịch sự mời, "Tôi đang nấu bữa trưa. Anh có hứng thú ăn cùng tôi không?"

Lời mời bất ngờ này khiến Klaus hơi bối rối. Anh đáp, "Thật là vinh hạnh của tôi–"

Lời chưa dứt, Cảnh Ngọc đã mở toang cửa.

Mùi trong phòng nhanh chóng tràn ra, đậm đặc và dồn dập.

Klaus khựng lại ngay ngưỡng cửa, như thể cảm nhận được một áp lực vô hình.

Anh bình tĩnh hỏi lại, "Em chắc chắn không cần tôi gọi nhân viên đến sửa nhà vệ sinh chứ?"

"Ồ, không cần đâu," Cảnh Ngọc thản nhiên mở rộng cửa, "Đây là bữa trưa tôi vừa nấu, cộng thêm chút đồ gọi từ bên ngoài. Vào nếm thử món ăn đặc biệt của tôi đi, ngài Klaus."

Klaus đã ngửi thấy rồi.

Anh không dám hít sâu, lùi thêm một bước, lịch sự hỏi lại, "Xin lỗi, chúng ta vừa nói chuyện gì nhỉ?"

Cảnh Ngọc tự hào đáp, "Món ăn đặc biệt của tôi."

Klaus, "Lùi lại thêm một chủ đề nữa."

Cảnh Ngọc suy nghĩ, "À, tôi mời anh ăn trưa."

"Đúng vậy." Klaus nhã nhặn hỏi, "Vậy tôi có thể từ chối không?"

Cảnh Ngọc: "..."

Dĩ nhiên là không được.

Cuối cùng, Klaus ngồi xuống chiếc bàn tròn phủ khăn ren tinh tế.

Đây là một khách sạn cao cấp với thiết kế hiện đại kiểu Đức, cung cấp thực phẩm hữu cơ để đảm bảo sức khỏe cho khách hàng.

Klaus rất vui vì Cảnh Ngọc chọn nghỉ ngơi tại một khách sạn thoải mái thay vì những nhà trọ giá rẻ. Cô xứng đáng với một căn phòng ấm cúng.

Nhưng về món ăn của cô thì anh vẫn còn giữ ý kiến riêng.

Đặc biệt là trước tô bún bí ẩn trước mặt cô.

Klaus có thể nhận ra đây là bún, ngâm trong một loại nước dùng đậm màu.

"Jemma," Klaus hỏi, "Trên đời này không còn gì khiến em luyến tiếc nữa sao?"

Cảnh Ngọc: "Hả?"

"Tôi đang nói đến thứ này." Klaus nhìn vào tô bún, nơi những miếng măng chua đang tự do phát tán hương thơm đặc trưng của mình. Anh cẩn thận đến mức còn không dám hít thở sâu. "Tâm trạng em tệ đến mức phải ăn thứ này sao?"

Cảnh Ngọc nghi hoặc, "Thưa ngài, sao trông ngài như thể tôi đang ăn rác thế?"

Klaus nhìn cô với ánh mắt yêu thương, "Cần tôi gọi món khác cho em không? Đừng lo, tôi rất sẵn lòng trả tiền."

Cảnh Ngọc mở hộp đũa dùng một lần, cuốn một đũa bún dưới ánh mắt chăm chú của Klaus, "Ngài Klaus, xin hãy tôn trọng bún ốc như cách ngài tôn trọng tôi."

Những sợi bún được nấu vừa chín tới, hơi trong suốt, được phủ một lớp sốt và ớt đỏ. Trên đó là vài miếng đậu đũa chua và măng chua.

Klaus rõ ràng không thể cảm nhận được sự hấp dẫn của món ăn này. Anh ngồi im, lặng lẽ nhìn Cảnh Ngọc ăn hết sạch tô bún.

Cô còn nhiệt tình mời anh thử canh chân giò măng chua và đậu phụ chiên mà mình gọi.

Klaus miễn cưỡng nếm một miếng đậu phụ chiên.

Dù hệ thống lọc không khí của khách sạn đang cố hết sức để loại bỏ mùi hương trong phòng, nhưng sức mạnh của bún ốc đúng là không thể xem thường.

Sau khi Cảnh Ngọc gói gọn mọi thứ và ném vào thùng rác kín, Klaus mới đứng dậy, bước ra ban công để hít thở không khí trong lành. Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh quay sang Cảnh Ngọc và lịch sự hỏi, "Đây là món ăn truyền thống ở quê em à? Nếu sống ở quê em, có phải sẽ thường xuyên ăn món này không?"

Cảnh Ngọc đáp, "À, không phải, đây là món ở Quảng Tây."

Klaus thở phào nhẹ nhõm, "Tạ ơn Chúa."

Cảnh Ngọc: "Hửm?"

Cô không hiểu lời cầu nguyện của Klaus là vì lý do gì, nhưng điều đó không quan trọng.

Cảnh Ngọc nhanh chóng tìm được bông hoa cài áo hơi héo của Klaus. Khi đưa trả lại cho anh, cô không kìm được sự tò mò mà hỏi, "Anh giữ nó làm gì vậy?"

Klaus trả lời ngắn gọn, "May mắn."

Cảnh Ngọc gật gù, đồng tình, "Đúng thật. Hoa héo như thế này mà còn muốn lấy lại, trừ khi anh tin nó mang lại may mắn, hoặc là anh điên rồi."

Klaus xoa nhẹ cánh hoa bằng ngón tay cái. Bông hoa đã héo đến mức không còn giữ được hình dáng, cánh và thân đều mềm nhũn.

Anh nhìn thẳng vào mắt Cảnh Ngọc, "Em không nghĩ là có lý do nào khác sao?"

"Lý do khác?" Cảnh Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời, "Chẳng lẽ anh keo kiệt? Không, chuyện đó chắc không thể."

Klaus: "..."

Anh nói, "Cô Jemma thông minh, thật muốn mở đầu em ra để xem bên trong có gì thú vị đến vậy."

Cảnh Ngọc cười, nhắc nhở, "Mổ não là phạm pháp đấy, ngài Klaus điển trai."

Sau màn tung hứng lời khen, cơn đau răng của Cảnh Ngọc lại tái phát.

Có lẽ là do cô đã cho quá nhiều dầu ớt vào tô bún ốc, làm kích thích chiếc răng khôn khó chịu kia. Cô xin lỗi Klaus rồi vào nhà vệ sinh súc miệng, cẩn thận rửa sạch răng.

Chiếc răng khôn cứng đầu này khiến cô đau đầu không ít. Cô cố soi gương thật lâu để nhìn rõ tình trạng của nó, nhưng không thành công.

Đơn giản là cô không thể tự mình kiểm tra được.

Từ phía ngoài cửa kính trong suốt, Klaus nhìn thấy cô đang nhe răng nhăn nhó trước gương.

"Em cần tôi giúp không? Đau răng à?" Anh hỏi.

Cảnh Ngọc định từ chối, nhưng cuối cùng cô lại gật đầu vì thật sự muốn biết tình trạng chiếc răng, "Làm phiền anh vậy."

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nghe theo hướng dẫn của Klaus mà há miệng, để lộ hết cả răng lẫn lưỡi.

Klaus ngồi đối diện, hơi nghiêng người về phía trước, ra hiệu cho cô không được cử động.

Anh không phải nha sĩ, không có công cụ chuyên dụng, không có gương phản chiếu cũng chẳng có đèn hỗ trợ, chỉ có đôi tay của mình.

Trong khi Cảnh Ngọc há miệng lớn, Klaus nhìn rõ ràng bên trong. Khoang miệng sạch sẽ, hồng nhạt mềm mại, ẩm ướt và trông khá đẹp mắt.

Để anh có thể quan sát tốt hơn, cô phải mở miệng to hết sức. Giữ nguyên tư thế này có lẽ sẽ khiến miệng cô mỏi nhừ, nhưng cô không hề phàn nàn mà cố gắng hợp tác với anh.

Điều này chẳng khác trước là mấy.

Klaus nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào, vô tình chạm phải thành trong má cô. Sự đụng chạm này khiến Cảnh Ngọc theo phản xạ hơi ngửa đầu ra sau, nhưng cô nhanh chóng kiểm soát được cơ thể mình, tiếp tục để anh kiểm tra chiếc răng khôn đang nhú lên.

Cô ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên tay anh.

Klaus vừa rửa tay, hương thơm này là từ bộ sản phẩm vệ sinh của khách sạn.

Phần đầu ngón tay của Klaus chạm vào chiếc răng khôn đang nhô lên, lướt nhẹ trên bề mặt sắc nhọn của nó.

Cảnh Ngọc cố gắng nén tiếng kêu, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục của Klaus.

Trong không khí, mùi bún ốc đã biến mất từ lâu. Kể từ khi hợp đồng kết thúc, đây là lần đầu tiên hai người ở gần nhau như vậy, gần đến mức gần như chạm vào nhau.

Đồng tử của Klaus giãn lớn.

Của cô cũng vậy.

Thật tệ hại.

Không khí này...

Chiếc răng khôn tinh nghịch đã đâm thủng lợi, đúng lúc ánh mắt họ giao nhau, ngón tay của Klaus vô thức chạm phải phần lợi mềm bị tổn thương bởi chiếc răng.

Cơn đau truyền đến khiến Cảnh Ngọc không kìm được mà kêu lên một tiếng. Klaus lập tức rút tay lại, dùng khăn giấy lau sạch ngón tay, nói lời xin lỗi, "Xin lỗi, có đau lắm không?"

"Không sao," Cảnh Ngọc ôm má, đáp. "Chỉ hơi đau một chút thôi."

Klaus làm như không có gì, nhẹ nhàng hỏi, "Vừa rồi tôi chưa nhìn rõ, em có thể cho tôi xem lại không?"

"Không cần đâu, không cần đâu! Dù sao giờ xem cũng chẳng ích gì, tôi phải về nhà mới nhổ được..." Cảnh Ngọc như bị thứ gì đó làm bỏng, lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng đổi chủ đề, "À đúng rồi, hình như máy tính của tôi đang có chút vấn đề, anh có thể giúp tôi kiểm tra không?"

Màn chuyển đề tài này thật sự quá vụng về, nhưng Klaus chỉ khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.

Cảnh Ngọc ngay lập tức lấy máy tính của mình đưa cho anh.

Vì cần môi trường chạy chương trình của một ứng dụng, cô đã mua một chiếc laptop chạy hệ điều hành Windows. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, sau khi cô tải một số phần mềm về hai ngày trước, mỗi lần mở chương trình lên đều xuất hiện một thông báo kỳ lạ.

Nếu cô tắt thông báo đó đi, chương trình sẽ tự động đóng lại.

Trớ trêu thay, kỹ thuật viên của công ty phát triển phần mềm hiện đang nghỉ phép. Người này rất kiên quyết rằng khi nghỉ phép là không làm việc, hơn nữa đây vốn là lỗi do thao tác sai của Cảnh Ngọc. Dù cô có trả lương làm thêm gấp ba lần, họ cũng không chịu xử lý ngay.

Chỉ còn cách chờ kỹ thuật viên đi làm lại.

Cảnh Ngọc biết Klaus có chút hiểu biết về máy tính. Đây là sở thích nhỏ của anh, dù không phải chuyên gia nhưng đủ để xử lý một số lỗi nhỏ của phần mềm.

Cô đưa cho anh xem lỗi đang xảy ra.

Klaus ngước lên nhìn cô, "Nếu tôi giúp em xử lý vấn đề này, em sẽ trả tôi gì nào?"

Cảnh Ngọc thử thăm dò, "100 euro?"

Klaus nhướng mày, "Thời gian của tôi chỉ đáng 100 euro thôi sao?"

Ánh mắt của anh không hoàn toàn tập trung vào màn hình mà nghiêng đầu nhìn Cảnh Ngọc, kiên nhẫn chờ cô trả lời. Rõ ràng, anh có thể giải quyết vấn đề này.

Cảnh Ngọc nuốt nước bọt, "200 euro?"

Ngón tay Klaus rời khỏi bàn phím, anh hỏi, "Em không nghĩ đến việc mời tôi một bữa tối sao?"

Cảnh Ngọc nghiêm giọng, "250 euro, không hơn nữa."

Thái độ này quá rõ ràng, Klaus không ép buộc thêm.

Anh đặt máy tính lên bàn, bắt đầu kiểm tra những phần mềm mà Cảnh Ngọc đã tải về trước đó.

Trong lúc đó, Cảnh Ngọc gọi điện nhờ nhân viên dọn phòng đến thu dọn rác.

Năm phút sau, nhân viên dọn phòng vừa hát vừa bước vào.

Cô nhân viên tóc đỏ vui vẻ chào hỏi Cảnh Ngọc, nhưng khi mở thùng rác kín, cô đột nhiên đứng thẳng người, thốt lên một tiếng "Chúa ơi" thật to.

Cô nhân viên ngập ngừng, cẩn thận hỏi, "Quý khách, có phải... bồn cầu trong phòng bị hỏng không?"

Cảnh Ngọc: "..."

Sau khi cô nhân viên với vẻ mặt nghi ngờ và cẩn thận thu dọn sạch sẽ, Klaus cũng đã sửa xong máy tính.

Cảnh Ngọc vui mừng thử vài thao tác.

Wow!

Mượt mà thật!

Cô hỏi, "Anh đã làm gì thế?"

"Chỉ thay đổi một chút trong file cấu hình thôi." Klaus giải thích đơn giản, nhìn cô hăng hái di chuột thử nghiệm, anh nói, "Ừm, chính là mấy thứ em đang thấy... đừng, à mà thôi."

Cảnh Ngọc quay lại nhìn anh, "Hả?"

Klaus như muốn nói gì đó, nhưng rồi chỉ khẽ thở dài, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không có gì đâu," Klaus xoa xoa thái dương, lịch sự cúi chào tạm biệt, "Tôi nên về rồi, cảm ơn em vì sự tiếp đãi hôm nay."

Mặc dù "tiếp đãi" chỉ là vài miếng đậu và bầu không khí đầy mùi mắm chua từ tô bún ốc.

Sau khi tiễn Klaus rời đi, Cảnh Ngọc quay lại ngồi trước máy tính, lúc này mới nhớ ra chuyện thù lao.

Cô nhắn tin cho Klaus, "Tôi có thể chuyển tiền trực tiếp vào tài khoản ngân hàng của anh không?"

Klaus trả lời rất nhanh, "Được."

Cảnh Ngọc hỏi tiếp, "250 euro đúng không?"

Klaus, "Để tiện, tôi đề nghị cô chuyển luôn 500 euro."

Hả?

500 euro?

Anh chỉ sửa một lần, dựa vào đâu mà đòi 500 euro?

Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm vào tin nhắn, đầy hoài nghi. Cô nghĩ mãi không thông, lắc đầu, rồi nhanh chóng hiểu lý do Klaus muốn 500 euro.

Chương trình vừa mượt mà lại gặp lỗi cũ khi cô vô tình tắt và mở lại. Lỗi thông báo kỳ lạ lại xuất hiện!

Cảnh Ngọc: "..."

Chờ đã, vừa rồi lúc thử nghiệm, hình như Klaus có nói "đừng" hoặc "không nên" gì đó.

... Quá gian xảo!

... Một tên ma cà rồng tham lam! Đồ tư bản đáng ghét!

Cảnh Ngọc lập tức gọi điện cho Klaus.

Sau khi nghe rõ vấn đề của cô, Klaus mỉm cười, nhẹ nhàng nói, "Cô Jemma thân mến, xin lỗi, buổi chiều tôi bận, không thể đến khách sạn của em để xử lý vấn đề."

"Nhưng tối nay thì tôi rảnh."

"Cô Jemma có muốn cùng tôi ăn tối không? Tôi nghĩ chúng ta có thể vừa ăn, vừa giải quyết "vấn đề nhỏ" của em."

Bình luận

Truyện đang đọc