ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Cảnh Ngọc thực sự không ngờ rằng, có một ngày cô lại nghe được hai từ "cơ sở" và "nhân dân" từ miệng một người đàn ông tóc vàng mắt xanh, hình mẫu điển hình của chủ nghĩa tư bản.

Hai từ này quả thật khiến người ta bất ngờ.

Cảnh Ngọc nghiêm túc nói với anh, "Theo em được biết, các vị trí phục vụ ở cơ sở của tụi em không tuyển dụng người nước ngoài."

Klaus đáp lại một cách lịch sự, "Vậy anh sẽ chỉ cung cấp dịch vụ riêng cho cô Cảnh Ngọc."

Cảnh Ngọc: "..."

Ồ, hóa ra "cơ sở nhân dân" mà anh nói chính là cô.

Nếu tính như vậy, đúng là cô thật.

Nghe câu này, Cảnh Ngọc không biết phải phản bác thế nào.

Klaus lại một lần nữa làm rõ những điều kiện mà mình có thể đáp ứng, "Anh có thể xin giấy phép bay quốc tế," Klaus nói "Anh sở hữu vài chiếc máy bay riêng, sẽ tiện hơn rất nhiều cho việc đưa em về quê nhà. Em không cần lo lắng về chuyện di chuyển."

Cảnh Ngọc nhận xét, "Lãng phí."

"Sao lại gọi là lãng phí?" Klaus sửa lại quan điểm của cô, "Đây là anh đang đóng góp cho GDP của cả Trung Quốc và Đức, thúc đẩy kinh tế hai nước phát triển tích cực. Chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?"

Cảnh Ngọc tán dương, "Ngài Klaus, nếu ông ngoại em còn sống, chắc chắn ông sẽ chọn anh làm người con rể yêu thích nhất."

Klaus đáp, "Anh cũng rất biết ơn ông, biết ơn công lao nuôi dưỡng của ông để thế giới có được một cô Cảnh Ngọc xuất sắc."

Cảnh Ngọc thực sự ngưỡng mộ tài ăn nói của anh.

Đến cả lời khen cũng có thể khiến người ta cảm thấy thoải mái như vậy.

Cảnh Ngọc đề nghị, "Miệng lưỡi anh ngọt thật đấy. Nếu sau này có ngày rơi vào cảnh khó khăn, có lẽ anh có thể thử làm nghề dịch vụ?"

"Em yêu," Klaus lịch sự trả lời, "Dù nghe có vẻ như là lời khen, nhưng sao anh lại thấy hơi kỳ lạ nhỉ?"

Cảnh Ngọc đã bắt đầu tưởng tượng đến cảnh Klaus một ngày nào đó sa cơ lỡ vận. Nếu thật sự phá sản, liệu Klaus vẫn sẽ mặc vest chỉnh tề, phong thái nhã nhặn tự giới thiệu về mình?

Ý nghĩ viển vông đó khiến cô tự bật cười.

Cảnh Ngọc nghiêm túc trả lời, "Dịch vụ của anh chắc chắn đáng giá hơn 500 euro."

Klaus hỏi, "Trong mắt em, anh rẻ đến vậy sao?:

"Không phải thế, ngài Klaus," Cảnh Ngọc nói, "Nếu giá cao hơn nữa, em không đủ tiền trả đâu!"

Câu nói này được cô thì thầm sát bên Klaus, giọng nhỏ đến mức chỉ hai người nghe thấy.

Klaus bật cười, nhạy bén nhận ra từ khóa trong câu nói của cô.

Anh hỏi, "Ý em là em sẽ trả tiền?"

Cảnh Ngọc cảnh giác, "Sao, anh còn muốn được người khác trả tiền à?"

"Không, "Klaus nhịn cười, khẽ vuốt lọn tóc ngổ ngược trên đầu cô, "Ý anh là, nếu là em, thì không cần phải trả nhiều như vậy."

Cảnh Ngọc nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

Klaus cũng hạ giọng nói với cô, "Đăng ký kết hôn ở Munich, chưa đến 100 euro là em có thể sở hữu phần đời còn lại của anh."

Cảnh Ngọc phản bác, "... Đúng là quốc gia tư bản đen tối, ở Trung Quốc đăng ký kết hôn còn rẻ hơn, chưa đến 10 tệ."

"Em nói rất đúng, em yêu," Klaus đồng tình, ánh mắt suy tư, "Vậy chúng ta có thể đến Thanh Đảo đăng ký kết hôn được không? Cũng rất tuyệt."

Cảnh Ngọc: "..."

Cô nghĩ, chắc chắn Klaus đã điên rồi.

Cảnh Ngọc xác nhận với anh, "Anh chắc chắn là sau khi kết hôn, tên tiếng Trung chính thức của anh sẽ mang họ em? Con cái chúng ta cũng sẽ mang họ em? Anh sẽ cố định ở lại Trung Quốc với em? Anh có biết hành động này ở đất nước em gọi là gì không?"

Klaus gật đầu, chậm rãi đọc từng chữ với chất giọng chuẩn xác, "Đổ... tráp... môn?

Cảnh Ngọc, "... Ừm, cách nói lịch sự hơn là nhập cưới."

Cô vô cùng kinh ngạc trước khả năng học hỏi của đối phương. Nếu Cảnh Ngọc cũng có trí nhớ xuất sắc như vậy, giờ có lẽ cô đã thành thạo thêm nhiều ngôn ngữ.

Nhìn Klaus với mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời và đôi mắt xanh lá cây, Cảnh Ngọc không tài nào liên hệ được anh với những cụm từ trên mạng như "con rể Long Vương" hay "ngồi lên đầu bà nội".

Klaus nói, "Hôn nhân là chuyện hai người cùng nhau tạo dựng gia đình. Việc đến nhà bên nào không ảnh hưởng đến bản chất của hôn nhân, đúng không?"

Cảnh Ngọc đáp, "Hình như cũng đúng."

Cô rất đồng ý với quan điểm của anh.

"Vậy em có cân nhắc nhận lời mời của anh không?" Klaus lại đưa ra lời đề nghị, "Chúng ta có thể chia sẻ tất cả, bé rồng của anh."

Cảnh Ngọc lập tức cảnh giác, theo phản xạ che điện thoại và ví của mình, "Anh định chia sẻ cả tiền tiết kiệm, thương hiệu bia và rượu vang, cùng cửa hàng online của em à?

Klaus: "..."

Rời khỏi tu viện, khi Cảnh Ngọc trò chuyện sôi nổi với một phụ nữ khác đi cùng, Klaus uống một ngụm nước, từ từ điều chỉnh tâm trạng của mình.

Có người cười hỏi, "Ngài vừa trò chuyện với cô Jemma về điều gì thú vị à? Tôi thấy cô ấy có vẻ rất vui."

Klaus trả lời, "Đúng vậy."

Một ma vương khoe với rồng rằng mình sở hữu rất nhiều tài sản.

Nhưng rồng chỉ lén lút dùng đuôi quét nhẹ qua ranh giới.

Nhìn về phía kho báu của ma vương với ánh mắt đầy thèm thuồng, nó luyến tiếc vẫy nhẹ đầu đuôi như chào tạm biệt.

Chẳng bao lâu.

Rồng đã bắt đầu nghĩ đến hậu quả nếu trao quả cam đi.

Gió hồ mang theo mùi thơm của bánh quy rong biển, cũng giống như súp tảo khô đã ngâm mềm, nhè nhẹ lan toả trong không khí.

Trong mùi hương ấy, Cảnh Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy chiếc nhẫn ruby lấp lánh trên tay ngài Klaus. Cô làm ra vẻ như không có chuyện gì, lại dời ánh mắt đi.

Kỳ nghỉ tại hồ Chiemsee kéo dài cho đến khi mặt trời lặn.

Đêm đó, Cảnh Ngọc mới đến Munich — vì cô đã hẹn trước sáng hôm sau sẽ chính thức thảo luận với Bahar về hợp đồng phân phối và chia lợi nhuận của bia.

Thực tế, đến giai đoạn này, đó chỉ còn là thủ tục, Bahar chắc chắn sẽ không làm khó cô về vấn đề này nữa.

Ký xong hợp đồng, tâm trạng vui vẻ, Cảnh Ngọc hớn hở quay lại "quấy rầy" ngài Klaus.

Chỉ có điều, đầu gối của rồng bị xây xước một chút trong bồn tắm, đành phải nằm dài để ma vương hoàn thành nhiệm vụ thú vị này.

Trong lúc Klaus nói những lời có phần không đứng đắn, Cảnh Ngọc ôm chặt lấy anh, cố gắng khiến đối phương ngậm miệng lại; đáng tiếc, mọi nỗ lực đều vô ích, ngài Klaus chỉ càng thêm nhiệt tình.

Trên ngực của ma vương hằn rõ vết răng của rồng, rất sâu, thành một vòng tròn rõ ràng, thậm chí có thể thấy cả khớp cắn.

Klaus thích thú ngắm nhìn "tác phẩm" của rồng trước gương.

Một chiếc bánh kem tròn trĩnh, được điểm xuyết bằng một quả cherry đỏ. Chỉ có điều, quả cherry này đã ngâm quá lâu, màu sắc sẫm hơn bình thường, cũng đậm vị hơn.

Giống như hai nhánh cây anh đào, một bên còn non, một bên đã chín mọng.

"Thật tròn trịa," Klaus khen ngợi kỹ thuật của cô, "Có muốn để lại dấu răng ở bên kia không? Chẳng phải em thích sự đối xứng à?"

Cảnh Ngọc kéo ngài Klaus xuống khỏi bồn tắm, lật người nằm sấp trên ngực anh, lặng lẽ mút mút.

Cảm giác được nước ấm bao bọc thật dễ chịu, đặc biệt là khi còn có một "tấm đệm" ấm áp đang làm gối cho cô.

Theo một số nghiên cứu, người ta thích ngâm mình trong nước ấm bởi vì nó mang lại cảm giác như quay về tử cung của mẹ, là cảm giác khi còn là phôi thai.

Cảnh Ngọc không chắc kết quả nghiên cứu này có chính xác không, nhưng cô thực sự rất thích dựa vào ngài Klaus.

Khuôn mặt cô áp sát vào ngực anh, đủ gần để nghe rõ nhịp tim.

Nhịp tim thuộc về ngài Klaus.

Trong khoảnh khắc như thế, Cảnh Ngọc chợt nhớ đến lời của Maxim và lời nhắc nhở của anh ta.

Bây giờ hẳn là thời điểm tốt để trò chuyện.

Dù gì đây cũng là "giờ phút hiền triết".

Cô hỏi, "Anh và Maxim quen nhau từ lâu rồi à?"

Klaus trả lời đơn giản, "Tụi anh từng học chung một trường trung học."

Cảnh Ngọc ồ lên một tiếng.

Cô dùng ngón tay chọc chọc vào cơ bụng đẹp đẽ của anh, "Chỉ là bạn học trung học thôi sao?"

Klaus trầm ngâm một lúc.

Anh thân thiện hỏi, "Đối phương nói với em điều gì?"

Cảnh Ngọc nói, "Em muốn nghe chính anh kể."

Cô dùng hai tay đè lên cơ bụng của Klaus, gắng sức đỡ cơ thể mình lên, "Em không muốn, cũng không cần nghe từ miệng người khác. Em chỉ tin anh."

"Em không cần ai đó thêm mắm dặm muối, em chỉ muốn nghe cảm nhận của anh."

Klaus đặt tay lên sau gáy cô, ấn nhẹ cô trở lại áp vào ngực anh, giống như dỗ trẻ con bằng núm vú giả, nhét lại quả cherry vào miệng cô.

"Quá khứ của anh không vẻ vang gì," Klaus nói, "Cảnh Ngọc, anh là con ngoài giá thú."

Câu trả lời này hoàn toàn ngoài dự đoán.

Xuất thân của ngài Klaus chưa từng được công khai, điều này khiến Cảnh Ngọc nhất thời khó mà chấp nhận.

Cô bàng hoàng, không kìm được hai hàm răng va vào nhau, cắn mạnh lên quả cherry.

Klaus hít một hơi lạnh, bất đắc dĩ nắm lấy môi cô, bắt cô nhả ra.

"Rồng con," Klaus nói, "Anh biết em rất dị ứng với chuyện con ngoài giá thú, nhưng vì tình cảm tốt đẹp chúng ta có được trong năm năm qua, em có thể đừng cắn mạnh như thế không? Mặc dù anh cứng cỏi, nhưng có vài chỗ vẫn không chịu nổi cách em đối xử thế này."

Cảnh Ngọc vì sự lỡ tay của mình mà liên tục xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi."

Để bày tỏ sự hối lỗi, cô đặc biệt cúi xuống hôn hôn anh. Nhưng vừa vài lần, đã bị Klaus túm gáy kéo lên, ngăn cô cọ lung tung.

Ngài Klaus thở dài, "Em yêu, nếu em cứ tiếp tục thế này, anh không thể kể cho em nghe tuổi thơ đau khổ của mình đâu."

"Anh chỉ có thể kể về thời thanh xuân đầy nhiệt huyết."

Cảnh Ngọc lòng tốt nhắc nhở anh dùng từ không đúng, "Ngài Klaus, mặc dù theo phân đoạn tuổi của Tổ chức Y tế Thế giới, người dưới 44 tuổi vẫn là thanh thiếu niên. Nhưng theo em thấy, anh đã trung niên rồi, có khi sắp bước sang lão niên..."

Chưa nói hết câu, Klaus túm lấy cô, đè xuống, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Nước bắn tung tóe, Cảnh Ngọc bám vào cổ tay anh, cố gắng giữ thăng bằng. Cô giật mình, sắc mặt thay đổi, "Làm gì vậy?"

Klaus ngắn gọn trả lời, "Săn rồng."

Bình luận

Truyện đang đọc