ĐƯỜNG - ĐA LÊ

Cảnh Ngọc không nói thêm gì nữa.

Cô rất vui vẻ thu dọn những thứ này.

Klaus nhìn cô đang sung sướng đếm đồ, vẻ mặt vô tư lự.

Anh đứng dậy.

Vừa mới đứng lên, Cảnh Ngọc bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của anh.

Cúc áo sơ mi cứng cáp làm tay Cảnh Ngọc bị cấn đau, chỗ tiếp xúc bị đau đến mức hơi đỏ lên.

Klaus cúi mắt nhìn cô.

Cảnh Ngọc kéo tay anh lại, cố gắng kiễng chân, đặt một nụ hôn lên cằm anh.

Nhưng vị trí không chuẩn, chỉ chạm nhẹ vào bên mép, rất khẽ.

Cảnh Ngọc chân thành nói cảm ơn anh, "Thưa ngài, cảm ơn ngài."

Bàn tay của Klaus theo thói quen đặt lên vai cô, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mại của cô.

Tóc cô mọc rất nhanh, giờ đã phủ nhẹ qua vai, suôn mượt rủ xuống.

So với lần đầu gặp nhau, ngắn hơn rất nhiều, nhưng cũng bóng mượt hơn nhiều.

Klaus nói, "Dạy dỗ em, là vinh dự của tôi."

Anh cúi xuống, trả lại Cảnh Ngọc một nụ hôn trọn vẹn.

Nhưng không đi sâu, rất lễ độ.

Không rõ có phải là một cơ chế tự bảo vệ bản thân hay không, nhưng đến những ngày cuối cùng trước khi tốt nghiệp, cảm giác hoang mang của Cảnh Ngọc đã không còn mãnh liệt như trước.

Giống như sự bình tĩnh tạm thời sau những giờ phút cuồng nhiệt, hoặc giống như trong một bộ phim kinh dị, sau khi bị hù dọa liên tiếp, giờ đây cô đã có thể bình tĩnh đón nhận cái kết.

Nhưng mọi thứ đều diễn ra rất suôn sẻ.

Giáo sư từng chủ động gọi điện cho Cảnh Ngọc rất đánh giá cao thành tích của cô. Với sự giúp đỡ của ông, cô đã thành công giành được một khoản học bổng dành cho sinh viên tốt nghiệp xuất sắc.

Tuy nhiên, lễ tốt nghiệp ở Đức không long trọng như ở các nước khác. Nhiều trường đại học thậm chí không có buổi lễ tập trung, nhất là với Cảnh Ngọc, người đã chọn một kỳ tốt nghiệp không thực sự phù hợp.

Phần lớn sinh viên tốt nghiệp ở đây không mặc lễ phục như ở Trung Quốc. Nhiều người chỉ mặc trang phục thường ngày để chụp ảnh, còn những người trang trọng hơn thì có thể chọn mặc đồ vest.

Cảnh Ngọc sợ lạnh, nên cô quấn mình kín mít, cùng bạn bè chụp vài bức ảnh đơn giản trong khuôn viên trường. Chóp mũi cô vì lạnh mà hơi đỏ lên, nhưng nụ cười vẫn rất rạng rỡ.

Hilger đã tốt nghiệp được một năm, Martina cũng vậy. Đa phần sinh viên Đức đều kéo dài thời gian tốt nghiệp thêm một hoặc hai năm, đây là chuyện rất bình thường.

Còn về Loan Bán Tuyết, cô ấy bị rớt một môn và nhận cảnh báo ở hai môn khác. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Loan Bán Tuyết chỉ có thể chọn đổi ngành học hoặc bỏ học.

Chính vì tiêu chuẩn "vào dễ, ra khó" này mà Loan Bán Tuyết đã khóc lóc, uống bia buồn bã suốt một thời gian dài.

Kỳ nhập học mùa đông cho chương trình thạc sĩ tại Mannheim sẽ bắt đầu nhận đơn từ tháng 4 và kéo dài đến cuối tháng 5. Cảnh Ngọc dự định đăng ký học kỳ mùa đông.

Nhưng trước đó, cô muốn dành ra một năm để kinh doanh cửa hàng của mình.

Đồng thời, cô cũng muốn tìm một kho bãi ở Mannheim với giá thuê hợp lý để lưu trữ bia, biến nơi đó thành xưởng làm việc của họ.

Từ Munich đến Mannheim cũng không quá xa, dù sao cả nước Đức cộng lại cũng chỉ cỡ hai tỉnh Sơn Đông và Hà Nam gộp lại.

Cảnh Ngọc lại thở dài cảm thán một lần nữa, quê hương vẫn là rộng lớn và phong phú hơn.

Không giống như ở đây, món ăn địa phương quanh đi quẩn lại cũng chỉ có khoai tây và thịt lợn.

Theo yêu cầu của hợp đồng, ngay ngày thứ hai sau khi tốt nghiệp, Cảnh Ngọc phải rời khỏi đây. Nhưng hai ngày sau đó lại là sinh nhật của cô.

Bạn bè của cô đã hẹn tổ chức tiệc sinh nhật mừng cô.

Klaus rất vui vẻ đồng ý cho cô mượn địa điểm miễn phí, còn tốt bụng nói cô có thể đợi sau khi tiệc sinh nhật kết thúc rồi hãy dọn đi.

Cảnh Ngọc vô cùng cảm kích anh.

Klaus đã đặt cho cô một chiếc bánh Black Forest khổng lồ, đủ để mời hơn hai mươi người bạn ăn no nê.

Ngoài ra còn có rất nhiều món khác, pudding đỏ rưới sốt vani, kem sữa, bánh gừng vị mật ong, kem, bánh gừng Nuremberg với mật ong, gia vị và hạt dẻ, kẹo hạnh nhân mềm từ Lübeck...

Hầu như tất cả các loại đồ ngọt mà cô có thể tưởng tượng đều được Klaus chuẩn bị chu đáo.

Còn đồ uống thì có nước khoáng có ga mà người Đức rất yêu thích, cà phê sữa kiểu Pháp, bia, rượu mạnh, thậm chí cả vài loại đồ uống thảo dược hỗ trợ tiêu hóa.

Kể từ khi trưởng thành, đây là lần đầu tiên Cảnh Ngọc tổ chức một bữa tiệc sinh nhật lớn như vậy và mời được nhiều bạn bè đến thế.

Sau khi cô quyết định ở lại mừng sinh nhật, Klaus còn tham khảo ý kiến của cô và mời một nhà tổ chức sự kiện chuyên nghiệp.

Sau khi hợp đồng kết thúc, mối quan hệ giữa Cảnh Ngọc và Klaus trở lại trạng thái khách sáo đúng mực.

Ngài Klaus luôn rất coi trọng các quy tắc.

Giờ đây, những quy tắc ràng buộc hai người họ đã không còn, ngài Klaus cũng bắt đầu giữ khoảng cách cần thiết với cô, không hề mạo phạm.

Dù vậy, cách xưng hô của Cảnh Ngọc dành cho anh không thay đổi, vẫn là "ngài này" và "ngài kia".

Cô đã gọi suốt bốn năm, ngắn hạn khó mà sửa đổi ngay được.

Nhưng giữa họ không có những nụ hôn, cũng không có những cái ôm, chỉ là khách sáo và tôn trọng.

Hôm qua còn xảy ra một chuyện nhỏ, Cảnh Ngọc vào thư phòng để trả lại cuốn sách mình đã mượn. Nhưng giá sách quá cao, mà cuốn sách lại nằm ở tầng trên cùng, cô chỉ có thể mượn chiếc thang nhỏ Klaus làm riêng cho mình, trèo lên để đặt sách vào chỗ.

Có lẽ do mấy ngày trước bận rộn chuyện tốt nghiệp, khi đặt sách lên, Cảnh Ngọc cảm thấy hơi choáng, người lắc lư nhẹ.

Suýt nữa thì ngã xuống, Klaus đã đỡ cô từ phía sau.

Cảnh Ngọc liên tục cảm ơn.

Klaus lại không có phản ứng gì.

Sau khi chắc chắn Cảnh Ngọc đứng vững, anh rút tay về, lùi lại một bước, không nói gì cả.

Bữa tiệc sinh nhật lần này của Cảnh Ngọc, Klaus không có mặt.

Anh nói với cô rằng tối nay anh có việc quan trọng khác, không thể tham dự.

Tuy nhiên, anh sẽ nhờ người khác chuyển quà sinh nhật đến cho cô.

Bữa tiệc sôi động này được tổ chức tại một căn hộ khác của Klaus, nơi gần trường học của Cảnh Ngọc. Từ 8 giờ tối, bạn bè của cô bắt đầu kéo đến, người được mời và cả những người không được mời cũng ùn ùn kéo đến.

Người Đức vốn dĩ thường ngày ít có hoạt động giải trí thư giãn, nên các bữa tiệc chính là cơ hội để họ trở nên năng động hơn. Cảnh Ngọc không ghét điều này.

Giờ đây cô đã quen với văn hóa của họ.

Bây giờ, Cảnh Ngọc không còn bị ràng buộc bởi các quy tắc nữa, tự do có nghĩa là cô có thể chọn uống say.

Nhưng Cảnh Ngọc hiện tại đã có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình, cô hiểu rằng việc say xỉn trong bữa tiệc không phải là một ý kiến hay.

Sau 10 giờ, lại có thêm rất nhiều người không quá quen biết xuất hiện — kiểu mà chỉ chào hỏi khi gặp mặt nhưng không bao giờ trò chuyện thường ngày.

Cảnh Ngọc đã học được cách thận trọng, ngay cả khi đang ở trong căn phòng mà Klaus chuẩn bị cho cô.

Cô chỉ ăn một chút bánh sinh nhật của mình. Âm nhạc bật rất lớn, khi số lượng người tăng lên, bữa tiệc trở nên hơi hỗn loạn.

Mặc dù đã nói rõ là cấm hút thuốc, vẫn có vài người không tuân thủ, lén lút châm thuốc trong góc.

Cảnh Ngọc không ngăn cản, chỉ nhắc nhở họ không được vứt tàn thuốc bừa bãi vì căn phòng này có rất nhiều vật dễ cháy.

Khắp căn hộ đều tràn ngập mùi bia. Một số người uống quá chén, ngã ngửa ra ghế sofa, đè lên nhau.

Cô nhận được rất nhiều quà sinh nhật và những lời chúc mừng. Cảnh Ngocj tạm thời đặt tất cả vào một phòng ngủ, để tránh bị những người uống say làm hỏng.

Khi vừa đặt xong quà, Cảnh Ngọc đứng thẳng dậy, nhìn thấy Klaus mặc áo sơ mi đen đứng ở cửa. Cô không ngờ anh sẽ đến, liền sững sờ.

Cảnh Ngọc liếc nhìn đồng hồ, giờ đã gần nửa đêm.

Qua cánh cửa mở sau lưng anh, Cảnh Ngọc nghe, thấy, và ngửi được sự hỗn loạn bên ngoài, mùi bia nồng nặc hòa quyện với hương bánh ngọt ngào bay vào trong.

Chiếc bánh Black Forest mà Klaus chuẩn bị kỹ lưỡng cho cô chỉ có một phần nhỏ được ăn, phần lớn đã bị lãng phí trong cuộc vui.

Klaus ăn mặc rất trang trọng, thậm chí còn thắt cà vạt, đeo đồng hồ dây xích và găng tay đen. Anh đứng đó, cao lớn và lịch lãm, hoàn toàn tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt phía sau.

Anh không phải là vị khách không mời đầu tiên trong đêm nay, nhưng chắc chắn là người khiến Cảnh Ngọc bất ngờ nhất.

Cảnh Ngọc vui mừng gọi anh, "Thưa ngài."

Klaus đóng cửa phòng ngủ lại. Anh không tháo găng tay, đưa quà đến trước mặt cô.

Người đàn ông vốn luôn tự tin và ung dung này, lúc này lại để lộ vẻ mặt hơi đau đầu, "Đã rất lâu rồi tôi không tham gia một bữa tiệc toàn sinh viên — thật sự rất ồn ào."

Âm nhạc bên ngoài lớn đến mức như muốn thổi bay mái nhà, mà cách âm của căn hộ này không thực sự tốt. Sau khi đóng cửa, âm thanh vẫn như thể xuyên qua cánh cửa gỗ, len lỏi qua từng khe hở mà tràn vào, nóng bỏng và sôi động.

Phòng ngủ không nhỏ, nhưng không hiểu sao, khi Klaus đóng cửa lại, Cảnh Ngọc đột nhiên cảm thấy không gian này có phần quá chật hẹp.

Cô đứng dậy, nhận lấy món quà, "Cảm ơn ngài."

Người Đức thường sẽ mở quà ngay sau khi nhận được và bày tỏ sự yêu thích của họ với món quà.

Cảnh Ngọc cũng nên làm như vậy.

Nhưng không hiểu vì sao, cô không mở quà ngay lập tức. Sau khi cảm ơn, cô nhẹ nhàng đặt món quà sang một bên.

Cảnh Ngọc muốn mở cửa sổ để hít thở một chút.

Cô cảm thấy căn phòng này thiếu không khí trong lành.

Klaus hỏi, "Em đã đặt vé xe chưa?"

"Không phải vé xe," Cảnh Ngọc chỉnh lại, cô nói với Klaus, "Đồ đạc quá nhiều, tôi sẽ tự lái xe chuyển chúng đi."

Từ Munich đến Mannheim mất bốn giờ lái xe.

Cảnh Ngọc rất biết ơn Klaus trước đây đã thúc giục cô thi lấy bằng lái và cho tài xế của anh hỗ trợ cô rèn kỹ năng lái xe.

Quả thực rất hữu dụng.

Klaus hỏi, "Chiếc xe mà tôi tặng em?"

Trước đó, sau một lần chơi cờ xong, Cảnh Ngọc nhận được từ Klaus một chiếc Rolls-Royce màu hồng.

"Không được," Cảnh Ngọc lắc đầu, "Chiếc đó nhỏ quá, không thể dùng để chuyển đồ. Tôi thuê một chiếc xe lớn hơn, có thể chứa được rất nhiều đồ. Tiền thuê rất rẻ, còn được giảm giá nữa."

Phòng có vẻ hơi nóng, có lẽ vì nhiệt độ điều hòa để quá cao.

Cảnh Ngọc lấy một cốc nước từ trên bàn, uống vào, nhưng cảm giác nóng trong dạ dày vẫn không giảm bớt, cứ âm ỉ.

Cô cảm thấy hơi khát.

Đặt cốc xuống, cô bắt đầu tìm điều khiển điều hòa, nhưng không thấy.

Cảnh Ngọc cúi đầu, định dùng điện thoại kết nối hệ thống điều khiển, nhưng không hiểu sao, hệ thống mọi khi vốn rất nhạy, hôm nay lại như bị lỗi. Cô thử nhiều lần, mà màn hình điện thoại vẫn chỉ hiển thị biểu tượng tròn xoay xoay mãi.

Klaus bước qua bên cạnh cô, anh không tháo găng tay đen, chỉ khẽ vén rèm cửa sổ, mở một khe nhỏ để ánh sáng bên ngoài lọt vào.

Đây là tầng mười bốn, các tòa nhà xung quanh không quá cao. Đối diện là khung cảnh đường phố tuyệt đẹp, có thể nhìn rõ bảo tàng mỹ thuật.

Hôm nay là thứ Hai, bảo tàng đóng cửa. Phải mười tiếng nữa nó mới mở lại.

Đến lúc đó, Cảnh Ngọc có lẽ đã rời khỏi Munich.

Klaus hỏi, "Đã tìm được chỗ ở chưa?"

Cảnh Ngọc gật đầu, "Martina và bạn trai cô ấy đã giúp tôi liên hệ, đó là một căn hộ rất đẹp."

Klaus nói, "Tốt."

Hai giây sau, anh lại nói, "Nếu có gì cần, em vẫn có thể tìm đến tôi để được giúp đỡ."

Cảnh Ngọc ngẩng lên nhìn anh.

Klaus luôn rất bình tĩnh, cũng rất lý trí.

Anh mặc trang phục chỉnh tề, vóc dáng cao lớn, đứng bên rèm cửa, ánh mắt dừng lại ở chiếc dây chuyền có gia huy trên cổ Cảnh Ngọc. Đôi mắt xanh lục của anh đẹp như đá quý, "Tôi không muốn báu vật mà mình dày công nuôi dưỡng lại phải chịu thêm những khổ cực mà cô ấy không đáng phải gánh."

Cảnh Ngọc nghiêng mặt, hỏi, "Ngài đến đây hôm nay, chỉ để nói những điều này sao?"

Klaus đáp, "Và để chúc em sinh nhật vui vẻ."

Anh vẫn rất giống một quý ông chuẩn mực.

Cảnh Ngọc tiến lại gần, hơi ngẩng đầu, xác nhận, "Ngài không còn điều gì khác muốn nói với tôi sao?"

Klaus im lặng.

Cảnh Ngọc đứng trước mặt anh, sự chênh lệch chiều cao quá lớn khiến cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng điều đó không ngăn cô tiến sát lại gần.

Cô đã đứng ngay cạnh Klaus.

Klaus không tháo găng tay, bàn tay vẫn khẽ chạm vào rèm cửa, ánh mắt nheo lại nhìn Cảnh Ngọc.

Tiếng ồn ào bên ngoài vẫn không ngớt. Ai đó thử mở cửa phòng ngủ, xoay tay nắm vài lần nhưng không mở được.

Người kia gõ gõ cánh cửa gỗ, lớn tiếng hỏi, "Hello? Có ai trong đó không?"

Cả Cảnh Ngọc và Klaus đều không đáp lời.

Nhìn bàn tay Klaus luôn đeo găng tay đen, bất giác Cảnh Ngọc nảy ra ý nghĩ muốn trêu chọc anh.

Cô hỏi, "Ngài vừa mở rèm để làm gì? Sợ tôi ăn ngài sao?"

Đây là đêm cuối cùng cô ở lại Munich. Đức tuy không quá lớn, nhưng cũng chẳng phải nhỏ, ít nhất là giữa hai thành phố khác bang.

Từ giờ, nếu không cố tình liên lạc, có lẽ họ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Hiện tại, lời nói của Cảnh Ngọc có chút trêu đùa và thoải mái.

Klaus lịch sự hỏi lại, "Ăn kiểu nào?"

Anh quả thực rất nghiêm túc, ngay cả sau khi hợp đồng kết thúc, giữa hai người thậm chí không có bất kỳ sự tiếp xúc cơ thể nào.

Cảnh Ngọc nghẹn lời, bất giác cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình có phần trẻ con.

Cô tiện tay lấy một chiếc bánh nhỏ trên bàn bên, giơ lên trước mặt Klaus, "Kiểu như— ư!"

Câu nói còn chưa kịp dứt lời.

Người đàn ông vừa nãy vẫn đang nói chuyện với cô một cách bình thản, giữ khoảng cách, bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía anh.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hợp đồng kết thúc, Klaus chủ động chạm vào Cảnh Ngọc. Cô cảm nhận rõ sức nóng và độ mạnh mẽ từ lòng bàn tay anh.

Bị kéo bất ngờ, Cảnh Ngọc lo lắng làm đổ chiếc bánh, nên vội siết chặt nó trong tay.

Klaus nghiêng đầu, cắn lấy găng tay trên tay phải, tháo ra rồi buông xuống.

Chiếc găng tay đen cô độc nằm trên sàn nhà.

Những ngón tay trắng nhợt của Klaus chạm vào phần kem phía dưới quả anh đào, rồi từ từ thoa lên đôi môi của Cảnh Ngọc.

Anh khẽ nói, "Nhưng tôi muốn ăn em."

"Kiểu khác."

Bình luận

Truyện đang đọc