Lần này ngay cả Trư Bát Giới cũng bị kinh hãi, Trư Bát Giới rất muốn nói một tiếng: “Sư phụ, người thật ngạo mạn!
- Sư phụ, con biết rồi.
Tôn Ngộ Không mang dáng vẻ học hỏi, tiếp tục đi phía trước dẫn đường.
Ngày thứ hai, đám người Đường Tăng đã cách nước Bảo Tượng không xa, Bách Hoa Tu tỏ ra vô cùng kích động, mười ba năm không trở về nước, cũng không biết quốc gia thế nào rồi.
Khoảng thời gian này Đường Tăng vẫn luôn yên tĩnh, hắn đang suy tư xem bản thân có muốn đổi chút gì hay không. Bởi vì hắn còn có hơn 5.000.000 điểm kinh nghiệm, không bằng biến thành đồ hữu dụng.
Đùng đùng...
Bỗng nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc đánh tỉnh Đường Tăng, hắn sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, nắm lấy Cửu Hoàn Tích Trượng, tưởng rằng gặp phải kẻ địch.
Kết quả định thần nhìn lại, thì phát hiện một tòa núi lớn nguy nga phía trước sụp đổ, từ giữa nứt ra một khe lớn rộng mấy ngàn thước. Mà lúc này Tôn Ngộ Không vừa vặn thu nhỏ Kim Cô Bổng sau đó đáp từ trên trời xuống.
- Này... Ngộ Không, chuyện gì xảy ra?
Đường Tăng cau mày hỏi.
- Sư phụ, đại sư huynh nổi điên, đánh bể ngọn núi kia.
Trư Bát Giới tố cáo.
Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn Trư Bát Giới một cái, sau đó nói với Đường Tăng:
- Sư phụ, ngọn núi này quá cao lớn rồi, bay vượt qua cũng mất thời gian dài, cho nên con cảm thấy dùng phương pháp sư phụ dạy, đánh bể nó sau đó đi xuyên qua.
Đường Tăng nghe xong sửng sốt một chút, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, sau đó giơ ngón tay cái với Tôn Ngộ Không:
- Trẻ con dễ dạy!
Tôn Ngộ Không lập tức vui vẻ lộn vòng mấy cái, sau đó chạy tới phía trước hét lớn:
- Nhanh, tiếp tục đi đường.
Trên lưng Long Quy, Thanh Dật che trán, cảm thấy đôi thầy trò này đủ cường hãn, chẳng trách có thể đi thỉnh kinh!!!
Ngay cả Bạch Cốt Tinh cũng sửng sốt, âm thầm vui mừng không giết chết hòa thượng kia, nếu không có khi nào nàng cũng bị đánh bể thành như vậy hay không?
- Con khỉ...
Bỗng nhiên một âm thanh hưng phấn từ trên trời truyền xuống, đó là giọng nữ, vô cùng thanh thúy dễ nghe.
Đường Tăng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi hóa thành lưu quang từ trên trời hạ xuống, trực tiếp lao về phía Tôn Ngộ Không.
- Con khỉ, ngươi ra ngoài rồi, cũng không cho ta biết một tiếng, để ta mở tiệc tẩy trần cho ngươi.
Thiếu nữ vui vẻ nói.
- Tử Lan...
Tôn Ngộ Không thấy thiếu nữ cũng vô cùng vui vẻ:
- Sao ngươi tới đây rồi?
- Ta nghe nói ngươi thoát ra, hộ tống một cao tăng đi Tây Thiên bái phật cầu kinh, nên tới thăm ngươi.
Thiếu nữ vừa nói, vừa lấy ra một nải chuối tiêu không biết giấu chỗ nào đeo lên cổ Tôn Ngộ Không:
- Để ăn dọc đường.
- Tử Lan tiên tử, ngươi biết con khỉ thối này?
Thanh Dật bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.
Tử Lan tiên tử? Ôi cha má ơi!
Đường Tăng sợ ngây người, đây không phải là Tử Lan tiên tử trong bản Tây Du chế của Trương Vệ Kiện hay sao?
Tử Lan tiên tử kia mặc y phục nhung trắng, trên đầu mang đồ trang sức trắng như tuyết, nhìn vô cùng thanh thuần khả ái.
Tử Lan tiên tử nghe vậy nhìn sang lập tức kinh ngạc nói:
- Thanh Dật muội muội, sao ngươi cũng ở đây?
Rồi nàng đột nhiên mất hứng nói:
- Không được gọi hắn là con khỉ thối, mặc dù hắn không thích tắm.
- Xin hỏi, bần tăng có thể chen miệng không?
Đường Tăng ngạc nhiên nói:
- Tử Lan tiên tử, người và Ngộ Không có quan hệ như thế nào?