ĐƯỜNG TĂNG XÔNG TÂY DU

Nhóm: TTTV

Nguồn:

-----------------

Đường Tăng quyết định. Ngày tháng sau này, hắn sẽ tiếp tục phái phân thân tìm kiếm toàn bộ vũ trụ, nếu tìm được thì tốt nhất, còn nếu tìm không thấy thì coi như mình đã tận lực.

Thời gian nhoáng cái đã trôi qua trăm năm. Tinh vực Thần Nhãn đã bị dọn sạch. Đại bộ phận hành tinh đều bị chuyển đi, hóa thành tài nguyên của Tạo Hóa Thần Điện. Chúng đều được chuyển hóa thành đan dược tu luyện.

Lúc này, đại bộ phận hành tinh chưa bị di dời, đều tối đi rất nhiều, tinh không đã tối tăm hơn trước.

Thậm chí rất nhiều hành tinh có sự sống xuất hiện dấu hiệu khô héo.

Ầm...

Trong tinh không, tiếng nổ liên tiếp vang lên, chỉ trông thấy một tế đàn khổng lồ đang rung động, hình như đang trao đổi sức mạnh thần bí.

- Lại thất bại sao.

Dương Thiền bay đến, nhìn về phía Đường Tăng.

Đường Tăng nhìn tế đàn trầm tư nửa ngày, mới trả lời:

- Có lẽ ngay từ đầu ta đã tính sai. Tế đàn này là đồ của Thượng Thương, Thượng Thương có thể buông xuống hạ giới, nhưng muốn hạ giới muốn tiến vào Thượng Thương thì chưa chắc đã được.

Dương Thiền giật mình.

Trăm năm qua, Đường Tăng đều dành phần lớn thời gian nghiên cứu tế đàn này. đây là hi vọng tiến vào Thượng Thương của họ.

Mắt thấy vũ trụ đang dần dần khô héo, sinh mệnh càng ngày càng ít, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy được nguy cơ. Ai cũng muốn chạy trốn.

Thần Tiên còn đỡ. Trong khoảng thời gian này, năng lượng vũ trụ tiêu tán, khiến hằng tinh khô héo, khiến tu vi của tu sĩ tăng mạnh, cho dù không dùng tài nguyên của Tọa Hóa Thần Điện tu luyện, thì tu vi cũng tăng lên rất nhanh.

Người bình thường thì lại khác, tuổi thọ sẽ giảm xuống từng ngày khi hành tinh khô héo và suy kiệt.

- Tế đàn này cần mượn sức mạnh của một vị Thế Giới Thần nào đó. Ta đoán, nếu muốn mượn mượn sức mạnh của Thế Giới Thần, thì việc đầu tiên là phải tín ngưỡng vị Thế Giới Thần đó, sau đó con phải được Thế Giới Thần cho phép, nếu không làm được hai việc đó, thì rất khó mượn được sức mạnh của Thế Giới Thần.

Đường Tăng nói tiếp:

- Nhưng chúng ta không quen vị Thế Giới Thần nào, mà ta cũng không tín ngưỡng người khác.

- Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không còn cách nào khác sao?

Dương Thiền hơi lo lằng hỏi.

- không hẳn là không có cách nào.

Đường Tăng mỉm cười:

- Những năm gần đây, ta cũng tìm ra một con đường, dù không thể mượn sức mạnh của Thế Giới Thần, nhưng chúng ta có thể mượn sức mạnh ở nơi khác.

- Mượn ở nơi nào?

- Mượn của ai?

- Vũ trụ!

- Vũ trụ?

- Vũ trụ này của chúng ta rất khổng lồ, vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta, chắc chắn sức mạnh nó ẩn chứa không yếu hơn một Thế Giới Thần.

Dương Thiền ngạc nhiên:

- Mượn sức mạnh của vũ trụ, có được không?

- Không thử thì làm sao biết được.

Đường Tăng mỉm cười. Hắn có ý chí không tầm thường. Chuyện người khác không làm được, thì chưa chắc hắn làm không được.

- Thiếp tin phu quân sẽ làm được.

Dương Thiền mỉm cười.

Thời gian sau đó, Đường Tăng tiếp tục nghiên cứu tế đàn, nếm thử câu thông bản nguyên của vũ trụ, để mượn sức mạnh của vũ trụ mở ra con đường tiến về Thượng Thương.

Trong quá trình này, thực lực của Tạo Hóa Thần Điện càng ngày càng tăng. Bây giờ, trong vũ trụ hình như chỉ còn lại thế lực của Tạo Hóa Thần Điện, thế lực khác không bị diệt, thì cũng bị thu phục và sát nhập vào Tạo Hóa Thần Điện.

Bởi vì vũ trụ sắp hủy diệt, vạn vật đều khô kiệt, nên thần điện phu nhân dự định mang đi tất cả tất cả sinh linh, giúp họ đỡ phải chết oan ở nơi này.

Bởi vì căn cứ rất nhiều cường giả Thánh Cảnh tính toán. Một khi vũ trụ hủy diệt, thì cường giả Thánh Cảnh dù không chết cũng sẽ ngủ say, chờ luân hồi mới sau năm tháng tháng vô tận, thì mới có thể thức tỉnh.

Điều này khiến cường giả Thánh Cảnh tổn thất rất nhiều tay chân làm việc đắc lực, nên họ cần phải cố gắng phòng ngừa những tổn thất không cần thiết.

Đảo mắt, một nghìn năm đã trôi qua, tinh không vô tận đã trống rỗng, vô số hằng tinh đã hóa thành tài nguyên.

Vô số hành tinh có sự sống đã khô héo, vô số sinh linh đa tuyệt diệt.

Hoa Quả Sơn.

Tôn Ngộ Không yên lặng ngồi trên đỉnh núi, nhìn phía dưới vô số hầu tử hầu tôn, một vài hầu tử trong đó đã già yếu.

Xa hơn có rất nhiều hầu từ già yếu không bò lên được, chỉ dựa vào đồ ăn khỉ nhỏ mang đến sống tiếp.

Bây giờ, đầm nước dưới Thủy Liêm Động cũng xuất hiện vô số đống đất. Vô số hầu tử đã được chôn trong đó.

Lúc ở Địa Phủ, Tôn Ngộ Không đã từng xóa hết tên hầu tử của Hoa Quả Sơn trên Sinh Tử Bộ, khiến rất nhiều hầu tử trường sinh bất lão.

Nhưng đời sau của những hầu tử này lại không thể trường sinh bất lão. Tu vi không đến Thánh Cảnh, thì không cách nào trường sinh bất lão.

Thậm chí bây giờ, tuổi thọ của Tiên Đế đều giảm xuống chầm chậm. Tuổi thọ của rất nhiều cường giả Tiên Đế chỉ còn một nghìn năm, dù là cường giả Đạo Tổ cũng chỉ có tuổi thọ năm nghìn năm, ngắn ngủi lạ thường.

Tôn Ngộ Không nhìn dưới núi có một con khỉ già đang ăn chuối bỗng nhiên tắt thở tử vong không một tiếng động, Tôn Ngộ Không không vui không buồn. Những năm gần đây, hắn đã thấy cảnh như vậy quá nhiều.

Càng ngày càng nhiều khỉ già chết đi, cho dù hầu tử đã đạt đến cảnh giới Kim Tiên, cũng liên tiếp chết đi vì tuổi già sức yếu.

Xa xa, lá cây rơi xuống, trăm hoa tàn lụi, gió núi thổi lên lá rụng, cuốn về phía không trung.

...

Trái Đất, nơi này vẫn có Tạo Hóa Thần Điện như cũ, nhưng chỉ là phân điện, chủ điện đã bị dời đi.

Bây giờ, Lăng Phỉ Phỉ và rất nhiều cường giả trở về Trái Đất.

Lúc này, rất nhiều người đang lơ lửng trên đám mây nhìn xuống mặt đất. Dưới đất, vô số thành thị mọc lên, xe bay bay đầy trời, có vẻ vô cùng phồn hoa.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ trông thấy trong rất nhiều xe bay, đều chứa quan tài hoặc là bình tro cốt.

Những chiếc xe bay che đầy vải trắng bay tới bay lui, hình như đang kể, một thời đại sắp kết thúc.

Bây giờ, đại bộ phận nhân loại trên Trái Đất đã là người tu hành. Nhưng người tu hành dưới cấp 10, tuổi thọ đều thấp hơn trăm tuổi. Tuổi thọ đó quá ngắn ngủi.

Tuổi thọ người bình thường càng ngắn đến đáng sợ, nó chỉ còn ba mươi năm. Tuổi thọ từ khi sinh ra cho đến khi chết già, cao nhất là ba mươi năm, đó là chết già bình thường.

Thế nên bây giờ hầu như mỗi ngày đều có người tử vong. Dân số Trái Đất giảm xuống từng ngày, mỗi ngày đều có vô số xe tang bay tới bay lui, đưa tiễn người đã mất.

Mặt trời đã trở nên mờ nhạt, dù là ngày hè cũng không thấy nóng. Năng lượng của mặt trời đã xói mòn nghiêm trọng, đây là có cường giả Thánh Cảnh cố ý bảo vệ, nếu không nó đã khô kiệt.

Soạt...

Trên xe tang có người tung ra tiền âm phủ bay tán loạn đầy trời.

Tiền ma tung bay đầy trời, rồi rơi xuống các nơi trên thế giới, rơi đất khắp núi đối. Bây giờ, cảnh này rất bình thường ở Trái Đất.

- Ài!

Trong tầng mây, Lăng Phỉ Phỉ bỗng nhiên thở dài một hơi.

Bây giờ, tu vi của Lăng Phỉ Phỉ đã là Thánh Cảnh. Bởi vì tu hành nên làn da cô trắng nõn như ngọc, dung nhan vẫn như thiếu nữ hai mươi tuổi. Chẳng qua trong hai con ngươi mỹ lệ đã không còn vẻ ngây thơ, mà đã tràn ngập tang thương.

- Thế nào?

Người đàn ông bên cạnh hỏi.

- Nếu trước kia chúng ta không tu hành, không thu hoạch được tài nguyên của thần điện, thì bây giờ chúng ta đã hóa thành đất vàng rồi nhỉ.

Lăng Phỉ Phỉ thở dài.

Người đàn ông sững sờ, cũng cảm khái nói:

- Đúng vậy, đã hơn hai nghìn năm rồi, thời gian trôi đi nhanh quá, rất nhiều bạn bè không thể tiến vào Thánh Cảnh, phần lớn đã mất đi.

- Em từng cho rằng Trái Đất mấy ngàn năm sau sẽ tiến vào thời đại hoàng kim, lại không nghĩ rằng…

Lăng Phỉ Phỉ nói đến đây, thở dài một tiếng, không tiếp tục nói tiếp.

Người đàn ông thấy thế, thừa cơ bước tới, nhẹ nhàng ôm bờ vai Lăng Phỉ Phỉ.

Lăng Phỉ Phỉ nhìn hắn một cái, sau đó dựa đầu vào vai hắn.

Nam tử mừng rỡ. Hắn đã theo đuổi Lăng Phỉ Phỉ hơn một ngàn năm, xem ra cuối cùng cũng đả động vị mỹ nhân này, cách ôm vào giường lớn, đoán chừng đã không xa.

Đúng lúc này, phân điện của Tạo Hóa Thần Điện trên Trái Đất bỗng nhiên run lên, tỏa ra một sức mạnh sâu xa thăm thẳm.

Trong tầng mây, rất nhiều cường giả Thánh Cảnh đều giật mình, nhìn xuống thì trông thấy Tạo Hóa Thần Điện đang phát ra ánh sáng. Một dòng sông thời gian hư ảo xuyên qua.

- Dòng sông thời gian.

- Đó là dòng sông thời gian.

Tất cả mọi người đều giật mình, mở to hai mắt quan sát.

Bình luận

Truyện đang đọc