ĐƯỜNG TĂNG XÔNG TÂY DU

Mặc dù biết như vậy căn bản không có khả năng trốn được, nhưng nàng vẫn muốn tìm một chút cảm giác an toàn, Tôn Ngộ Không lông đỏ cho nàng áp lực quá lớn, đặc biệt là cặp mắt kia, không mang theo chút tình cảm ba động, băng lãnh vô tình, tàn nhẫn thị sát.

Trốn ở đằng sau cự thạch, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Hồng Hài Nhi run rẩy, nàng có thể cảm ứng được cổ sát khí ngập trời đang chậm rãi tới gần mình, răng bắt đầu run lên, nàng sắp khóc rồi.

- Sao hắn lại mạnh như vậy? Tôn hầu tử làm sao lại mạnh như vậy?

Hồng Hài Nhi khó có thể tin, khó mà tiếp nhận sự thực này.

Vốn cho rằng mình thu hoạch được kỳ ngộ, tu vi tăng vọt, rốt cục có thể cùng Tôn hầu tử ngang tài ngang sức, lại không nghĩ rằng một quyền bình thường của người ta liền đánh bay mình.

Nếu không phải bảo y của mình có công năng hộ chủ cường đại, sợ rằng mình đã bị đánh thành cặn bã, chẳng còn sót lại cái gì.

Chuyện này đả kích nàng quá lớn, để bản tính tiểu nữ hài của nàng rốt cục hiển lộ ra, lúc này nàng cực kỳ mảnh mai, trên gương mặt xinh đẹp hiện đầy hoảng sợ, để cho người ta thương yêu.

Sau cự thạch, Tôn Ngộ Không lông đỏ mặt không biểu tình, từng bước một tới gần địa phương Hồng Hài Nhi ẩn thân.

Hồng Hài Nhi rõ ràng cảm giác được, giống như có Thái Cổ hung ma đang áp sát, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy, sát khí kinh khủng để răng nàng không khống chế được run lên.

Nàng ngừng thở, tận khả năng thu liễm khí tức, di động về phía sau, muốn rời xa hung ma kinh khủng kia.

Bỗng nhiên, Hồng Hài Nhi sờ được một vật, nàng theo bản năng cầm lấy xem xét, phát hiện là một cây thiết hoàn kim sắc đứt gãy, không biết vì sao, nàng cảm thấy có chút quen thuộc.

Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không lông đỏ vòng qua cự thạch, xuất hiện ở trước mặt Hồng Hài Nhi.

Ánh mắt của Hồng Hài Nhi hoảng sợ, Tôn Ngộ Không lông đỏ trước mắt này để nàng sợ hãi, nàng cũng không còn là Thánh Anh đại vương coi trời bằng vung trước kia nữa, lúc này nàng chỉ là một tiểu nữ hài bất lực.

Bất quá nàng không có giống tiểu nữ hài chân chính bị dọa đến khóc lớn, chỉ là bất lực, điềm đạm đáng yêu.

Nhưng mà Tôn Ngộ Không lông đỏ sẽ không đáng thương nàng, lật tay lấy ra Kim Cô Bổng.

Tiếng gió vun vút vang lên, Kim Cô Bổng vung vẩy chèn ép không khí nổ tung, uy lực kinh người, có lực lượng phá diệt không gian.

Đối phó một Tiên Đế nho nhỏ, căn bản không cần dùng Kim Cô Bổng, Tôn Ngộ Không chỉ là quen tay dùng Kim Cô Bổng đánh người mà thôi, cho dù đã thức tỉnh Hung Thần ý chí cũng như vậy.

- Hô oanh...

Tôn Ngộ Không lông đỏ huy động Kim Cô Bổng, uy năng kinh khủng bộc phát, để không khí nổ tung, một gậy đánh về phía Hồng Hài Nhi.

- A...

Hồng Hài Nhi hoảng sợ kêu to, lúc này nàng ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có, bị Tôn Ngộ Không lông đỏ dùng khí thế khóa chặt.

Đúng lúc này, Kim Cô Bổng sắp đánh trúng Hồng Hài Nhi, thiết hoàn mà Hồng Hài Nhi nhặt được đột nhiên tách ra hào quang sáng chói.

Một cỗ ý chí thuần túy đến kinh khủng bộc phát, tập kích về phía Tôn Ngộ Không lông đỏ.

Cùng thời khắc đó, Thiên Đình, Dao Trì cung, bên ngoài tiểu viện của Tử Lan, Đường Tăng giống như mọc ra con mắt thứ ba, từ sâu xa nhìn thấy Tôn Ngộ Không lông đỏ muốn giết Hồng Hài Nhi.

Hồng Hài Nhi khả ái tựa ở trên tảng đá, hoảng sợ muốn chạy trốn lại bất lực, là làm cho người đau lòng như thế.

Ý nghĩ này vừa hiện lên, Đường Tăng liền cảm giác ý chí của mình tiêu hao to lớn, như đang đối kháng một cỗ ý chí kinh khủng.

...

- Ngao...

Trong đống loạn thạch, Tôn Ngộ Không lông đỏ đột nhiên ném Kim Cô Bổng, ôm đầu kêu thảm, đồng thời lông khỉ trên người hắn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được trở thành nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc