ĐƯỜNG TĂNG XÔNG TÂY DU

Bất quá loại hiện tượng này chỉ kéo dài trong nháy mắt, mạch máu trong người Tôn Ngộ Không sôi trào, sức mạnh càng khủng bố hơn thức tỉnh, ý chí cường đại bộc phát ra, đối kháng ý chí ngoại lai ăn mòn, lông khỉ trên người lần nữa trở nên đỏ như máu.

Hồng Hài Nhi bị một màn này dọa cả kinh sững sờ, nàng giật mình nhìn thiết hoàn kim sắc đứt gãy trong tay.

Thiết hoàn kim sắc không còn phát ánh sáng, nhưng Hồng Hài Nhi đã ý thức được mình có khả năng nhặt được đồ vật khó lường.

Tôn Ngộ Không lông đỏ bình tĩnh trở lại, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chặp thiết hoàn kim sắc trong tay Hồng Hài Nhi, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè, đồng thời cũng buông ra khí thế khóa chặt Hồng Hài Nhi.

Thừa cơ hội này, Hồng Hài Nhi vội vàng lùi lại, triển khai tốc độ, liều mạng chạy đi, hóa thành ánh sáng biến mất ở chân trời.

Tôn Ngộ Không lông đỏ chỉ lạnh lùng nhìn, không có đuổi theo, tựa hồ cực kỳ kiêng kị thiết hoàn kim sắc có thể phóng thích bản nguyên ý chí kia.

...

Thiên Đình, bên ngoài tiểu viện của Tử Lan, Đường Tăng đột nhiên mất đi khí lực, chống lấy cột đá bên cạnh mới không có ngã sấp xuống, nhưng đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt.

- Sư phụ, người không sao chứ?

Tử Lan phát hiện dị trạng của Đường Tăng, không yên lòng nói.

Đường Tăng lắc đầu, lúc này hắn cảm giác chung quanh bất luận gió thổi cỏ lay gì, cũng để tâm hắn lạnh mình, đây là biểu hiện khi ý chí tiêu hao nghiêm trọng.

Kỹ năng Danh Sư ở thời khắc này chủ động vận chuyển, Tâm Niệm hắn thay đổi thật nhanh, từng vấn đề xuất hiện ở trong lòng, sau đó lại từng cái bị phủ định.

Cuối cùng hắn tổng kết ra một khả năng: Ý chí của mình, có thể tự phát làm một chút sự tình trong tiềm thức mình muốn làm!

Tỉ như vừa rồi, hắn từ trong sâu xa thấy được Hồng Hài Nhi gặp nạn, tiềm thức của hắn hi vọng ngăn cản thảm kịch phát sinh.

Sau đó liền đưa đến một màn phía sau, ý chí của hắn không nhìn khoảng cách thời không, trực tiếp giáng lâm đến thiết hoàn kim sắc trong tay Hồng Hài Nhi, đối kháng Hung Thần ý chí trong huyết mạch của Tôn Ngộ Không.

Đường Tăng phát hiện, uy năng ý chí cường đại hơn mình tưởng tượng, tác dụng của nó nhiều lắm.

Chỉ là hiện tại mình còn quá yếu, có thể phát huy ra uy năng ý chí quá nhỏ.

Cái này giống như một đứa bé có được cự lực vạn cân, nhưng thân thể quá yếu ớt, không thể thừa nhận loại lực lượng này bộc phát, có thể sẽ dẫn đến thân thể của mình nổ tung.

Đường Tăng chính là như vậy, mỗi lần sử dụng uy năng ý chí, đều sẽ tiêu hao to lớn.

Kỳ thật cũng không phải ý chí tiêu hao nghiêm trọng, mà là thân thể của hắn quá yếu ớt, dẫn đến ở thời điểm ý chí bộc phát khống chế không nổi, lãng phí quá nhiều, từ trong thân thể yếu ớt rò rỉ ra gần hết.

Sở dĩ chỉ rò rỉ ra, mà không phải trực tiếp chấn nát thân thể, là bởi vì ý chí có tiềm thức bảo hộ thân thể, nếu không uy năng ý chí cường đại như thế bộc phát, thân thể của hắn lại mạnh hơn mấy lần cũng không chịu nổi.

Trong mắt Đường Tăng lóe lên vẻ vui mừng, nói:

- Có lẽ, ta biết làm sao ngăn cản Ngộ Không rồi!

- Sư phụ người có biện pháp? Con biết sư phụ người lợi hại nhất mà.

Tử Lan đại hỉ.

Ấn tượng của Tử Lan đối với Đường Tăng là cơ hồ không gì làm không được, có thể giúp Tôn Ngộ Không đột phá gông cùm xiềng xích, mấy câu liền để nàng tấn cấp Kim Tiên, không thể tưởng tượng nổi.

- Phải làm thế nào? Cần chuẩn bị gì không?

Tử Lan hỏi.

- Đương nhiên phải chuẩn bị, hai người các ngươi hỗ trợ.

Đường Tăng vung tay lên.

- Oanh...

Một quái vật khổng lồ trống rỗng xuất hiện, nện mặt đất chấn động.

Tử Vi tiên tử cùng Tử Lan trợn mắt hốc mồm, bởi vì đây là một con rồng, Hắc Long thi to lớn uốn lượn xoay quanh.

- Giúp ta nướng những thịt này.

Đường Tăng nghiêm túc nói.

- Nướng... nướng thịt?

Tử Vi tiên tử cho là mình nghe lầm.

- Sư phụ, người đói bụng sao?

Tử Lan cũng kinh ngạc nói.

Bình luận

Truyện đang đọc