ĐƯỜNG TĂNG XÔNG TÂY DU

Đôi mắt Đường Tăng sáng ngời:

- Đúng vậy, tại sao ta lại quên chuyện trọng yếu như thế!

Đột nhiên Đường Tăng cảm giác tóc gáy dựng đứng, hắn vô ý thức thi triển thần thông thuấn di, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó năm ngàn dặm.

- Oanh...

Một bóng dáng màu đỏ thuấn di xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn vươn tay xé nát không gian.

Đường Tăng nhìn sang, hắn cảm thấy da đầu như tróc ra:

- Ngộ Không chưa rời đi!

Đánh lén chính là Tôn Ngộ Không, hắn vươn tay bắt lấy nhưng không bắt được Đường Tăng, nó lập tức giận dữ và đuổi theo, nó cất bước thi triển thần thông thuấn di và xuất hiện cách đó năm nghìn dặm.

- Ta trốn!

Đường Tăng vội vàng thuấn di, hắn liên tục thuấn di, lần lượt thuấn di, càng không ngừng biến mất.

Rầm rầm rầm oanh...

Không gian phia sau nổ tung liên tục, mặt đất bị giẫm nát, Tôn Ngộ Không điên cuồng đuổi theo không bỏ, hai chân của nó rất mạnh và có thể phát huy thiên phú chạy trốn của hầu tử, mỗi một bước đều đạp nát sơn mạch, móng vuốt sắc bén có thể cắt nát không gian, cũng sượt qua đầu Đường Tăng.

Đường Tăng thuấn di một lần vượt qua năm ngàn dặm, nếu có ý chí gia trì có thể vượt qua ngàn dặm, lúc này trong tình huống bộc phát, mỗi một giây đồng hồ có thể thuấn di năm lần.

Nói cách khác, một giây đồng hồ hắn có thể thuấn di năm vạn dặm, nhưng hắn vẫn không thoát khỏi Tôn Ngộ Không, hư không phía sau liên tục nổ tung, hắn cảm thấy sợ hãi và đổ mồ hôi ướt thân.

Tôn Ngộ Không sắp kéo gần khoảng cách, Đường Tăng vội vàng niệm Kim Cô Chú.

- NGAO...

Tôn Ngộ Không lông đỏ phía sau dừng bước lại, trên mặt xuất hiện thống khổ, chỉ thấy kim cô trên đầu của hắn thu nhỏ lại, gần như làm đầu của hắn biến hình.

Đường Tăng dừng lại cách Ngộ Không một vạn dặm, hắn nhìn Tôn Ngộ Không phía sau, trong mắt mang theo hưng phấn, không nghĩ tới Kim Cô Chú vẫn có thể trừng trị Tôn Ngộ Không, quả thực quá tốt.

Bỗng nhiên sắc mặt Đường Tăng thay đổi, bởi vì Tôn Ngộ Không cố nén đau đớn vươn tay bắt hắn.

- Oanh...

Không gian nổ tung, Đường Tăng bị bắt được, xương cốt như bị bóp nát, không đợi hắn có phản ứng đã bị Tôn Ngộ Không nhét vào trong miệng.

Đau đớn rất lớn làm Đường Tăng bừng tỉnh, hắn nhìn hàm răng như rặng núi lớn cắn xuống, hắn hoảng sợ thất sắc, ý chí bộc phát, ngay sau đó hắn biến mất trong miệng Tôn Ngộ Không, xuất hiện cách đó năm vạn dặm.

Lần này tiềm lực bộc phát, giúp hắn gia tăng khoảng cách thuấn di thêm vài lần.

- Gặc...

Tôn Ngộ Không cắn xuống, lại không cắn được cái gì, thiếu chút nữa hàm răng tan vỡ, hàm răng va chạm vào nhau sinh ra vết nứt không gian, việc này phi thường dọa người.

- Chạy? Rống!

Tôn Ngộ Không tức giận, trong mắt bắn ra hào quang khát máu, ngay sau đó hắn khiếp sợ và ôm đầu gào thét thảm thiết, Kim Cô Chú sáng lên, đầu của hắn như biến hình.

- Ngao ngao...

Tôn Ngộ Không kêu thảm thiết, thân thể cực lớn té xuống đất, rồi sau đó lại đứng lên và quay cuồng.

- Ầm ầm...

Sơn mạch nổ tung và sụp đổ, núi lớn bị thân thể cực lớn của Tôn Ngộ Không đụng nát.

Cách đó mấy vạn dặm, Đường Tăng tức giận nhìn Tôn Ngộ Không đau đớn lăn lộn dưới đất, hắn không ngừng niệm Kim Cô Chú, lần này hắn rất tức giận, Tôn Ngộ Không suýt nữa ăn tươi hắn.

Dưới sự phẫn nộ, hắn gia tăng tốc độ niệm Kim Cô Chú, làm cho Kim Cô Chú phát uy trừng trị Tôn Ngộ Không.

- NGAO...

Đột nhiên Tôn Ngộ Không nhảy tới mấy vạn dặm, không để ý tất cả tấn công Đường Tăng.

Lần này Đường Tăng có chuẩn bị, hắn vội vàng thuấn di, thân hình biến mất đòn tấn công của Tôn Ngộ Không, hắn không dừng niệm Kim Cô Chú.

- Rống rống...

- NGAO... Đừng niệm...

Tôn Ngộ Không rú thảm, thân thể rơi xuống sơn mạch, núi lớn sụp đổ liên tiếp.

- Sư phụ đừng niệm...

Tôn Ngộ Không kêu thảm thiết, hắn lớn tiếng cầu xin tha thứ.

Đường Tăng vui mừng.

Cho rằng Tôn Ngộ Không thức tỉnh, hắn vô ý thức dừng niệm chú, nhưng bỗng nhiên hắn nhìn thấy hận ý trong mắt Tôn Ngộ Không, hơn nữa còn có khát máu.

Bình luận

Truyện đang đọc