DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Mặc dù đã ở tuổi trung niên, nhưng Tần Văn Hiên vẫn luôn kính sợ thái gia gia thực lực sâu không lường này, cho dù thời điểm ông đối mặt với phụ thân cùng gia gia của mình cũng chưa từng có loại cảm giác này. Cho nên, ông khẽ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tần Lĩnh Sơn dường như không giống như đang tức giận, nhỏ giọng hỏi:

- Con nghĩ chuyện này không trọng yếu! Bởi vì thực lực của nó thật sự là rất...

- Như thế nào không trọng yếu! Thằng nhóc nhỏ ngươi! Ngươi thế nào không nói sớm. Ngươi nghĩ xem nếu chuyện này là sự thật, như vậy có ý nghĩa thế nào không?

Tần Lĩnh Sơn hưng phần đến vỗ lên bàn một cái, vang lên một tiếng "bốp" giòn tan, dọa cho Tần Văn Hiên nhảy dựng lên.

- Ý nghĩa cái gì?

Tần Văn Hiên cũng không phải mơ hồ, thật sự là ông chó hơi bị bộ dáng kích động của thái gia gia này dọa cho hoảng sợ. Trong ấn tượng của ông mấy chục năm gần đây dường như thái gia gia đã không còn quản bất cứ chuyện gì, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện qua vẻ mặt này. Ít nhất, trước nay Tần Văn Hiên không thấy qua.

- Ý nghĩa là Tần gia ta sắp xuất hiện một thiên tài siêu cấp từ xưa đến nay chưa hề có ở Huyền Đảo! Ngươi nói xem chuyện này có trọng yếu hay không?

Trên gương mặt già lão đầy nếp nhăn của Tần Lĩnh Sơn lộ ra vẻ tươi cười trông như một đóa hoa cúc.

- Ái chà Tần Lập trọng yếu!

Tần Văn Hiên trả lời nho nhỏ một tiếng, sau đó lại cẩn thận hỏi:

- Thái gia gia! Nhưng chuyện này nếu lỡ không phải là sự thật...

Tần Lĩnh Sơn có chút bất đắc dĩ nhìn thoáng qua đứa chắt của mình, thầm nghĩ:

- Con cháu Tần gia mỗi lần lịch lãm ba năm, sau đó trong vòng hai mươi năm không được quay lại giới thế tục, quy định này có thế quá hà khắc hay không? Như thế nào đứa chắt này của mình giống như là không thông suốt vậy?

Lão lắc đầu, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Có phải là sự thật hay không, cứ tìm tiểu tử kia không phải là biết hay sao?

Đang nói, từ bên ngoài một người chạy vào như luồng gió, vừa vào cửa liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Gia...gia chủ! Bên ngoài đến đây một thiếu niên, còn có một thiếu nữ trẻ tuổi, nói là...

- Nói là cái gì?

Tần Văn Hiên quay phắt người lại, cũng bất chấp thái gia gia có thể nổi giận hay không. Lời Tần Lĩnh Sơn vừa nói, là ông nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng vạn nhất đó là sự thật thì sao?

- Nói là con của thất gia ngài!

Người nọ nhỏ giọng trả lời lại một câu, lại thấy thân ảnh Tần Văn Hiên giống như một làn khói nhẹ liền biến mất ở trước mắt mình, đang định nói tiếp với gia chủ, lại phát hiện ngay cả bóng dáng của gia chủ cũng đã không còn. Gã hạ nhân Tần gia này mới có được thực lực Địa cấp chớp mắt, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ, thiếu niên kia đúng là người trong lời đồn đã đắc tội với Thiên Sát Môn? Vậy vì cài gì bọn họ đều hưng phấn như vậy? Thực lực của hắn thật sự rất mạnh sao?

Tổ trạch của Tần gia thành Phong Sa, nhìn qua thập phần cổ xưa, nhưng cũng không cũ nát lắm, không có mảy may hơi hám cái loại xa hoa hay trang trọng. Nhưng mỗi một khối đá bên ngoài, dường như đã chứng kiến qua biết bao năm tháng, lộ ra một vẻ thê lương cổ xưa, bất ngờ lại hình thành cộng minh cùng với Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập.

Tần Lập liền đứng ở cửa, nhìn chằm chằm tường viện đá rêu xanh của tổ trạch Tần gia, nhìn đến phát ngốc. Ở trong mắt người bình thường chỉ nhìn thấy Tần Lập thuần túy chỉ là đang sửng sốt ngẩn người. Nhưng trong mắt người có cảnh giới như Tần Lĩnh Sơn nhìn thấy vậy, tức thì trong lòng lão nổi lên cơn sóng gió động trời. Gần như trong nháy mắt này Tần Lĩnh Sơn lập tức xác định thiếu niên trước mắt này, nhất định là con cháu Tần gia mà Thiên Sát Môn kia đề cập tới!

Ông trời có mắt nha!

Trong lòng Tần Lĩnh Sơn dậy sóng, một tay giữ chặt Tần Văn Hiên đang muốn xông ra ngoài, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Trước đừng nhúc nhích! Hắn đang lĩnh ngộ!

- Lĩnh ngộ?

Tần Văn Hiên cũng không phải là kẻ ngu dốt, chỉ có điều ở trước mặt gia gia cường đại thế này, ông có hơi khớp nhưng cũng lập tức nhìn ra thiêu niên đứng nơi đó dường như hòa hợp thành một thể với toàn cảnh chung quanh này. Nhìn qua, đúng là phối hợp tự nhiên như vậy.

Hơn nữa, khi Tần Văn Hiên trông thấy gương mặt thiếu niên kia y hệt như mình thời con trẻ, hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc. Thoáng cái đôi mắt đỏ bừng, ông quay người lại, hướng tới chỗ Tần Hàn Nguyệt như một tia chớp phóng tới,

Tần Lập tuy rằng tiến vào một loại trạng thái huyền diệu, nhưng hết thảy chuyện xảy ra chung quanh hắn vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng, vừa rồi đột nhiên phóng tới hai luồng khí tức rất mạnh nhưng trong nháy mắt lại rời đi một người.

Tần Lập cũng không để ý tới, bởi vì hắn cảm giác được luồng khí tức kia thủy chung chú ý hắn nhưng cũng không có lộ ra chút ác ý gì, gần như trong lúc Tần Lập hòa hợp cùng một thể trong thiên địa, còn có thể cảm ứng được mùi vị hưng phấn từ trên người đối phương.

Cho nên Tần Lập yên tâm tiến vào trạng thái huyền diệu này lĩnh ngộ. Dù sau, loại thời điểm này, cho dù là đối với Tần Lập cũng tuyệt đối không nhiều lắm!

Bạch Hồ Lệnh Hồ Phi Nguyệt cho xe ngựa rời đi, có chút nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây. Đương nhiên nàng nhìn ra được Tần Lập đang tiến vào trạng thái nào đó. Nàng cũng muốn tiến vào loại trạng thái này, đáng tiếc nhìn chằm chằm màu xanh kia cả nửa ngày, ngoại trừ thấy trên đó từng tảng rêu xanh, nàng không nhìn ra bất cứ thứ gì.

Tần Hàn Nguyệt nghe nói nhi tử mình thật sự tìm đến đây, trong lúc nhất thời không ngờ ngẩn người tại chỗ. Một lúc sau lấy lại tinh thần, nàng như điên nắm lấy tay Tần Văn Hiên chạy tới bên này.

Trên đường, Tần Văn Hiên nói cho Tần Hàn Nguyệt biết trạng thái hiện nay của nhi tử, hơn nữa, còn có một chút, cái gọi là quê hương tâm tình càng nôn nóng, Tần Văn Hiên hiện tại là "Gặp con tâm tình càng lo lắng". Ở trong nội tâm ông cảm thấy bản thân mình vô cùng thiếu sót với nhi tử này. Dùng cái gì cũng không thể bù lại mười mấy năm chịu cực khổ của nhi tử. Ông cũng không biết rốt cục nhi tử sẽ nhận định như thế nào về ông. Có hận mình hay không? Vị thất gia Tần gia không đến bốn mươi tuổi này đúng là rơi vào cảnh ngộ áy náy dằn vặt. Trong lòng quả thực vì đoàn tự này vừa vui sướng vừa lo lắng, khẩn trương, áy náy đủ loại cảm xúc tra tấn mình.

Tần Hàn Nguyệt lúc này cũng tỉnh táo lại, dịu dàng nhìn nam nhân yêu quý của mình, nhẹ giọng nói:

- Không cần lo lăng! Nhi tử bảo bối của chúng ta là một đứa nhỏ hiếu thuận, chỉ cần huynh đối xử tốt với muội, hắn sẽ tha thứ cho huynh!

- Thật sao?

Tần Văn Hiên nhìn thê tử của mình, vẻ mặt khẩn trương nói:

- Ta đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng, tốt với mẹ con nàng! Ta muốn dùng tất cả thời gian còn lại để bù lại sai lầm phạm phải thời tuổi trẻ!

- Kì thật huynh cũng không có gì sai, không nên tự trách mình!

Tần Hàn Nguyệt dịu dàng nói. Nàng biết trượng phu vẫn vì chuyện này mà tự trách mình, đến hiện nay đã ăn sâu tận đáy lòng. Hơn nữa, nhi tử của bọn họ tự động tìm tới cửa, càng làm cho nam nhân vẫn như một đứa nhỏ này cảm thấy bối rồi, cảm thấy không biết làm sao mới phải.

Nhưng thei biểu hiện của Tần Văn Hiên cũng có thể nhìn ra: đối mặt với cốt nhục của chính mình, tình thương của ông là phát ra từ nội tâm!

Dần dần, ở cửa Tần gia tụ tập càng ngày càng nhiều người. Tổ trạch Tần gia thành Phong Sa nơi này, cả con đường đều thuộc về Tần gia. Tần Lĩnh Sơn đã sớm ra lệnh giới nghiêm, không phải con cháu nòng cốt của Tần gia thì không cho phép bất cứ người nào bén mảng tới nơi này. Bất kể như thế nào lão cũng phải bảo vệ tốt niềm hi vọng tương lai của Tần gia này!

Sự hưng suy của một gia tộc dĩ nhiên đòi hỏi sự chung sức nỗ lực của rất nhiều người, nhưng nếu có thể xuất ra một thiên tài tuyệt thế, như vậy cả gia tộc đều sẽ thu được lợi ích, chân chính đi tới huy hoàng, điều đó cũng không phải vọng ngôn!

Không ít con cháu dòng chính của Tần gia đều không dám tới quá gần, đứng xa xa nhìn, thì thầm khe khẽ với nhau, tìm hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Chuyện Thiên Sát Môn gây náo loạn đương nhiên đã sớm lan truyền, cho nên những người Tần gia đoán được thiếu niên này chính là hung thủ đả thương người Thiên Sát Môn đang truy lùng. Trong lòng mọi người đều suy đoán: chẳng lẽ thiếu niên cùng thất gia giống nhau như đúc này thật đúng là thiên tài tuyệt thế có được cảnh giới Phá Thiên?

Rất nhiều người quay đầu nhìn đôi Tần Văn Hiên cùng Tần Hàn Nguyệt đứng ở nơi đó, trong ánh mắt chứa đầy các loại cảm xúc, nhưng hâm mộ thì ít, vui mừng chiếm đa số!

Về phần ghen tị khảng định cũng có, nhưng cũng không sâu sắc lắm, bởi vì loại thiên tài này là không thể đào tạo ra. Hơn nữa bên trong Tần gia xuất hiện một cường giả tuyệt thế đối với toàn bộ gia tộc thật là điều tốt. Mà điều không khó đoán là phần đông con cháu trẻ tuổi dòng chính của Tần gia, lại đều tập trung ánh mắt ghim trên người cô gái tuyệt đẹp biểu tình lạnh nhạt đứng bên cạnh Tần Lập kia.

Không là gì khác, vì một thiếu nữ tuyệt sắc như thế thật sự là quá hiếm thấy!

Hơn nữa, vẫn chính là không ai nhìn ra được cô gái này đạt tới cảnh giới dạng gì!

Tần Văn Hiên thấp giọng hỏi thê tử:

- Cô gái kia lai lịch thế nào? Không phải muội nói con nó có vị hôn thê rồi, hơn nữa còn là đệ tử nòng cốt của Tứ Quý Môn sao?

Tần Hàn Nguyệt lại nhẹ lắc đầu, có chút buồn bực nói:

- Muội cũng không biết, tuy nhiên xem ra con chúng ta rất có duyên với nữ nhân nha!

- Đúng vậy!

Trong giọng nói của Tần Văn Hiên tràn ngập cảm thán.Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ừm?

Một tiếng này của Tần Hàn Nguyệt dường như phát ra từ trong mũi?

Tần Văn Hiên vội vàng giải thích nói:

- Hà hà! Ta là vì con chúng ta mà cao hứng! Thật mà!

Tần Tuyết đứng lẳng lặng một bên, ngạc nhiên vui mừng nhìn thiếu niên đứng ở nơi đó trở nên càng thêm anh tuấn. Nước mắt không kiềm chế được ứa ra. Bốn năm qua, hiện tại nàng càng như là con gái của Tần Hàn Nguyệt, sớm đã hoàn toàn dung nhập vào hệ thống Tần gia. Trải qua kham khổ tu luyện, hiện tại thực lực của Tần Tuyết cũng đã đạt tới Địa cấp bậc tám, đột phá Thiên cấp chỉ là vấn đề thời gian.

Thấy đệ đệ không có quan hệ huyết thống này có thành tựu hôm nay, tự đáy lòng Tần Tuyết cảm thấy cao hứng vì hắn.

Một canh giờ, hai canh giờ...mãi đến khi mặt trời chiều ngả về phía Tây! Bức tường đã bị phủ mở trong bóng râm, Tần Lập vẫn như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, lúc thì nhíu mày, lúc lại giãn ra.

Con cháy trung tâm của Tần gia vây quanh một vòng lớn bên ngoài, rất nhiều người cảnh giới kém lúc này đã bắt đất có chút không đủ sức chịu đựng, cảm thấy tên con cháu Tần gia từ thế tục tìm tới này, dường như đang giả thần giả quỷ.

- Đại ca! Huynh xem trên người tiểu tử này một chút dao động nguyên lực đều không có, vậy mà hắn vẫn không nhúc nhích, có phải hắn làm bộ lòe người hay không vậy?

- Đúng đó đại ca! Đứa con Thất thúc lưu lại ở giới thế tục này, dù có mạnh mấy đi nữa cũng không có khả năng lợi hại hơn đại ca ngài đâu!

- Ta cũng nghĩ vậy! Khảng định là hắn muốn thông qua phương pháp này thu hút chú ý của chúng ta! Ôi! Người trong thế tục đúng là thích lừa người, tầm nhìn hạn hẹp thực không có ý nghĩa. Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm, các ngươi đi không?

- Đều câm miệng đi!

Người trẻ tuổi anh tuấn được gọi là đại ca cau mày, nhìn chằm chằm vào thiếu niên kia, nhẹ giọng nói:

- Chúng ta đều không bằng hắn! Kém xa! Đừng không phục! Đều nhìn kĩ cho ta! Nếu ai có thể lĩnh ngộ được một chút thứ gì đó hắn lĩnh ngộ, coi như là phất lên rồi!

Tần Tỏa là con cả của Tần Văn Liệt đại ca của Tần Văn Hiên, cũng là người thứ nhất thừa kế chức gia chủ tương lai của Tần gia, hai mươi chín tuổi, Thiên cấp bậc chín! Có thể nói ra một nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ Tần gia.

Đúng lúc này, Tần Lập vẫn lẳng lặng đứng ở đó, trên người hắn bỗng nhiên truyền ra một tia dao động mỏng manh.

Bình luận

Truyện đang đọc