- Nếu như ngươi có thể trong vòng ba năm, lấy được phối phương đan dược tuyệt phẩm, cùng với cung cấp cho ta các loại tài liệu luyện dược cực phẩm, ta liền phát lời thề đi theo ngươi!
Lãnh Dao dùng giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng trước sau như một, chậm rãi nói ra, sau đó bổ sung:
- Đan dược luyện chế ra, ngoại trừ một bộ phận ta tự sử dụng ra, còn lại tất cả đều do ngươi phân phối!
A Hổ nhìn thật sâu vào mắt Tần Lập, bỗng nhiên cúi người xuống:
- Tần huynh đệ, đây là lần cuối cùng ta gọi đệ như thế. Sau này, ngươi chính là chủ công của ta!
- Cái này không được, A Hổ đại ca, cho tới giờ đệ luôn coi ngươi như là huynh trưởng! Hơn nữa hiện giờ đệ chỉ có hai bàn tay trắng, lẽ nào huynh không cần suy nghĩ một chút? Còn có Lãnh Dao, yêu cầu của tỷ đệ có thể đáp ứng. Nhưng vẫn là câu nói kia, đệ hy vọng tỷ suy nghĩ tiếp, bởi vì đáp ứng tỷ chẳng qua là một câu rất đơn giản, nhưng mà có thể làm được hay không đệ căn bản không thể đảm bảo, nhưng đệ sẽ tận lực!
Tần Lập vẻ mặt chân thành nâng A Hổ lên, nghiêm túc nói.
A Hổ cười cười nói:
- Năm nay ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, mẫu thân cùng dưỡng phụ của ta tuy rằng đã không lo ăn uống từ lâu, nhưng ta vẫn luôn muốn cho bọn họ được tốt hơn! Ta hy vọng có một ngày, những người khinh thường phụ mẫu ta năm đó, nghe đến tên của bọn họ sẽ bất an, sẽ kính nể! Ta hy vọng bọn họ sẽ được sống những ngày có tôn nghiêm, có địa vị! Mà những thứ đó, đời này ta không thể cho bọn họ, ngoại trừ tiền tài ra, những cái khác ta đều không thể đưa cho.
A Hổ có chút xúc động, hán tử hơn ba mươi tuổi này vành mắt ửng đỏ nói tiếp:
- Nhưng ta tin tưởng, ngươi có thể!
Trong lòng Tần Lập cảm động nói:
- A Hổ đại ca, chỉ cần phần tín nhiệm này của huynh, cuộc đời này Tần Lập ta quyết không phụ huynh! Hơn nữa sau này cứ gọi là Tần huynh đệ là được rồi, chúng ta là bạn cùng chung hoạn nạn, là có một loại bản chất bất đồng!
Trong lòng ba người A Hổ đều bị Tần Lập nói những lời này nung nóng lên, nào có người nào không hy vọng mình được tôn trọng, được người khác chú trọng?
Lãnh Dao nhìn Tần Lập, nhàn nhạt nói:
- Nếu đáp ứng ngươi rồi thì sẽ không thay đổi nữa, hơn nữa nếu đáp ứng ngươi, tự nhiên là tin tưởng ngươi!
- Điên rồi, các người đều điên rồi!
Bộ Vân Yên nhìn chằm chằm lửa trại thiêu đốt hừng hực, trong miệng lầm bầm:
- Ta cũng điên theo cùng là được...Tần đệ đệ, sau này người ta sẽ không thể gọi đệ như vậy được nữa sao? Gọi đệ như vậy, cảm giác rất là thân thiết!
Tần Lập có chút dở khóc dở cười nói:
- Tùy theo tỷ là được rồi!
- Đây chính là đệ nói nha! Không được quên đâu đó, hì hì...
Bộ Vân Yên cười to giống như một tiểu yêu tinh thực hiện được kế hoạch, nữ nhân này mới chỉ hai mươi tuổi, trời sinh là một vưu vật.
Tần Lập nhìn Lãnh Dao hỏi:
- Lãnh Dao tỷ, nếu như muốn luyện chế Nguyên Lực Đan, ngoại trừ gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo trong tay chúng ta còn cần vật gì nữa?
Lãnh Dao không có do dự trực tiếp trả lời:
- Ngoại trừ cái này còn cần vài loại dược liệu phụ trợ. Cũng không coi như khó tìm lắm, chỉ cần có Nhất Diệp Bách Niên Thảo, luyện chế Nguyên Lực Đan liền không thành vấn đề. Chẳng qua...đệ xác định thật sự muốn luyện chế Nguyên Lực Đan sao?
Lãnh Dao nói vậy làm Tần Lập có chút khó hiểu được, nói:
- Lẽ nào luyện chế Nguyên Lực Đan không tốt sao? Ít nhất mấy người chúng ta có thể nâng cao thực lực rất lớn trong thời gian ngắn mà!
Hai người A Hổ cùng Bộ Vân Yên cũng đồng loạt gật đầu, mấy người này đều rất thực tại, không cần phải chơi kế sách, võ giả nào lại không muốn nâng cao thực lực của bản thân? Nói nâng cao thực lực là nhất định phải dựa vào mình khổ luyện, không phải mua không nổi đan dược thì là đầu óc có vấn đề.
Có đường tắt không đi, không phải đầu óc có bệnh thì còn có thể là gì?
Lãnh Dao nhàn nhạt nói:
- Nâng cao thực lực tất nhiên là chuyện tốt, thế nhưng nếu cứ vậy dùng hết gốc Nhất Diệp Bách Niên Thảo này ta cảm thấy có chút đáng tiếc. Lúc ta còn nhỏ đã từng xem qua một ít thư tịch truyền lưu từ thời thượng cổ, trong đó có giới thiệu về Nhất Diệp Bách Niên Thảo này, nói nó là tài liệu chủ yếu của rất nhiều đan dược tuyệt phẩm! Cho nên ta cảm thấy nên giữ nó lại tạm thời nuôi dưỡng, nếu như trong vòng mấy năm chúng ta không có được đan phương tuyệt phẩm, thì luyện chế nó thành Nguyên Lực Đan cũng không chậm.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Bọn người Tần Lập nghe vậy gật đầu, nghĩ chuyện như vậy cũng tốt. Chẳng qua Tần Lập vẫn rất mẫn cảm nghe từ trong lời Lãnh Dao nói một ít thứ gì đó. Chẳng hạn như nói mỹ nữ lạnh băng này, lai lịch xuất thân của nàng ngay cả A Hổ cùng Bộ Vân Yên cũng không rõ ràng lắm; như là lời nói cử chỉ của nàng, căn bản không phải một đứa nhỏ nhà bình thường, huống chi đứa nhỏ nhà bình thường nào có thể được xem điển tịch thượng cổ?
Tuy nhiên những điều này, cuối cùng thuộc về bí mật cá nhân Lãnh Dao, nàng không muốn nói thì sẽ không ai truy xét.
Nếu đã quyết định đi theo Tần Lập, ba người tự nhiên sẽ theo Tần Lập sai đâu đánh đó. Dù sao bọn họ cũng đều muốn đi hồ Phượng Hoàng mở mang kiến thức một chút, dù là không chiếm được chỗ tốt nào thì nhìn cảnh tượng cũng được! Dù sao loại cơ hội này cũng không có thường, thậm chí có thể nói là ngàn năm một thuở!
Trước kia hoàng thất cũng từng cực kỳ im lặng phái ra một bộ phận cao thủ lục lọi toàn quốc. Còn như lần này, Hoàng đế đích thân phái ra lượng lớn cao thủ, phách lối can thiệp vào tranh đoạt bảo vật, từ khi Thanh Long quốc dựng nước đến này, đích thật là lần đầu tiên!
Cho nên nói dọc theo con đường đi đến hồ Phượng Hoàng, căn bản sẽ không tịch mịch.
Sáng sớm hôm sau, bốn người sau khi tế lễ Hà Lão Tam cùng Lý Kiếm, mang theo một tia thương cảm rời khỏi nơi này, tiếp tục tiến đến hồ Phượng Hoàng.
Kỳ thật khoảng cách theo đường thẳng từ thành HS đến hồ Phượng Hoàng cũng không coi như đặc biệt xa xôi, cũng chỉ có vài trăm dặm đường. Nhưng mà ở giữa lại có mấy ngọn núi lớn, đỉnh núi chót vót tận mây xanh, còn có hai nhánh sông rất rộng. Cho nên đi một đường thẳng đến hồ Phượng Hoàng, gần như là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành. Cũng may trong tay mọi người có bản đồ chi tiết, lại thêm A Hổ có kinh nghiệm thợ săn phong phú, trên đường bốn người thu thập dược liệu, không nhanh không chậm đến gần hồ Phượng Hoàng.
Trên đường cũng gặp phải một ít võ giả đơn độc hoặc có đoàn đội, nhưng đều là lướt sát đi qua. Hiển nhiên tâm tư mọi người đều đặt ở di tích hồ Phượng Hoàng, đối với các chuyện khác đều không có hứng thú quá lớn.
Hai người Bộ Vân Yên cùng Lãnh Dao đều dùng Dịch dung đan, làm cho dung mạo mình trở nên khó coi không ít. Cho nên nhóm bốn người bọn họ đi một đường không kinh không hiểm, sau ba ngày đã nhìn thấy mảnh quần sơn bên ngoài hồ Phượng Hoàng.
- A, rốt cuộc tới rồi. Xem ra nhiều người quả nhiên có lợi mà, đường đi đều được mở ra, không ngờ trên đường cũng không gặp phải một con linh thú cho ra vẻ nữa!
Bộ Vân Yên có chút may mắn nói.
- Chưa chắc lạc quan được như tỷ nghĩ.
Dọc theo đường đi Tần Lập không ít lần đấu võ mồm cùng nàng, híp mắt lại, ánh mắt lóe ra nhìn phía trước như có chút suy nghĩ.
- Phía trước hình như có rất nhiều người.
A Hổ cũng híp mắt, nhẹ giọng nói.
Bộ Vân Yên nhìn hai người có chút nghi hoặc, không quá hiểu ý của bọn họ. Sở trường của nàng vốn cũng không ở mặt này, nàng vẫn phụ trách bảo đảm hậu cần cùng với tiêu thụ và phân phối tiền tài cho đoàn đội.
- Qua đó xem.
Tần Lập nói, dẫn bọn họ đi tới trước một đoạn. Lúc này một hồi tiếng ồn lớn dần dần truyền đến.
Tần Lập cùng A Hổ liếc mắt nhìn nhau, lộ ra bộ dáng quả nhiên là thế. Thấy Bộ Vân Yên vẫn có vẻ mặt không giải thích được, Tần Lập cười nói:
- Hoàng đế phách lối phái người tới tầm bảo như vậy, làm sao có khả năng dễ dàng để cho người khác đi vào chứ?
Bộ Vân Yên ngẩn ra, người trong giang hồ có thói quen dùng phương thức giang hồ suy nghĩ vấn đề. Nhưng lại quên đầu to nhất đánh chủ ý tới di tích hồ Phượng Hoàng lần này, là Hoàng thất!