Trong thành HS, thành Đông thành Tây cùng thành Nam đều là nơi ở của những phú hào cùng giai tầng trung sản. Thành Bắc thì là khu phố dành cho bộ phận những người thuộc tầng dưới cùng, rồng cá hỗn lộn, tam giáo cửu lưu dạng người gì cũng có. Những người thân phận thuộc giai tầng trung sản, nhắc tới thành Bắc, trong ánh mắt đều mang theo vẻ khinh bỉ. Mà phú hào chân chính, lại không ai đi vào thành Bắc định cư.
Khi ba chiếc xe ngựa coi như khí phái dừng lại trước cửa một tiểu viện đổ nát, đám người chung quanh, đều bị kinh động. Không ít người đều ở trong viện nhà mình, rất cẩn thận nhìn về phía này, hai bên đường gồ ghề lầy lội. Cũng có một đám người đứng từ rất xa nhìn lại, trong mắt tất cả đều là vẻ hâm mộ.
Tần Lập từ trên xe ngựa nhảy xuống, đưa mắt quan sát tiểu viện này ngay cả nơi ở trước đây cũng không bằng, trên mặt lại lộ ra nụ cười thoải mái. Nhà vàng nhà bạc, không bằng nhà cỏ của chính mình, từ hôm nay trở đi, xem như Tần Lập đã dọn một chân ra hỏi Tần gia. Đợi sau khi gặp mặt tiểu thư Thượng Quan gia kia, thành hay không thành, Tần Lập căn bản không có quá để ý trong lòng.
Khi người nghèo túng, vốn không có mặt mũi, cũng không có tôn nghiêm. Có cũng chỉ là chút tự tôn đáng thương. Chỉ có khi nào chính mình trở nên cường đại, có được thực lực mà bất cứ người nào cũng không dám khinh thường. Đến lúc đó, mới chân chính có mặt mũi, có tôn nghiêm!
Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết bị cảnh tượng bần cùng trước mắt khiến cho hoảng sợ, tuy nhiên cũng chỉ là hơi chút do dự một chút, lập tức xuống xe, cùng Tần Lập đồng thời tiến vào trong viện dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp đồ đạc.
Tiểu viện này chỉ có ba căn phòng, đông tây hai gian là để người ở, gian giữa là phòng bếp. Phòng ở là do một nửa thanh chuyên một nửa gạch sống dựng lên, phía trên là mái ngói màu xanh nhìn có chút lâu năm, có mấy nơi đã cũ nát không chịu nổi, xem ra cần phải tu sửa ngay mới được.
Cái nhà này, là Tần Lập quyết định mua, dựa theo ý Tần Hàn Nguyệt, là muốn mua một tiểu viện ở thành Nam. Bên đó tuy rằng không tính là khu người giàu có, nhưng điều kiện chung quy vẫn tốt hơn bên này rất nhiều.
Tuy nhiên theo Tần Lập thấy, ở bên đó, còn không bằng ở nơi thư thái này. Đừng thấy đám người giàu có khi nhắc tới thành Bắc liền cau mày, đó là bởi bọn họ không biết tình hình!
Người trượng nghĩa mỗi ngày một ít, kẻ làm giàu bất nhân thật ra lại rất nhiều, trọng nghĩa khinh tài chưa thấy qua mấy người. Hơn nữa ở nơi này, là khó thấy nhất, chủ nhân trước của tiểu viện này sau khi kiếm được một khoản kha khá mà phát tài, liền chạy tới thành Nam định cư, Tần Lập dùng không nhiều bạc liền mua lại được. Đến lúc đó tu sửa một chút, là có thể ở lại, Tần Lập cũng không nghĩ tới phải ở lại nơi này bao lâu, với hắn mà nói, ở nơi này, chỉ là ở tạm mà thôi.
Mấy nam hài lá gan lớn, rụt rè đứng ở cách đó không xa nhìn mấy người bên này khiêng dọn đồ đạc từ trên xe ngựa xuống, Tần Lập hướng về phía mấy nam hài đó vẫy tay, nói:
- Lại đây hỗ trợ một chút được không?
- Dựa vào cái gì phải giúp ngươi?
Một nam hài trạc tuổi Tần Lập, cả người lấm lem, cảnh giác nhìn Tần Lập nói.
- Ha ha! Mọi người sau này chính là hàng xóm rồi, hỗ trợ lẫn nhau, không phải là việc nên làm sao?
Tần Tuyết nhìn nam hài đó nhoẻn miệng cười nói.
Cô gái xinh đẹp mười tám mười chín tuổi, trong mắt tiểu nam hài chính là mối tình đầu tràn đầy ảo tưởng, quả thực chính là hoàn mỹ không tỳ vết. Nam hài kia mặt hơi hơi đỏ lên, lập tức nhìn Tần Lập nói:
- Ta cũng không phải là giúp ngươi, ta là giúp tỷ tỷ này!
Nói xong hướng về phía say vẫy tay một cái
- Cẩu Đản, Thạch Đầu, Tiểu Niêm Ngư. Còn có các ngươi, đừng xem náo nhiệt, cũng lại đây hỗ trợ đi!
Nam hài còn chưa dứt lời, phần phật một cái cũng không biết từ đâu chui ra đến bảy tám tiểu hài tử, như ong vỡ tổ chạy tới, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn giúp đỡ khiêng dọn đồ vật xuống.
Tần Tuyết có chút đắc ý liếc mắt nhìn Tần Lập một cái, Tần Lập vẫn còn xem thường, nhún nhún vai. Hắn thầm nghĩ những tiểu nam hài đó thật là trưởng thành sớm quá, hồn nhiên quên mất chính mình năm nay cũng chỉ mới mười ba tuổi.
Trong lúc nói chuyện với nhau, biết được nam hài đầu lĩnh này tên là Tây Qua, nghe nói ba hắn là người bán Tây Qua, liền đặt cho con một cái tên như vậy.
Đừng thấy Tây Qua tuổi không lớn, nhưng cũng là vua của những đứa nhỏ ở hơn mười con phố xung quanh. Nó có thể đánh nhau, có nghĩa khí, bọn nhỏ đều rất phục nó.
Nhìn bộ dáng Tây Qua dào dạt đắc ý, Tần Lập mỉm cười trong lòng, mình trước khi gặp được sư phụ, cũng chẳng khác mấy so với Tây Qua này. Tin rằng, đợi khi Tây Qua trưởng thành, không chừng cũng sẽ đi lên con đường cũ chính mình chọn năm đó.
- Này? Các ngươi là từ đâu tới đây?
Tây Qua dùng ánh mắt có chút địch ý hỏi Tần Lập. Hắn chung quy cảm thấy được, thiếu niên này ăn mặc cao quý, tuổi không sai biệt lắm so với mình, tương lai sẽ là người khiêu chiến có sức uy hiếp mình nhất tại mấy con phố này. Hơn nữa, có vẻ hắn cùng tỷ tỷ xinh đẹp này rất quen thuộc, khiến cho người ta thấy trong lòng không sảng khoái.
- Ta vì sao phải nói với ngươi chứ?
Tần Lập liếc mắt nhìn Tây Qua một cái, nhe răng cười nói.
- Ta giúp ngươi dọn đồ!
Tây Qua trả lời cũng rất thẳng.
Tần Lập đối với tiểu tử đĩnh đạc có dũng khí này cũng cảm thấy hứng thú hơn, chỉ vào Tần Tuyết cười nói:
- Ngươi vừa mới nói, ngươi là giúp đỡ tỷ tỷ này, mà không phải giúp ta.
Tần Tuyết không kìm nổi bật cười, thấy Tây Qua đã muốn nổi cáu, lập tức mặt đỏ lên. Lúc này, đồ đạc trên mấy xe ngựa cũng đã dọn xong, Tây Qua oán hận nhìn thoáng qua Tần Lập, nói:
- Tiểu tử! Ngươi không có nghĩa khí, vừa nhìn là biết không phải một người tốt!
Nói xong dẫn theo đám hài tử thoáng cái chạy đi mất, trong không khí còn bay lại một câu:
- Tỷ tỷ ngược lại là một người tốt! Sau này có người nào dám khi dễ tỷ, hãy báo danh hiệu Tây Qua của ta ra!
Tần Tuyết không kìm nổi che miệng cười khẽ, giờ khắc này, nàng dường như hiểu được vì sao Tần Lập lựa chọn nơi này. So với hoa viên tuyệt đẹp kia của Tần gia, tường cao, viện sâu, nơi này dường như càng có hương vị nhân tình! Vốn còn có ý tưởng định lấy tiền riêng đưa phu nhân để bà đi mua một căn nhà tốt hơn, giờ phút ý tưởng đó cũng hoàn toàn tiêu tan.
- Mẹ! Người yên tâm, con xin cam đoan với người, ở nơi này chỉ là tạm thời! Không bao lâu nữa, con liền có thể dẫn người rời nơi này đi!
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt, chậm rãi nói.Bạn đang đọc truyện tại
- http://truyenfull.vn
Vẻ mặt Tần Hàn Nguyệt vui mừng nhìn con trai bảo bối của mình, dịu dàng nói:
- Nơi này rất tốt, mẹ rất thích nơi này!
Lời nói của Tần Hàn Nguyệt tràn ngập xúc động. Đúng vậy, địa phương này tuy rằng nghèo nàn, nhưng cũng sẽ không có người nào dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, càng không có bất cứ tin đồn gì truyền đến tai bọn họ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, bốn kỵ sĩ dừng lại trước cửa tiểu viện, một người trong đó lên tiếng nói:
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Tần công tử không?
Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt nói:
- Mẹ! Hẳn là người Thượng Quan gia tới, Con đi một chút rồi về!
Tần Hàn Nguyệt thấy con trai mình bởi vì dọn dẹp đồ đạc mà trên người trở nên có chút dơ bẩn, đưa tay phủi chỗ bụi bặm, nói:
- Thay quần áo rồi hãy đi?
Tần Lập khẽ lắc đầu, vỗ nhè nhẹ lên tay mẫu thân, xoay người đi ra cửa:
- Ta là Tần Lập.
Mấy kỵ sĩ nghe vậy lập tức xuống ngựa, hướng về phía Tần Lập đồng thời thi lễ, người lên tiếng vừa nãy nói:
- Tần công tử! Chúng ta phụng mệnh Thượng Quan gia chủ, đến mời ngài tới gặp mặt tiểu thư. Xe ngựa đang chờ ngay đầu ngõ.
- Được! Chúng ta đi thôi!
Tần Lập cố ý đưa tay vỗ vỗ bụi bặm trên người, thấy trong mắt mấy kỵ sĩ không có bất cứ biểu tình gì khác thường, trong lòng thầm than: Tần gia kém hơn so với Thượng Quan gia, quả nhiên không phải nửa điểm hay một điểm nha!