DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Diệp Thiển Dục đột nhiên biến sắc, tràn đầy xấu hổ phẫn nộ, cả giận nói:

- Đại sư tỷ! Ý của ngài là gì? Dựa vào cái gì nói ta như vậy?

- Hử? Không nghe ra sao? Hừ! Năm đó không biết người nào vì một nam nhân đòi sống đòi chết. Đáng tiếc, nó không có chấp nhất như tiểu tiện nhân này, chết cũng muốn đi theo nam nhân lang thang!

Đôi mắt tam giác của bà già kia lộ ra cười lạnh khinh thường, nhìn Diệp Thiển Dục nói:

- Thế nào, ta có nói sai sao?

- Lão tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi từ đâu chạy ra? Lẽ nào nữ tiện nhân cũng không biết xấu hổ trên mặt đất kia là đồ đệ cuả ngươi? Hừ! Thật đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, có kỳ sư tất có kỳ đồ mà!

Trên mặt Tần Lập, đồng dạng cũng lộ vẻ cười lạnh không quan tâm.

Dù là trong lòng Diệp Thiển Dục hết sức ghét Tần Lập, cũng âm thầm khen Tần Lập một tiếng: mắng rất tốt!

- Không biết sống chết!

Bà già áo xám híp mắt, một cổ khí thế ép mạnh về phía Tần Lập.

Thân thể Diệp Thiển Dục nhanh như tia chớp che phía trước người bà già kia.

Ầm!

Trong không khí lập tức truyền đến một tiếng nổ, sau đó bùng phát một cổ dao động thật mạnh!

Bà già áo xám kia thân thể bất động, còn Diệp Thiển Dục lại liên tục lui về sau hơn hai mươi bước, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bạch.

- Tiểu sư muội! Ngươi đang làm gì? Ta dạy dỗ một kẻ dám cả gan khi dễ người Tứ Quý Môn ta, vì sao ngươi lại ngăn cản?

Bà già áo xám cười lạnh nhìn Diệp Thiển Dục, sau đó nói:

- Chẳng lẽ thực sự để ta đoán đúng? Ngươi xem trúng tiểu tử này?

- Ngươi...ngươi nói bậy bạ gì!

Diệp Thiển Dục tức giận đến nổi sắc mặt trắng bệch, sau đó nói:

- Ta đã đáp ứng thả bọn họ rời đi! Lại thêm đã có hồi báo, Tứ Quý Môn chúng ta có được hai trăm viên Ngọc Lộ Đan! Chuyện của Tạp Ngọc, cũng là do chính cô ta động thủ đánh người trước! Nếu không phải cô ta lỗ mãng như vậy, sự tình sao lại biến thành như bây giờ?

- Hả? Theo ý của ngươi, chẳng những tiểu súc sinh này không sai, còn có công với Tứ Quý Môn sao?

Bà già áo xám kia quái dương quái khí nói.Nguồn: http://truyenfull.vn

Diệp Thiển Dục nhàn nhạt:

- Đại sư tỷ! Thiếu niên này là đệ tử Tần gia thành Phong Sa. Ngươi muốn giết hắn, Tần gia sẽ đáp ứng sao?

- Tần gia?

Bà già áo xám kia nao nao, vừa rồi là có người len lén chạy đến thông báo cho nàng đang bế quan, có một số việc cũng không nói rõ chi tiết, cho nên bà ta cũng không nghĩ nhiều. Thiếu niên này lại là đệ tử Tần gia thành Phong Sa, trong lòng thầm mắng: không phải trước đó nói người trong lòng của Thượng Quan Thi Vũ là một người thế tục bình thường sao?

Tới lúc này Diệp Thiển Dục cũng bất chấp mọi chuyện, nếu như Đại sư tỷ thật sự giận dữ giết Tần Lập, như vậy tất nhiên Tứ Quý Môn sẽ trở mặt với Tần gia. Đến lúc đó nếu hai nhà sinh ra xung đột, như vậy gần như có thể dự kiến đến kết cục hai nhà cùng chịu thiệt.

- Hừ! Tần gia thì thế nào? Chuyện đả thương đồ đệ của ta chẳng lẽ cứ quên đi như thế?

Trong đôi mắt tam giác của bà già áo xám lóe hung quang, quét Tần Lập suy tư một chút, giống như hạ quyết định:

- Tiểu tử! Nếu như vậy thì lão thân cũng không làm khó ngươi. Ngươi tự đoạn một tay, hôm nay lão thân bỏ cho ngươi đi! Bằng không, lão thân mặc kệ là Tần gia hay nhà nào khác, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!

- Đại sư tỷ! Ngươi đừng quá đáng! Chuyện này phải giao cho môn chủ định đoạt!

Diệp Thiển Dục cũng không phải là đang giúp Tần Lập, nàng hoàn toàn đứng trên lập trường suy nghĩ lợi ích cho Tứ Quý Môn.

Nhưng hiển nhiên bà già này không cho là như vậy, cười lạnh nói:

- Môn chủ? Môn chủ đang bế quan! Làm sao lại quản tới loại chuyện nhỏ này? Tiểu sư muội! Sẽ không phải ngươi lại động phàm tâm một lần nữa chứ?

- Đại sư tỷ! Nếu ngươi còn nói bậy, ta sẽ báo lại cho môn chủ biết!

Diệp Thiển Dục bị bà ta làm giận sôi. Bà già Đại sư tỷ này năm nay cũng đã hai trăm bốn mươi tuổi, cả đời không gả, tính cách bất bình thường. Thủ đoạn độc ác hung tàn, người đắc tội bà ta thường không có kết cục tốt.

Hơn một trăm năm trước, Diệp Thiển Dục cũng giống với Thượng Quan Thi Vũ hôm nay, thích đệ tử một môn phái nhỏ trên Huyền Đảo. Đệ tử kia tuổi xấp xỉ Diệp Thiển Dục, hai người vừa gặp đã thương, nảy sinh tình cảm.

Ngay khi đệ tử kia muốn mang theo Diệp Thiển Dục rời đi, Đại sư tỷ lúc đó cũng là bà già trước mắt này, cũng như Đại sư tỷ Tạp Ngọc đối với Thượng Quan Thi Vũ hôm nay ra tay đả thương người, gậy đánh uyên ương. Đánh nam đệ tử môn phái nhỏ kia trọng thương, nếu không phải Diệp Thiển Dục liều mạng che chở, người thanh niên kia đã bị Đại sư tỷ nàng đánh đến chết!

Sau đó, người thanh niên kia kéo thân thể trọng thương rời khỏi Tứ Quý Môn. Lúc đi, còn nói lại sớm muộn mình cũng có ngày quay về trả thù. Kết quả một trăm năm trôi qua, người thanh niên năm đó lại không xuất hiện.

Lúc đầu Diệp Thiển Dục còn chờ đợi, ngày mong đêm nhớ, đến sau dần dần đã quen, về sau bắt đầu sinh ra phản cảm mãnh liệt với nam nhân. Cho rằng tất cả nam nhân trên đời này đều là kẻ lừa đảo!

Hiện giờ ngẫm lại, nếu không có Đại sư tỷ năm đó chặn ngang, gậy đánh uyên ương, Diệp Thiển Dục nàng làm sao lại cô độc cả đời. Cả một tuổi trẻ trôi qua trong hối hận, lãng phí thanh xuân tốt đẹp?

- Báo cho môn chủ biết? Ngươi cứ tùy tiện!

Bà già kia cười nói, sau đó chỉ vào Tần Lập, lành lạnh nói:

- Tiểu súc sinh! Ngươi còn không mau động thủ, lẽ nào còn muốn chờ lão thân tự mình ra tay sao?

- Lão tiện nhân! Ta là người sợ thấy máu, hay là bà tới giúp ta đi!

Tần Lập còn chưa nói xong, chỉ thấy thân ảnh bà già kia chợt lóe, đồng thời một cổ khí thế kèm uy áp nguyên lực ầm ầm ép về phía mình!

- Chết đi!

Một đôi tay khô gầy như vuốt ưng của bà già kia, nhắm về phía cánh tay phải của Tần Lập. Nói là muốn phế một tay của Tần Lập, lại là muốn phế bỏ cánh tay phải cầm kiếm của hắn, có thể thấy rõ ràng là dụng tâm độc ác!

Bà già này cũng đã đạt đến cảnh giới Dung Thiên sơ kỳ. Nếu chống lại võ giả Phá Thiên cảnh bình thường, nào cần phải tự mình ra tay, chỉ dựa vào khí thế cùng uy áp cũng đủ làm đối phương quỳ gối trước mặt bà, cúi đầu nhận sai!

Nào không biết khí thế uy áp của bà ta đối với người thanh niên này lại không chút tác dụng, trong lòng bà già này đích thật có chút giật mình. Tuy nhiên, trên người đệ tử đại gia tộc mang theo một hai món bảo vật có thể chống đỡ áp lực của khí thế, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Ngươi đã muốn chết, vậy lão thân sẽ thành toàn cho ngươi!

- Dừng tay!

Diệp Thiển Dục hét lớn một tiếng, nhưng tốc độ của nàng làm sao có thể nhanh hơn võ giả Dung Thiên cảnh? Trong lòng Diệp Thiển Dục thầm than một tiếng, thầm nói xong rồi, từ nay về sau Tứ Quý Môn cùng Tần gia thành Phong Sa sẽ kết thành thù hận!

Nhưng mà làm cho nàng chấn động, là thân hình Tần Lập giống như là một làn khói xanh, nháy mắt tránh được một trảo của Đại sư tỷ!

Diệp Thiển Dục hơi há miệng, hết sức giật mình nhìn một màn này. Thân là một trong những trưởng lão Tứ Quý Môn, cùng sinh hoạt chung với Đại sư tỷ hơn trăm năm, làm sao Diệp Thiển Dục không biết uy lực một trảo này của Đại sư tỷ. Đừng nói Tần Lập là một thiếu niên Phá Thiên cảnh, dù cho hắn có là một võ giả tiến vào Hợp Thiên cảnh cũng rất khó tránh khỏi một trảo này của Đại sư tỷ!

Tần Lập lưu loát nhanh nhẹn tránh khỏi một trảo của bà lão này, cười lạnh nói:

- Bà già kia miệng thật là xảo trá, thân thủ lại không được tốt lắm. Ngươi về luyện tiếp mấy chục năm nữa đi!

- Miệng nhọn lưỡi sắc, ta cho ngươi khóc!

Trong giọng nói bà già áo xám cực kỳ khó nghe, đồng thời trong tiếng nói hỗn loạn một loại phẫn nộ mãnh liệt.

Diệp Thiển Dục thấy hai người đánh một chỗ, đã không còn bất cứ gì xoa dịu được nữa, phẫn hận dậm chân. Thân hình như quỷ mị chạy vào trong cốc.

Trong nháy mắt, Tần Lập liền giao thủ hơn ba mươi chiêu với bà già này. Nói lực lượng, nói nguyên lực dư thừa, khẳng định Tần Lập còn xa mới bằng bà lão áo xám này. Võ giả cảnh giới Dung Thiên, thực lực bản thân đã đến mức hóa cảnh, dù Tần Lập có mạnh hơn đi nữa, trình độ chân thực cũng chỉ là Phá Thiên cảnh mà thôi.

Chống đỡ trực diện, làm sao có khả năng là đối thủ của bà già này?

Tuy nhiên, đồng dạng bà già áo xám này cũng không có biện pháp bắt được tiểu tử thân hình trơn như cá chạch này. Hơn nữa, chẳng những như thế, đối phương lại còn có thể rút thời gian đánh trả hai chiêu!

Nghĩ tới mình đường đường là một võ giả cảnh giới Dung Thiên, lại không bắt được một tiểu tử mười sáu mười bảy tuổi chưa mọc dài lông, trong lòng bà lão này phẫn nộ có thể biết. Đến bây giờ, đã từ ý nghĩ muốn phế một tay của Tần Lập lúc ban đầu, biến thành muốn mạng của tiểu tử này!

Nhưng hiện tại hai người đã giao thủ hơn năm mươi chiêu, bà ta ngay cả một góc áo tiểu tử này cũng không bắt được. Càng làm cho bà ta phẫn nộ không thể chịu nổi, là tiểu súc sinh này lại còn không ngừng nói lời châm chọc bà.

- Bà già kia, làm sao vậy? Bà dùng sức lớn như vậy làm gì? Phá hỏng hoa cỏ Tứ Quý Cốc của các người rồi cũng đừng có tìm ta đòi bồi thường nha!

- Bà coi bà coi! Ngươi đuổi ta chạy gấp như vậy. Trời ạ! Bà lão này, ta không có chút hứng thú gì với loại nữ nhân vừa già vừa xấu như bà đầu. Cầu xin bà đó, đừng có đuổi mãi không dứt theo ta như vậy!

- Được rồi! Ta nói, ta chỉ thích cô nương xinh đẹp trẻ tuổi, nếu đổi thành những cô nương đứng xem náo nhiệt bên kia tới đuổi theo ta, không chừng ta còn theo các người trở về Tứ Quý Cốc làm con rể nữa. Chẳng qua ta thật sự không thích lão thái bà mặt đầy nếp nhăn như ngươi. A! Cứu mạng với! A! Phi lễ kìa!

Cứ như vậy, dưới những lời lải nhải của Tần Lập quấy rầy, rốt cuộc bà lão áo xám rơi vào trong cuồng bạo, phát huy một thân thực lực Dung Thiên cảnh đến cực hạn!

Hơn nữa, cũng chỉ nhằm vào một mình Tần Lập! Có thể thấy được độ khống chế thực lực bản thân của bà ta cũng đồng đạng đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh!

Nói không chút quá đáng, sau một thời gian dài khẳng định Tần Lập sẽ không phải đối thủ của bà già này. Cho nên Tần Lập mới phải không ngừng nghĩ biện pháp chọc giận bà già này, làm tiêu hao thể lực của bà ta.

Bởi vì Tần Lập tự mình bỏ đi tuyệt không có vấn đề, nhưng muốn mang theo Thượng Quan Thi Vũ rời đi không coi bà lão này vào đâu, vậy quả là quá khó khăn!

Tuy nhiên sau khi Tần Lập tu luyện chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn, cũng không phải loại người ôn hòa. Cho tới nay, Tần Lập còn chưa có kinh nghiệm giao thủ với một võ giả mạnh mẽ như vậy.

Ở Cực Nhạc Thiên Cung lúc trước, bất luận là chưởng môn Nhạc Vô Nhai hay còn là Văn trưởng lão, hoặc Hải Thông Thiên về sau, gần như đều là dưới tình hình đánh lén, mới miễn cưỡng ngăn cản được.

Cho nên một trận chiến ngày hôm nay, kỳ thật cũng là Tần Lập chờ đợi đã lâu, coi như là một đợt khảo nghiệm đối với tổng thể thực lực của mình!

Tuy rằng quá trình này thật sự có chút hung hiểm.

Nếu không phải ỷ vào khinh công độc nhất vô nhị trên đời này của mình, chỉ sợ không chết cũng đã trọng thương.

Bình luận

Truyện đang đọc