DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Lúc này, Tần Lập uy phong lẫm liệt, giống như thiên thần hạ phàm, một cỗ khí phách ngạo nghễ thiên hạ vô hình bao trùm xung quanh, hình thành một cỗ khí phách thuốc về Tần Lập, thuộc về Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn!

Đây không phải là khí vương giả trong truyền thuyết gì, mà thuần túy là một loại khí thế do lực lượng sản sinh ra! Đó là một loại cảm giác không thể địch nổi!

Hải Kim Tôn sắc mặt như tro tàn, trong lòng...cũng như tro tàn, đầu óc trống rỗng. Cho đến giờ lão vẫn không nghĩ ra nổi, xem chừng vĩnh viễn cũng không cách nào nghĩ ra được: vì sao mình đường đường là siêu cấp cao thủ cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa hậu kỳ, lại không minh bạch thua trên tay Tần Lập (vì a TL nhà ta là nv 9 ^^!)

Hơn nữa, còn là dưới đối địch chính diện, người ta ngay cả nguyên lực cũng không sử dụng tới...

Loại chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng cũng không có người tin tưởng. Bởi vì đây quả thật đi ngược lại lẽ thường, đi ngược nhận thức của mọi người, căn bản là một chuyện không thể tin nổi.

Hai mắt lão không còn thần thái trước đó, chòm râu hoa râm lay động trong gió, nhưng không còn cảm giác oai hùng bừng bừng trước kia, ngược lại làm cho người ta cảm giác như mộ địa anh hùng hiu quạnh.

Hải Kim Tôn biết mình thua rồi, thua hoàn toàn. Tuy nhiên lão không rõ vì sao lại thua, nhưng lúc này lão thật tâm phục khẩu phục!

Chẳng qua việc này cùng với chuyện lão thống hận Tần Lập, hận không thể lập tức giết ngay Tần Lập cho thống khoái, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hải Kim Tôn gian nan nâng tay lên, cánh tay truyền tới đau đớn kịch liệt, cũng không chút ảnh hưởng hận ý trong lòng lão. Lão đang chờ, chờ Tần Lập giễu cợt lão, chế nhạo lão, châm chọc lão!

Lão không quan tâm, ngược lại sát khí hận ý với Tần Lập càng thêm nồng nặc, giết Tần Lập lại càng thêm thoải mái!

Nhưng làm Hải Kim Tôn cùng mọi người đều có chút bất ngờ, Tần Lập chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua Hải Kim Tôn, trong ánh mắt tràn ngập thương hại, sau đó không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Hải Kim Tôn gần như điên cuồng, loại thái độ này của Tần Lập càng vượt xa mở miệng châm chọc lão, chế nhạo lão, đùa cợt lão, càng làm cho lão không cách nào tiếp thu. Bởi vì đối phương rõ ràng là không để mình vào mắt mà!

Hoàn toàn dứt khoát không nhìn tới! Ánh mắt thương hại nói rõ ngay từ đầu Tần Lập đã không để lão vào trong mắt!

Cánh tay còn lại của Hải Kim Tôn nắm chặt, nắm gắt gao, trên trán gân xanh phồng lên, răng cắn muốn nát. Vẫn không nhịn được, từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ.

- Tần Lập! Ngày hôm nay thua dưới tay ngươi, Hải mỗ tâm phục khẩu phục! Chẳng qua, ngươi nhớ kỹ: Hải gia tuyệt không bỏ qua cho ngươi!

- Ngu ngốc!

Tần Lập ném lại hai chữ, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Mấy chục người nơi này, phân biệt thuộc về rất nhiều gia tộc cùng môn phái, nhưng không có một ai dám ra tay ngăn cản Tần Lập!

Ngay lúc những người này tắt tiếng tập thể, hai mặt nhìn nhau. Giọng nói nhàn nhạt của Tần Lập truyền từ xa tới:

- Thành chủ A Hổ tân thành HS là huynh đệ của ta, ai dám động tới hắn, ta tất giết sạch!

Người thanh niên béo nhìn bóng lưng Tần Lập đi xa, cùng bộ pháp giống như lưu thủy hành vân, nhìn như thong thả, nhưng khoảnh khắc đã đi ra thật xa, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc. Quay sang sư muội có chút dại ra thì thào nói:

- Bộ pháp của Tần Lập, còn mạnh hơn rất nhiều so với Bách Biến Vô Ảnh Bộ của chúng ta! Hơn nữa...thực lực này, ai dám nói hắn chỉ cậy vào sức mạnh?

Những người có cách nghĩ đồng dạng với thanh niên béo kia hiển nhiên có rất nhiều, đa số những người này đều sắc mặt phức tạp. Vốn bọn họ chỉ nghĩ dùng phương pháp nào lấy được bản đồ Thái Cổ từ trong tay Tần Lập.

Về phần thực lực của Tần Lập, theo bọn họ thấy tuy không phải bình thường, nhưng cũng không phải võ giả cường đại gì. Cho nên những người này hầu như chưa bao giờ lo lắng tới việc bọn họ không đánh lại Tần Lập, thì phải làm gì đây.Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Cũng may ngày hôm nay rốt cuộc bọn họ hiểu được, một người có thể bằng vào lực lượng thuần túy đánh một võ giả cảnh giới Đan Nguyên Anh Hóa đến mức không có lực trả đòn, dù ngay cả cơ hội phản kích cũng không có, mạnh mẽ bị đánh gãy một cánh tay!

Người dũng mãnh như vậy, còn có ai dám dễ dãi khiêu khích?

Thanh niên béo kia đột nhiên nghĩ tới gì đó, kéo tay sư muội bay vút như chớp về phía Tần Lập rời đi.

Hải Kim Tôn vẫn đứng đó như trước, mặc cho người nhà Hải gia xử lý thương thế trên cánh tay. Mặc kệ đau đớn cỡ nào, đều cắn răng chịu đựng không rên một lời, làm cho người khác cũng sinh vài phần kính nể.

Lúc này đã tới hửng đông, phía đông đã lộ ra một vệt màu trắng bạc, một tia tử khí hoa lệ óng ánh cũng xuất hiện ở nơi đó.

Tần Lập thấy tia tử khí đó, liền đứng lại nhắm mắt ngưng thần hấp thu cỗ năng lượng tinh thuần nhất thiên địa này. Chiến đấu vừa rồi, ngoại trừ bản thân Tần Lập, không ai biết cuối cùng hắn hao tổn bao nhiêu lực lượng.

Không biết, đương nhiên cho rằng Tần Lập chỉ bằng vào sức mạnh, bằng vào tu luyện dưới trọng lực áp bức gấp trăm lần ở tầng hai Hoàng Kim Cung, mới có thể chiến thắng Hải Kim Tôn.

Còn trên thực tế, sự thật chân chính là Tần Lập vận hành Tiên Thiên Tử Khí Quyết, hoàn toàn dùng Tiên Thiên Tử Khí hấp thu trong cơ thể chuyển hóa thành lực lượng khổng lồ vô cùng vô tận!

Tần Lập trước kia dùng Tiên Thiên Tử Khí chuyển hóa thành nguyên lực. Bởi vì nguyên lực cũng được, hay Tiên Thiên Tử Khí cũng thế, trên thực tế đều là linh khí trong thiên địa. Cuối cùng, chúng đều do công pháp chuyển hóa thành lực lượng thi triển ra ngoài.

Ở cảnh giới hiện tại, Tần Lập đã không cần phải đi theo hệ thống võ giả thế giới này, chuyển biến Tiên Thiên Tử Khí thành nguyên lực dùng đối địch.

Nếu hắn muốn, chỉ cần trực tiếp lấy Tiên Thiên Tử Khí Quyết chuyển hóa thành năng lượng khổng lồ, sau đó biến thành lực lượng kinh khủng, như vậy là đủ rồi!

Bởi vì bản thân Tiên Thiên Tử Khí đã mạnh hơn thiên địa linh khí rất nhiều! Trước Đan Nguyên Anh Hóa, Tần Lập còn không dám làm như thế, bởi vì lúc đó thân thể hắn còn chưa đủ để chịu đựng lực lượng do Tiên Thiên Tử Khí chuyển hóa ra.

Nhưng cảnh giới nâng cao, tu luyện dưới trọng lực của Hoàng Kim Cung, cùng với chiến kỹ Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn tầng thứ năm - Huyết Mạch Chuyển Hóa...Tất cả những thứ này, tạo nên thực lực dọa người của Tần Lập hôm nay!

Nhưng cho dù nói thế nào thì Hải Kim Tôn cũng là một võ giả Đan Nguyên Anh Hóa thực lực rất mạnh, làm sao là một kẻ hời hợt được? Muốn áp chế một cường giả như vậy hoàn toàn không có lực đánh trả, vừa rồi Tần Lập tiêu hạo một lượng thể lực, là một con số kinh người!

Ít nhất, tiêu hao hết năm phần!

Hấp thu xong một tia Tiên Thiên Tử Khí cuối cùng, Tần Lập quay lại nhàn nhạt nói với cánh đồng hoang ở mấy trăm thước phía sau:

- Đã nhìn lâu như vậy rồi, hai vị, không muốn đi ra nói vài lời sao?

Kỳ thật Tần Lập đã sớm thấy hai người kia đang rình coi mình, nhưng hắn không quan tâm. Cử động của mình ở trong mắt người khác chỉ là nhắm mắt điều tức một hồi mà thôi, hơn nữa trên người hai người này cũng không có ác ý gì, phần nhiều là một loại hiếu kỳ.

Chỗ trọng yếu nhất, Tần Lập lại biết hai người kia. Chính là đôi tình lữ trẻ tuổi cướp tấm bản đồ giả do Hàn Mai cố ý thả ra!

Sau đó, tấm bản đồ giả này lại bị cho là đồ thật, trở về trong tay Hàn Mai!

Đây là điểm làm cho Tần Lập thỏa mãn nhất, Hàn Mai lấy một tấm bản đồ giả, trở về sư môn tranh công. Chờ tương lai chân tướng rõ ràng khắp thiên hạ, biểu tình của nàng nhất định rất đặc sắc!

Cũng chính vì vậy, mới khiến Tần Lập đối với đôi tình lữ này cũng không có ác cảm gì.

Thanh niên béo kia kéo tay sư muội, mi mắt cụp xuống kéo nhau ra, bộ dạng rụt rè giống như đã làm sai chuyện gì đó. Người không biết phẩm tính tên mập mạp này, nhất định sẽ cho rằng kẻ này là một đứa nhỏ ngoan ngoãn vô hại.

- Cái này...Hắc hắc! Tần công tử, thật ngại quá, ta cùng sư muội rất ngưỡng mộ Tần công tử, muốn kết giao với Tần công tử một chút, cho nên...cho nên mới theo tới đây. Cái này...chúng ta cũng không có ý định nhìn trộm Tần công tử tu luyện!

Mập mạp thề thốt nói, trên mặt còn lộ ra tươi cười lấy lòng, làm cho sư muội bên người hắn có một loại cảm giác vô cùng xấu hổ. Mập mạp này, càng ngày càng không biết xấu hổ mà!

Tần Lập phất tay cười, nhìn thoáng xa xa những người dừng chân bên kia, lại không dám tới gần, nói:

- Gặp nhau tức là có duyên, ta mời uống một ly thế nào!

- Hắc hắc! Sao lại không biết xấu hổ như thế, hay la để ta mời đi.

Mập mạp vẻ mặt hòa khí khách sáo. Những người theo sau trợn mắt há mồm mà nhìn hắn cùng Tần Lập kề vai sát cánh rời đi, giống như là lão bằng hữu quen biết rất nhiều năm.

Hải Kim Tôn băng bó xong cánh tay, chòm râu hoa râm phất phới trong gió, trong đôi mắt bắn ra quang mang vô cùng oán độc, nói với người bên cạnh:

- Tên mập mạp chết tiệt kia là người nơi nào, dường như là xông lên cùng chúng ta, vì sao bộ dáng cùng Tần Lập kia lại quen thuộc như thế?

Nhắc tới mập mạp này, người Hải gia vẻ mặt giận dữ, trong đó một lão già giọng căm hận nói:

- Ai biết mập mạp này nhảy ra từ chỗ nào, lúc ngài chiến đấu cùng Tần Lập, hắn ở bên kia nói bậy nói bạ, thật là đáng ghét!

Hải Kim Tôn bộ mặt âm tình bất định, chậm rãi nói:

- Tạm thời đừng để ý tới người khác, lập tức truyền tin về gia tộc, mời trưởng lão Chấp pháp tới đây!

- Này...có được không?

Một người Hải gia có chút chần chờ nói.

- Không có gì không được, trong tay Tần Lập kia có bản đồ Thái Cổ!

Hải Kim Tôn lạnh lùng nói.

Tân thành HS, trong một tửu lâu vừa mới mở cửa từ sáng sớm, liền nghênh tiếp mấy vị khách, chính là ba người Tần Lập cùng sư huynh muội mập mạp.

Tần Lập muốn một nhã gian, tùy tiện chọn vài món ăn, một bầu rượu. Ngồi xuống xong, mập mạp mới bắt đầu tự giới thiệu mình.

- Tần công tử! Tại hạ tên là Hồ Tiểu Bàn, đây là sư muội ta, Lý Bình.

Mập mạp có chút ngượng ngùng nói, tên của hắn xác thật rất đặc biệt. Bởi vì lúc hắn sinh ra thật béo tròn, phụ thân không có văn hóa của hắn liền trực tiếp đặt một cái tên như vậy, sau này tuy rằng kháng cự nhiều lần, nhưng cũng không giải quyết được gì.

Tần Lập vừa lúc đang uống trà, nghe được cái tên này thiếu chút phun ra. Cố nén nuốt trà trong miệng xuống, ánh mắt có chút quái dị nhìn thoáng qua mập mạp này, thầm nói cái tên này thật là thích hợp với hắn. Hồ của hồ thuyết bát đạo (nói bậy nói bạ), Bàn thì đương nhiên của bàn tử (mập mạp)...

Hồ Tiểu Bàn cũng rõ ràng cái tên của mình, làm người khác buồn cười, chớp mắt nói tiếp:

- Ta cùng sư muội đều là đệ tử một môn phái nhỏ bất nhập lưu ở sát biên giới cực Tây. Đi sang bên này, chỉ là tới giúp vui, nhìn xem Thái Cổ Thần Miếu trong truyền thuyết. May mắn quen biết Tần công tử, thật là không uổng chuyến đi này!

Bình luận

Truyện đang đọc