DUY NGÃ ĐỘC TÔN

Lúc này, Thi Vũ ở bên cạnh khẽ giọng nói:

- Phu quân! Muội có thể diệt trừ toàn bộ đám linh thú mai phục xung quanh, hẳn có thể khiến cho Đại Vu sư kia tức giận chứ?

Tần Lập nhíu mày, nhìn Thi Vũ nhỏ giọng nói:

- Đừng hồ đồ! Đám linh thú dưới kia cũng không dễ chọc, Muội chọc giận chúng nó, hai người chúng ta có thể chạy được hay không còn chưa nói, đám người bên dưới xem ra không thoát được.

Thi Vũ khẽ mím môi, quật cường nhìn Tần Lập nói:

- Phu quân! Đây là lần đầu tiên từ lúc muội chào đời tới nay muốn giết người như vậy! Không, là giết súc sinh!

Tần Lập ngưng thần suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi:

- Bộ pháp khinh công huynh dạy cho muội, muội luyện tập như thế nảo?

Thi Vũ cười khẽ:

- Huynh cũng không phải không phát hiện, không thể kém hơn huynh sao?

Tần Lập vuốt mũi, thầm nói dù là muội nói sự thật cũng không cần không lưu tình như vậy chứ? Chẳng qua hắn chỉ là quan tâm sẽ loain, sức chiến đấu của Thi Vũ hiện tại mặc dù so không bằng Tần Lập, nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với những võ giả cảnh giới Phá Toái Hư Không ngang hàng. Bên trong sào huyệt linh thú này, người mạnh nhất chính là Đại Vư sư kia! Ngoại trừ hắn ra, những kẻ khác tuy rằng đều rất mạnh, nhưng thật ra không đủ đe dọa.

Nghĩ vậy, Tần Lập trầm giọng nói:

- Thi Vũ! Nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng ham chiến, đánh không lại thì bỏ chạy, mặc kệ muội chạy đến nơi nào, huynh cũng sẽ tìm được muội!

Nói rồi, trong lòng Tần Lập than nhẹ một tiếng. Sớm biết như vậy, mang theo Bạch Trung Sơn bên người thì tốt rồi. Chẳng qua nghĩ lại mình tới đây là giết linh thú, nếu thật sự mang theo lão vượn cố chấp kia, nói không chừng còn xảy ra chuyện khác nữa.

Khẽ lắc đầu, Tần Lập thở ra một hơi. Hắn luôn luôn rất ít làm chuyện không nắm chắc, dù là không địch lại thì cũng sẽ nghĩ trước đường lui. Chuyện hoàn toàn không nắm chắc, vốn Tần Lập chỉ làm qua một lần, chính là Cực Nhạc Thiên Cung năm đó, mà nay lại là lần thứ hai!

Bởi vì lúc này đàn linh thú kia đã hoàn toàn khác biệt với linh thú bình thường, chúng nó còn giảo hoạt hung ác tàn bạo hơn cả nhân loại. Nếu như nói linh thú cùng nhân loại rơi vào trạng thái đối địch tự nhiên, chém giết lẫn nhau thì rất dễ lý giải. Tần Lập cũng tốt, Thi Vũ cũng vậy, cũng sẽ không cảm thấy khó có thể tiếp thu.

Nhưng hiện tại đàn linh thú này lại bắt một đám nhân loại, trở thành nô lệ của chúng nó, bị chúng nó sai khiến...Đây...đây còn là linh thú sao?

Hơn nữa, đám quỷ xấu xí đáng chết này, lại còn nói là nhân loại xấu xí, con mẹ thật là...không có thẩm mỹ mà!

Trên núi, một đầu linh thú thứ nhất nhanh chóng bị Thi Vũ chém giết vô thanh vô tức. Nhưng Tần Lập vẫn để cảm giác được, trái tim treo cao rốt cuộc cũng buông lỏng.

Lập tức Tần Lập cười tự giễu, bản thân mình kéo theo Thi Vũ rời Huyền Đảo, không phải chính là để nàng có được lịch lãm cùng kinh nghiệm chiến đấu sao. Mà cho tới nay, mình đều kéo nàng theo bên người, bảo hộ nàng giống như một bảo mẫu, Thi Vũ làm sao có được lịch lãm chân chính?

Nghĩ vậy, tâm tình khẩn trương của Tần Lập rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng. Hít sâu một hơi, thân thể như hòa hợp cùng hoàn cảnh xung quanh, dần dần tan biến trong không khí.

Trên quảng trường rộng lớn bên ngoài tòa thành, Bái diễu võ dương oai nhe răng cười, đi tới trước mặt các võ giả nhân loại bị trới chặtm vươn đầu lưỡi dài liếm môi tàn nhẫn nói:

- Một hồi nữa tim của các ngươi sẽ trở thành thức ăn của Đại Vu sư vĩ đại, Bái vĩ đại thứ hai. Các ngươi...chuẩn bị xong rồi chứ?

Mấy võ giả nhân loại này cũng biết số phận của mình, không nói một lời, thậm chí ngay cả tiếng mặng cũng không có. Dứt khoát nhắm mắt, không thèm liếc tới Bái.

Điều này làm cho Bái chuẩn bị nghênh tiếp một trận mắng to, sau đó từ đó tìm thấy khoái cảm liền ngược lại phẫn nộ, giống như một quyền hung hăng đánh vào không khí. Ban ngày bản thân bị trọng thương, vẫn áp chế tức giận, bởi vì mấy tên nhanh loại này không phối hợp, hoàn toàn không cách nào phát tiết ra.

Bái tròng mặt xoay chuyển, lấy trong tay thủ hạ một cí roi, cưoif hung ác vung roi lên, hung hăng quất roi lên mặt một võ giả nhân loại.

Võ giả nhân loại kia lập tức bị một roi này quất cho da tróc thịt bong, Bái cũng không sử dụng nguyên lực, bằng không một roi này sẽ đánh nát đầu người kia, trái tim sẽ không tươi ngon nữa.

- Mắng ta đi! Các ngươi câm điếc rồi sao? Hắc hắc, nhân loại yếu ớt xấu xí các ngươi, không phải vẫn thích mắng cho sướng miệng sao? Sao không mắng nữa?

Bái kiêu ngạo hét to, tiếng nói truyền ra thật xa giữa bầu trời đêm yên tĩnh.

Lúc này, bên trong đám người cách đó không xa truyền ra tiếng khóc nhỏ đè nén. Trên mặt Bái lộ ra sắc mặt vui mừng, chuyển ánh mắt về phía giữa đám nhân loại.

Đám nhân loại kia theo ánh mắt của bái đều cúi đầu, có người ra sức bịt miệng đứa nhỏ.

Tiếng khóc vừa rồi, là một đứa bé trai vangl ên, bởi vì người bị đánh chính là phụ thân nó!

Bái cảm giác được một tia khoái ý, cười to nói:

- Hắc hắc! Thằng nhãi nhân loại xấu xí kia, sợ không? Phụ thân của ngươi, đợi lát nữa sẽ bị ta móc tim ăn tươi đó!

Đứa bé trai kia lập tức khóc lớn, dù ngay cả mẫu thân nó cũng khong cách nào khống chế được tiếng khóc của đứa nhỏ.

Đứa bé càng khóc lớn, Bái càng cười thỏa mãn:

- Khóc đi, dùng sức khóc đi, chờ người trưởng thành ta lại ăn tim của ngươi! Thịt trẻ con tuy rằng không tệ, nhưng mà tim lại kém một chút, không ngon bằng người trưởng thành cường tráng!

Võ giả nhân loại mặt bị đánh da trước thịt bong kia, lúc này bỗng nhiên từ từ mở mắt, Trong đôi mắt, bị máu bao trùm, thoạt nhìn thật dọa người.

Một roi vừa nãy, kéo dài từ đỉnh đầu cho đến khóe miệng, hết sức chuẩn xác. Rất hiển nhiên, con Bái súc sinh này bình thường đã làm không ít chuyên như thế.

- Đừng khóc!

Võ giả nhân loại này, lời nói trước sau vẫn trầm ổn bình tĩnh, giống như có ma lực thần kì, đứa bé trai kia, con hắn lập tức ngừng khóc.

- Nhi tử, bình thường ta dạy con thế nào? Con là một nam tử hán! Nam nhan chảy máu không đổ lê! Con phải nhớ kẽ kể thù của chúng ta là ai, nhớ phải để tỏng lòng, cho dù chết cũng không được quên! Một ngày nào đó, đàn súc sinh xấu xí này đều sẽ chết dưới đao kiếm của nhân loại chúng ta! Cho nên, dù là đối mặt với tử vong, cũng phải kiên định tín niệm này. Không phải sợ, càng đừng khóc!

Nam nhân nói đến đó, giọng nghiêm khắc hỏi:

- Nghe rõ rồi chứ?

Đứa bé trai kia vẻ mặt ủy khuất, miệng nhỏ cong lên, cố nên bi thương nấc nghẹn, không cho mình khóc ra tiếng. Thân thể run run, mang theo nức nở trả lời:

- Nghe rõ rồi!

- Hừ, còn biết giáo dục đời sau.

Bái nhếch môi, tròng mắt đảo loạn, ánh mắt lạnh lẽo không ngừng quét tới quét lui trên người đứa bé trai, giống như đang do dự điều gì.

Sau một lát, hắn nghiêng đầu nói với người bên cạnh:

- Đi! Bắt lấy thằng nhãi con kia, bóp chếp nó cho ta! Không phải thiết mất một trái tim trưởng thành sao? Ta chấp nhận! Hừ, có thời giân đi ra bắt một đám nhân loại nữa là được! Ngươi muốn giáo dục con cháu, ta không cho ngươi như nguyện! Đánh bại chúng ta? Nằm mơ đi!

- Ngươi dám!

Võ giả nhân loại khuôn mặt máu thịt mơ hồ kia đột nhiên bộc phát ra khí thế kinh người, vô cùng dữ tợn căm giận rống to:

- Súc sinh ngươi, ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha!

- Hắc hắc hắc! Rốt cuộc ngươi phẫn nộ rồi sao? Tốt, ta thích loại phản ứng này của ngươi. Chờ chút...các ngươi đều phản ứng giống như hắn, ta càng hài lòng. Súc sinh sao? Cứ tùy ngươi đi!

Bái vẻ mặt đắc ý cười lớn, sau đó mắt lạnh nhìn người bên cạnh, lạnh nhạt nói:

- Ngươi còn không đi?

Người bên cạnh Bái do dự một chút, chậm rãi đi về phía đoàn người, trong đám người bỗng nhiên truyền ra tiếng mắng.

- Họ Vương kia, người cũng là nhân loại, lẽ nào ngươi muốn tàn sác đồng loại của mình sao?

- Súc sinh! Đầu phục thứ súc sinh đó, ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng!

- Vương Hỏa! Năm đó lão phu không nên cứu sống ngươi, cho ngươi trực tiếp chết đi là tốt rồi, bớt cho ngươi trở lại tàn hại chúng ta!

Nguyên lai kẻ hầu bên cạnh Bái lại là một gã nhân loại, giống như võ giả nhân loại Tần Lập giết chết buổi sáng, đều là nhân loại tuyên thệ thuần phục đàn linh thú xấu xí này!

Tên gọi là Vương Hỏa này ngẩng đầu, trên mặt vặn vẹo lộ ra một tia cười hung ác:

- Muốn trách thì trách các người không thức thời! Cái nơi này vốn là địa bàn linh thú, là nhân loại chiếm cứ sau, còn muốn cướp giật thánh dược của linh thú đại nhân! Cho nên, tất cả nhân loại đều đáng chết! Mà ta...Hiện giờ ta là tôi tớ của Bái đại nhân, ta có được quyền lực cao hơn các ngươi rất nhiều! Ta sống rất tốt!

- Bại hoại!

- Súc sinh!

- Cặn bã!

Trong đám người truyền ra tiếng mặng phẫn nộ đến cực điểm.

Bái cười rất hài lòng, hắn thích thấy tràng cảnh nhân loại tương tàn cùng đồng loại. Kì thật vốn Bái cũng không biết tim của nhân loại là thú mỹ vị gì, chiêu này cũng là do tên Vương Hỏa kia dạy cho hắn, cho nên tên Vương Hỏa này rất biết lấy lòng Bái.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Đại Vu sư ngồi trên cao cao, hai mắt khép hờ, thần sắc lạnh nhạt, giống như một màn trước mắt hoàn toàn không có bất cứ ảnh hưởng gì tới hắn. Tùy ý cho Bái phát huy, bởi vì hắn đối với việc hôm nay Bái gặp nạn cũng rất phẫn nộ. Đám nhân loại này có một chút hy vọng, liền cảm thấy mặt trời đã tới, liền dám vô pháp vô thiên! Không cho bọn chúng chút bài học khắc sâu, bọn chúng sẽ vĩnh viễn không ghi nhớ kĩ!

Lúc này Vương Hỏa từng bước chậm rãi đi tới trước mặt đứa bé trai kia, vẻ mặt cười hung ác. Một phụ nhân bên cạnh đứa bé đã sớm cả người run lên, săc mặt tái nhợt, cố gắng muốn che đứa nhỏ ra sau lưng mình.

Còn đứa bé quật cường này, lại dũng cảm đứng trước người mẫu thân, không chút sợ hãi nhìn Vương Hỏa.

- Thằng nhãi con, ngươi sẽ chết rất nhanh, ngươi không sợ sao? Ngươi có biết, chết là cảm giác gì không?

Vương Hỏa lộ ra hàng rằng trắng, lành lạnh nói.

- Ngươi chết một lần, sẽ biết là cảm giác gì. Ta không sợ chết, lại càng không sợ loại bại hoại đầu nhập vào súc sinh như ngươi!

Tiếng nói thanh thúy của đứa bé, ở trong trời đêm này truyền ra thật xa, quanh quẩn thật lâu.

- Tốt! Không hổ là con của lão tử!

Hán tử bị cột trên cọc, vẻ mặt máu thịt không rõ lớn tiếng cười to.

Bình luận

Truyện đang đọc