DUYÊN PHẬN ĐÃ ĐƯA TA ĐẾN BÊN NHAU

Lãnh Hàn hoảng hồn, nâng gương mặt cô lên, đôi mắt đã đẫm nước.

- Em... em...

Quá khứ của anh như thế, mà trước đây cô cứ nghĩ anh có một cuộc sống vô cùng êm đềm dưới cái danh Lục Thiếu của Lục Gia.

- Thôi nào, đừng khóc nữa.

Có lẽ anh cũng là lần đầu tiên dỗ con gái khóc, nên tay chân vô cùng luống cuống.

Nhưng mà...

Nếu như anh đã có hôn ước, hơn nữa lại là nguyện vọng cuối cùng của ba anh, thì cô phải làm sao đây.

- Chuyện hôn ước đó... là do anh, anh đã có em rồi, nên là...

Lãnh Hàn mở miệng nói, nhưng thực chất tâm tư vẫn còn bị đè nặng ít nhiều.

Mà người con gái anh thương, lại mang họ Lâm. Mối hận năm đó anh vẫn còn chưa tính đủ với Lâm Gia.

Vậy thì bây giờ phải làm như thế nào cho đúng

- Anh không muốn mất em, nên đừng rời xa anh, được không?

Lãnh Hàn ôm chặt cô vào, miệng run rẩy thốt ra mấy chữ đó.

- Kể cả... khi em mang họ Lâm sao?

- Phải. Em là em, còn người đó là người đó.

Vũ Duyệt xem như là cũng được chút cảm giác hạnh phúc kéo lại...

" Vậy thì may quá... em là ai anh cũng sẽ thương em... "

Nhưng nghĩ lại thì, cả hai đều có một mặt tối của nhau, một quá khứ với kí ức không mấy tốt đẹp.

Có lẽ ông trời thấy vậy nên đã sắp xếp họ đến bên nhau.

- Sao đó thì công ty giao lại cho mẹ anh, bây giờ là anh. Mẹ anh ra nước ngoài sinh sống rồi, ở bên đó cũng có một chi nhánh của công ty, do bà ấy quản lí.

Vũ Duyệt không có bất kì động thái nào nữa.

Ở nhà của dì Lâm

- Cậu chủ, tôi có làm mấy món điểm tâm, cậu xuống ăn đi.

- Con nói rồi mà dì Lâm, dì không cần phải gọi con như thế. Dì gọi Tiểu Duyệt như thế nào thì gọi con như thế đó được mà.

Có lẽ khi dì Lâm gọi Vũ Kha bằng cậu chủ, anh cũng có chút không thoải mái trong lòng.

- Con biết Tiểu Duyệt do dì nuôi dưỡng gần chục năm nay, dì cũng có tình cảm với con bé nhiều hơn con. Nhưng dì gọi như thế thật sự khiến con không thoải mái lắm.

- Được, dì biết rồi.

Dì Lâm mỉm cười hiền hậu rồi xoay người đi vào bếp, định lấy cho anh dĩa bánh trên bếp, nhưng...

Dì bỗng nhiên đi lảo đảo, không khống chế được bước chân rồi ngã xuống, bầu trời trước mắt cũng tối dần.

- Dì Lâm?!

Dì Lâm lại được đưa đến bệnh viện cấp cứu, anh sốt ruột ngồi ở ngoài mà không yên được.

Sau đó mấy tiếng, khi nhận được kết quả xét nghiệm, suýt nữa thì anh cũng ngất đi luôn rồi.

- Kha... con làm ơn đừng nói với con bé... ta không muốn con bé lo cho ta nữa...

- Dì... biết bệnh tình của dì lâu rồi, đúng không ạ?

Cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm, anh vô thức siết chặt bàn tay.

- Phải. Ta biết ta cũng không còn bao lâu nữa, chỉ muốn nhìn thấy con bé cười thật nhiều thôi.

- Nhưng nếu dì nói, thì... sẽ có cách lo chữa trị cho dì mà... Truyện Hot

Vũ Kha khóc, khóc thật rồi... Đối với anh, dì Lâm cũng như người mẹ thật sự...

- Đó là ta phải chịu thay tội cho em của ta đã gây ra đối với con bé. Nếu chữa trị cho ta thì lại làm ta dằn vặt thôi.

- Nhưng dì với người đó thật sự không liên quan mà...

Vũ Duyệt khóc mãi, đến khi nín thì hai mắt đã hơi sưng lên.

Lãnh Hàn nhìn hai mắt cô như vậy, vô cùng đau lòng, muốn mắng nhưng cũng không thể mắng được.

Anh lấy một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau cho cô.

- Thật là, nếu anh biết anh mà kể chuyện, em khóc như thế này thì anh sẽ không kể đâu

Vũ Duyệt chỉ để yên cho anh lau, không nói gì cả.

- Em xin lỗi.

- Không cần phải xin lỗi.

Vũ Duyệt thả người dựa vào anh, nhắm mắt lại, hoàn toàn thả lỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc