EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Thời tiết tháng chín còn rất nóng.

Anh vừa mới tắm bằng nước lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn cao như cũ, cỗ nhiệt khí kia không thể khống chế mà nhập vào. Độ ấm dán ở sườn chân của cô lập tức nóng đến giữa chân cô.

Anh cúi đầu, nhìn thấy cô kẹp đầu gối, nhẹ nhàng cọ xát vào phía bên trong. Tiếng nói mê hoặc nhân tâm đè thấp xuống, hỏi tiếp: "Được không?"

Cô từng mặc rất nhiều loại váy trước mặt anh, chỉ chưa từng thấy cô mặc loại váy này, anh rất muốn xem.

Đại thiếu gia rất ít khi nói những lời này với người ta.

Thông thường những người bạn bên cạnh anh gọi anh đi chơi bóng, hoặc là đến khu trò chơi điện tử, lúc anh không muốn đi trực tiếp bảo người tránh ra, đừng làm phiền. Khi mình muốn đi, chỉ lạnh lùng hỏi: "Có đi không?"

Lời nói dư thừa cũng không cần nói, nhóm người kia đều đi cùng anh.

Lời nói dịu dàng chỉ nói với cô, mà cô cũng không ngoại lệ mà đầu hàng với anh.

Bộ quần áo trong tay của anh rất thiếu vải, là màu đen, ren. Vải của quần lót bông của cô còn nhiều hơn cái này.

Tim của Minh Dư nhảy lên cổ họng: "Cái này... không mặc được đi?" Buổi tối cô còn phải ra ngoài.

Thịnh Minh Hoài cắn lỗ tai của cô, anh luôn thích cắn lỗ tai của cô, bởi vì cô rất mẫn cảm với chỗ này.

Lỗ tai mềm, chân cũng mềm theo. "Cho nên chỉ có thể mặc cho anh xem."

Anh không đi ra ngoài, chỉ đứng trước mặt, đôi tay chống ở hai sườn của cô, khi rũ mắt ánh mắt chuyên chú, giống như một tác phẩm nghệ thuật sang quý đoan trang.

Lưng chống trên cửa tủ quần áo, cũng không dễ đi về phía trước, trong nhà không bật điều hoà, mặt cô nóng đến mức như con cua bị nấu trong nồi.

Dưới cái nhìn chăm chú không kẽ hở của anh, cô cởi nút thắt của áo sơ mi, tầm mắt kia cũng cảm thấy tốc độ cũng nóng lên theo, làm cô từ ba phần chín nẫu đến tám phần chín.

"Anh nhất định phải nhìn như vậy sao?" Cô hờn dỗi, có chút muốn bãi công. Thịnh Minh Hoài bắt lấy cô cúi đầu hôn lên cánh môi, giống như dụ dỗ: "Em

đẹp lắm, nhìn thế nào cũng không đủ, mau thay đi."

Không nói mau thay đi, ngữ khí đừn đắn của anh nghe đến thật giống như chỉ muốn nhìn cô mặc cái kia một chút.

Một giây cởi bỏ áo trên kia, ánh mắt của anh trầm xuống, ánh mắn trộn lẫn tình tố làm người ta mặt đỏ tim đập.

Bên trong cô mặc áo ngực màu trắng ngà, bài trừ khe nhũ sâu thẳm, một khắc cởi nịt vú kia, anh nhịn xúc động muốn hôn lên, vật cứng dưới háng bỗng nhiên lại nâng lên, lửa nóng để trên đùi cô.

"Ưm..."

Minh Dư hơi co về phía sau, lại bị anh duỗi tay ấn xuống, hơi thở phun ra đều trở nên cường thế lại nóng bỏng: "Tiếp tục."

Vô cớ mà nhớ đến quầy bán quà vặt hôm đó, ba chữ... "em chờ đi" của anh. Đợi nửa tháng, dường như chờ chính là thời khắc này.

"Cái gì nhỉ..." cô có hơi khẩn trương, đối diện với ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống cô của anh, không xác định nói: "Chỉ là thay quần áo thôi sao."

"Em nói đi?" Anh không trả lời trực tiếp: "Em muốn làm gì khác cũng được." "Ví dụ như..."

"Anh."

"Cục cưng, nhanh lên."

Một tháng không làm, anh dường như đã đánh giá cao tính nhẫn nại của chính mình, mới cởi áo trên, anh cũng đã cứng đến phát đau: "Đừng để anh động thủ giúp em."

Rất ít khi nhìn thấy Thịnh Minh Hoài sắc dục như vậy, Minh Dư đã cảm thấy nguy hiểm, lại hơi đắc ý.

"Không làm anh, cũng chỉ thay quần áo, được không?"

Xem nhẹ ám sắc cuồn cuộn dưới đáy mắt anh, Thịnh Minh Hoài thoạt nhìn rất dễ nói chuyện: "Được."

Màu da của cô trắng như tuyết, lúc nóng lộ ra chút phiếm hồng mê người. Cởi quần áo dưới hạ thân, thân thể lộ ra như là trái cây thơm ngọt ngon miệng nhất giữa hè, làn da cô mềm, chất lỏng cũng rất ngọt.

Bộ váy trong tay kia quả thực không thể gọi là váy, mảnh ren cách thành mảnh làm người không phân rõ đâu là đầu, đâu là đuôi, khi mặc trên người giống như buộc chặt lại.

Màu đen làm làn da của cô càng thêm trắng bóng, thiếu vải đến đáng thương chỉ khó khăn lắm che hai núm v* trước ngực của cô, cố chút chật, hai luồng nhũ thịt

no đủ không ngăn được mà hiện ra ở trước mặt.

Ngay cả khu vực tam giác phía dưới cũng bị thít chặt, ren màu đen đè trên khe thịt, không quá thoải mái.

Anh nhìn đến đỏ mắt, ngăn chặn cô vặn loạn thân thể: "Đừng nhúc nhích." Giọng nói đều đang run run.

"Mặc không thoải mái." Cô nói: "Thịnh Minh Hoài, em muốn cởi ra." "Không có, rất đẹp."

Anh cúi đầu mút đôi môi cô muốn kháng nghị tiếp.

Mỗi nháy mắt bị anh nhìn chăm chú, cảm giác thẹn thùng đều giống như châm thêm lửa trong không khí, nướng người từ trong ra ngoài. Nụ hôn của anh ở thời gian tình dục lên men, ngón tay không an phận mà nhéo chút vải trên người, ma sát đến giữa chân cô.

"Ưm..." cô rên nhẹ, sau đó kẹp chặt chân.

"Ướt rồi." Ngón tay trượt đến khe giữa chân cô, đầu ngón tay rơi vào trong thịt mềm thấm ướt: "Chảy thật nhiều nước, cục cưng."

Cửa phòng không đóng, ánh mặt trời chạng vạng chậm rãi từ hành lang bò đến cửa, không cần bật đèn, ánh sáng rõ ràng.

Cô rõ ràng nhìn thấy tình dục mênh mông mãnh liệt bị anh đè dưới đáy mắt, như đang cất câu, dục vọng trong ánh mắt đến mức anh còn chưa thiết nhập chủ đề, cũng đã bị làm không dưới ba lần.

Huy*t thịt đang co rút lại phun ra càng nhiều thanh dịch, Thịnh Minh Hoài dùng ngón tay đào nó ra, lại bôi lên eo cô.

"Chờ không nổi, cục cưng, anh muốn làm em."

Đè ở trên quần áo, đùi phải bị anh nâng lên cao cao, Thịnh Minh Hoài bỏ dương v*t cương cứng ra, một tay nắm dương v*t thô to, không kiên nhẫn mà co hai cái dọc theo khe thịt, sau đó đã chen vào trong âm huy*t ướt nóng kia.

"A... Đau quá..."

Cô không kịp phản ứng, bụng nhỏ đau đến co rút, khoé mắt tràn ra nước mắt sinh lý.

Phản ứng của huy*t thịt càng thêm mãnh liệt, triền triền miên miên mà bao lấy côn th*t được cắm vào, cắn đến mức gân xanh trên cánh tay anh nổi lên.

Nhưng mà chỉ mới cắm vào một nửa, nửa căn còn lại bị chặn ở bên ngoài. Lâu lắm không làm, hoa huy*t của cô vừa mềm vừa chặt, không có gì khác biệt với lần đầu tiên, dương v*t thô to chỉ có thể nhợt nhạt đâm thọc.

Anh thoải mái đến mức phát ra tiếng than thở, một tay nắm lấy nhũ mềm của cô, một bên hôn tới nước mắt trên khoé mắt của cô.

Nụ hôn dính ướt đảo loạn ý chí của con người, cô rên rỉ nhè nhẹ, ôm cổ anh chống đỡ thân mình sắp ngã của mình.

"Ngoan, thả lỏng." Anh còn đang dỗ.

Tiếng thở dốc khàn khàn đang nhẫn nại cực độ, môi mỏng hơi lạnh cọ qua xương quai xanh và cổ của cô, một tay nâng cái ót của cô lên, chóp mũi chạm vào, hơi thở nóng bỏng dây dưa cùng một chỗ, không phân rõ là ai với ai.

"Ai bảo anh thô lỗ như vậy." Cô nhỏ giọng oán giận, huy*t thịt mềm mềm mại mại lại theo động tác thọc vào rút ra của anh bắt đầu chậm rãi thả lỏng.

Thịnh Minh Hoài hôn nhẹ môi cô, hôn qua từng chút từng chút, nhu hoá oán khí của cô lại: "Anh sai rồi, lần sau nhẹ chút."

"Như vậy thoải mái không?" Anh cười.

Quy đ*u đâm vào chỗ sâu trong, đẩy ra nếp gấp của huy*t thịt, dù côn th*t vẫn luôn đâm vào nhục bích bên trong, đâm sâu rồi lại rút nhẹ ra.

Hơi thở của anh rất vẩn đục, tay phải đang du tẩu trên người cô, sau đó biết nghe lời mà bắt lấy mông thịt mượt mà của cô, năm ngón tay mở ra lại gập lại, cô hừ ra giọng mũi thoải mái.

Mềm như bông.

"Ưm... quá... Quá sâu..."

Cô để tay lên trước ngực của anh, tầm mắt đi xuống, có thể nhìn thấy nguyên cây dương v*t vùi vào trong cơ thể của cô, lông của cậu bé triền vào một chỗ, theo động tác đỉnh hông và eo của anh lộ ra.

Tinh hoàn phình phình chụp đánh đến đây, Thịnh Minh Hoài hôn lấy bả vai non mịn của cô, sau đó khẽ cắn cằm, phủ trên nách tai cô cười: "Sâu một chút, em mới thoải mái."

Có lẽ là hạ thân cắn hợp đến rất chặt, mỗi một lần thâm nhập đều khiến toàn thân cô tê dại khuây khoả, cô cảm nhận được anh dùng sức rong ruổi, rên rỉ đều bị đâm cho rách nát.

Thịnh Minh Hoài lúc này giống như yêu tinh.

Tay chộp vào mông thịt của cô bỗng chốc buộc chặt: "Cục cưng, sờ sờ anh, nói anh trai chơi em, dùng sức mà chơi em."

Anh lâu không ăn thịt rất hung dữ, Minh Dư đã bị làm đến mơ màng hồ đồ, mấy lần muốn khóc ra đến nơi: "Anh trai đừng... A... anh chậm một chút trước..."

"Em không nghe lời." Anh nói: "Biết không nghe lời sẽ thế nào không."

Tốc độ thọc vào rút ra chậm lại, chỉ đẩy dương v*t vào trong, lại cọ quy đ*u lên cửa huy*t, lột ra khe thịt, chọc âm đế mẫn cảm từ trên xuống dưới. Chờ cô rên rỉ thành tiếng, sau đó lại cắm côn th*t vào.

Lặp đi lặp lại như thế, cô bị làm cho mất hết lý trí.

"Anh trai..." cô chỉ có thể xin anh nhanh một chút, nhưng lại cảm thấy thẹn vì những lời đó.

Ở dưới giường, anh không phải đối thủ của cô, nhưng ở trên giường cô cũng không chơi qua anh.

Minh Dư chỉ có thể cắn môi, nội tâm đấu tranh ba giây, sau đó vươn lưỡi hồng, liếm xương quai xanh và hầu kết của anh: "Anh trai, đừng đùa em."

Anh dùng sức đâm vào, côn th*t đi vào hoàn toàn, cảm giác căng xót được lấp đầy suýt làm cô đứng không vững.

Thân mình mềm đến mức như nước chảy, treo ở trên người anh chảy xuống. Thịnh Minh Hoài nói được.

Anh bị liếm rất thoải mái, đôi mắt đã đỏ bừng, côn th*t cũng bị thịt mềm mại hút đến sung sướng, mã mắt nhổ ra thanh dịch nhão nhão dính dính, trộn lẫn với d*m thủy của cô, tràn ra từ trong khe thịt.

Anh cười: "Anh cũng không biết muốn phạt em hay là thưởng cho em nữa." Tay nhỏ mềm mại của Minh Dư vuốt xương sống của anh.

Dáng người của anh rất tốt, cơ bắp trước bụng rất cứng, đường cong lưu loát xinh đẹp, nhưng khi làm tình, cô thích sờ nhất không phải cơ bụng và nhân ngư tuyến.

Mà là kẽ mông của anh và xương sống, sau đó dọc theo lưng chậm rãi hướng lên trên, đầu ngón tay bật từng ngọn lửa nhỏ, dương v*t chôn ở trong huy*t vẫn luôn nhảy, run đến mức nhục bích rất mẫn cảm.

"Vậy nếu không biết, thì chơi em đi."

Cô cũng sắp không chịu nổi, giọng mũi hừ ra vô cùng khó nhịn: "Thịnh Minh Hoài, dùng sức một chút, nhanh một chút, em muốn anh chơi em."

Bình luận

Truyện đang đọc