EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Đây không phải lần đầu tiên Minh Dư làm việc riêng trong giờ học.

Thịnh Minh Hoài sẽ không giúp cô, thậm chí còn ôm cánh tay có chút muốn xem kịch vui.

Bài tập nhóm nhỏ là mọi người làm cùng nhau, Minh Dư phụ trách phần thứ ba, có hiểu biết về chỉnh thể, nếu giáo viên hỏi về bài tập, cô cũng có thể đáp mấy câu, nhưng bây giờ lại hỏi vấn đề này, thì có chút hơi mở rộng.

Lực chú ý vừa rồi của cô đều đặt trên người Thịnh Minh Hoài, thật ra không nghiêm túc nghe anh nói nội dung gì, bởi vậy nói chuyện cũng hơi không đàng hoàng, khen anh một lần từ trong ra ngoài, tổng kết lại chính là nhóm trưởng của chúng em trông thật đẹp trai.

"Nếu cậu ấy có thể đóng chặt cúc áo sẽ càng hoàn mỹ!"

Thời tiết nóng, cúc áo đầu tiên của Thịnh Minh Hoài không đóng vào, thêm vài phần tản mạn tùy ý.

Giáo viên tiếng Anh là người ngoài trường, tuổi không lớn cũng không nhỏ, tính cách rất tốt, ngày thường cũng thích nói đùa với các sinh viên.

Không quở trách cô đi học không chuyên tâm, ngược lại còn rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói hình tượng của Thịnh Minh Hoài thật sự không tồi, lần sau phải nhớ đóng chặt cúc áo sơ mi, miễn cho trái tim các bạn nữ bị cái cúc áo kia dắt đi.

Các bạn trong lớp đều đang cười.

Giáo viên lại hỏi cô mấy vấn đề về bài tập nhóm nhỏ, thấy cô đáp thông thuận, cũng không làm khó.

Sau khi ngồi xuống cô muốn hỏi tiếp, thật ra trong lòng biết đáp án, bởi vì trước khi cô ngủ, Thịnh Minh Hoài không cắn xương quai xanh của cô, thuần túy chính là muốn nhìn bộ dáng mặt đỏ tai nóng của anh.

Thịnh Minh Hoài không dính câu, còn trở tay dùng sách che mặt cô lại.

Không học hành hẳn hoi dễ dàng hấp dẫn ánh mắt xung quanh, nhưng tiết học sớm dễ buồn ngủ, phần lớn những người trong phòng học đều đang cúi đầu nghịch điện thoại, đặc biệt là những người ở hàng sau.

Thịnh Minh Hoài nhắc nhở cô: "Chúc Ngộ An có thể nghe thấy." Hỏi ít vấn đề không phù hợp với trẻ em đi.

Minh Dư ngẩng đầu, chỉ thấy Chúc Ngộ An che lỗ tai của mình lại: "Đừng nhìn anh, anh không mọc lỗ tai."

Tuy nói như vậy, nhưng có mọc lỗ tai hay không cũng không ảnh hưởng đến việc hai người bọn họ rắc cơm chó ở bên cạnh.

Nửa sau bài giảng đều thành thành thật thật nghe giảng, nhưng có chút ăn ý khắc vào trong xương cốt.

Thịnh Minh Hoài viết bài rất tùy ý, nhưng chữ viết rất đẹp, bề ngoài thanh tâm quả dục như đang nghiêm túc nghe giảng, nhưng anh luôn có thể biết được khi nào Minh Dư sẽ giở trò, tay trái tinh chuẩn nắm lấy cánh tay duỗi lại đây của cô, sau đó nhét viên kẹo sữa vào trong lòng bàn tay cô.

"Mua lúc nào vậy?" Cô rất kinh ngạc vui mừng, nếu không phải đang học, phỏng chừng sẽ lột vỏ kẹo nhét vào miệng ngay.

Sợ cô thực sự làm chuyện này, Thịnh Minh Hoài nơi: "Nhặt trên mặt đất." “…”

Minh Dư vừa định xé vỏ kẹo lại nhét kẹo lại: "Chó cũng không ăn, anh ăn đi."

Ngán ngán ngẩm ngẩm học hơn nửa tiết, cuối cùng viên kẹo kia vẫn về đến túi của cô.

Người khác đi học không chuyên tâm sẽ bị rớt tiến độ, nhưng Thịnh Minh Hoài và Minh Dư là người có bản lĩnh nhất tâm nhị dụng, giáo viên giảng đến đâu là có thể phụ hoạ hai câu.

Minh Dư không thích ghi chép, Thịnh Minh Hoài chỉ là luyện tập cảm giác, vừa nghe giảng vừa làm mấy bài tập. Sau đó lại chép bài tập của bài giảng lần sau, thuận tay ghi lại cho cô một phần, kẹp ở trên notebook.

Trong lúc Minh Dư còn đang quấn lấy đuôi ngón tay trái của anh.

Trước khi tan học, Minh Dư lại túm góc áo của anh, muốn để anh mang mình đi chơi bóng rổ vào cuối tuần.

Thịnh Minh Hoài chơi bóng rất giỏi, khi cô học lớp 11 thường xuyên đi, nhưng cô không chạm qua bóng rổ bao giờ, cảm thấy mồ hồi toát ra nhão dính dính không thoải mái, mà khi còn nhỏ bị bóng rổ ném vào mũi, vì thế mà khóc nửa tiếng.

Trước khi chưa gặp Thịnh Minh Hoài, cô đi ngang qua sân bóng rổ đều là đi đường vòng.

Thịnh Minh Hoài còn chưa viết xong, cô túm góc áo, anh căn bản không có cách tập trung lực chú ý: "Đừng nghịch."

"Cuối tuần có đi chơi bóng hay không?" Cô hỏi: "Em nghe nói cuối tuần anh toàn đi chụp ảnh cho phòng làm việc, anh thiếu tiền sao?"

Tiền thật ra anh không thiếu, chỉ là anh không muốn dùng.

Thịnh Minh Hoài không có Weibo, nhưng Quách Gia Dịch có một Weibo thường xuyên đăng ảnh chụp của anh, số fans rất cao, đã tăng đến mười mấy vạn.

Đương nhiên phần lớn này đều quy công cho Quách Gia Dịch đăng ảnh của nhiếp ảnh gia lên.

Quách Gia Dịch chụp lén, chỉ là mấy hình dáng sườn mặt, đang đứng dưới tàng cây cúi đầu xem camera. Ánh sáng hoàng hôn thật tốt, giống như bức tranh, bầu không khí lập tức tràn đầy.

Sau đó rất nhiều fans đều bình luận muốn xem anh nhiếp ảnh gia, nhưng Quách Gia Dịch cũng không đăng, bởi vì Thịnh Minh Hoài không cho, anh ấy chỉ lén lút mà đăng một bức ảnh tay anh cầm camera.

Anh chủ động xuất kích, phòng làm việc muốn hợp tác với anh cũng rất nhiều.

Cô còn đang quấn lấy hỏi, nhưng Thịnh Minh Hoài không muốn đưa cô đến sân bóng rổ.

So với trình độ được hoan nghênh của anh, Minh Dư cũng không kém, theo anh biết khi học quân huấn có không ít người nhìn lén cô, chỉ là cô ngây ngốc không biết.

Trên sân bóng đều một đám nam sinh có hormone tăng cao, ra mồ hôi vừa dơ vừa hôi, cô lại sợ dơ nhất, đến lúc đó khóc thì anh không muốn dỗ.

Chủ yếu là nhóm người anh mới quen biết kia giao tình không sâu, kém những người hồi cấp ba, nam sinh nói chuyện lại không đúng mực, trước đó Chung Thiến đều bị bọn họ trêu, là anh không muốn mang người đến trước mặt bọn họ để xoi mói.

"Nói sau đi."

Minh Dư gác cằm ở trên tay trái của anh: "Không được nói sau."

Notebook đè nặng bị lệch, chữ cũng rối loạn theo, Thịnh Minh Hoài chậc một tiếng trầm thấp.

"Đừng không biết lòng người tốt." Đầu bút gõ cái trán của cô, thanh tuyến rất sạch sẽ, nhưng cười rộ lên có vài phần lười biếng: "Lấy đầu của em ra, còn muốn lấy ghi chép không?"

Sau khi tan học thu dọn balo rời đi, Minh Dư muốn đến phòng vẽ tranh, bài tập lần trước giáo viên để lại lần này cần lời bình, cho nên chạy trốn vô cùng tích cực.

Khi cô làm chuyện mình thích luôn là tình cảm mãnh liệt đầy đủ, giống như thế nào cũng sẽ không mệt mỏi, ngoại trừ lúc học toán hồi cấp ba và bị anh chộp đến làm bài thi toán.

Nhìn thấy bóng dáng kia biến mất ở hàng hiên phòng học, Chúc Ngộ An đặt tay trên bờ vai của anh: "Thật sự muốn đưa cô ấy đi chơi bóng sao? Nữ sinh hôm đó đến tìm chúng tớ hỏi thăm về cậu chẳng phải là đau lòng đến chết sao."

Thịnh Minh Hoài không quan tâm những người khác, chỉ để ý chuyện vui buồn của cô: "Đến lúc đó quản miệng của các cậu lại là được."

Dừng một chút, ngữ khí trở nên nghiêm túc hơn: "Cô ấy không giống những người khác, ít nhất ở chỗ tớ, phàm là có một câu chọc cô ấy không vui một chút, tớ đều sẽ đòi lại ở chỗ các cậu."

Người khác mà Thịnh Minh Hoài nói, là những nữ sinh thích anh, chỗ không giống chính là anh đáp lại Minh Dư, thậm chí còn nhiệt liệt hơn so với trong tưởng tượng của những người này.

Thiếu niên 18 tuổi không có quá nhiều đồ vật có thể cho cô, nhưng tận lực mỗi lần đáp lại đều là chân thành.

Trước khi không xác định quan hệ chuyện bọn họ là anh em bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị truyền ra ngoài, nhưng bất cứ lời nói không dễ nghe gì, anh đều không muốn để cô nghe được.

Những thứ nhìn thấu nhưng không nói toạc giữa các nam sinh, mặc dù là bạn gái, cũng có rất nhiều người chỉ chơi chơi mà thôi, sẽ không quá nghiêm túc, bạn bè bên cạnh tự nhiên cũng sẽ không coi trọng như vậy.

Nhưng Chúc Ngộ An đã thấy sự thiên vị với Minh Dư và sự đạm mạc xa cách của những người khác của anh.

Gật gật đầu: "Biết rồi, cục cưng nhỏ tâm can của cậu mà, đắc tội ai cũng sẽ không đắc tội vị đại tiểu thư này, yên tâm đi." Chúc Ngộ An cười: "Giúp cậu cung kính như tổ tông."

Bình luận

Truyện đang đọc