EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Tay nhỏ câu lấy lưng quần cởi ra từng chút, cây gậy lửa nóng "pặc" một tiếng bắn ra ngoài, gấp gáp khó dằn phun dịch ra trước.

Minh Dư không nghĩ tới anh vậy mà không mặc quần lót: "Sao anh không mặc quần lót hả?"

Thịnh Minh Hoài banh mặt lạnh nhìn cô: "Không phải em nói sao?" “Cái gì?”

Cô không nhớ rõ. Thịnh Minh Hoài ném ra một câu: "Tự nghĩ đi." Minh Dư cười hì hì hỏi: "Đây là cái quần em đưa cho anh ấy hả?"

Cho nên dứt khoát không thèm mặc quần lót, bởi vì mặc vào vẫn phải cởi ra.

Khuôn mặt thanh tuấn anh đĩnh hồng nhạt, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn. Thịnh Minh Hoài sĩ diện, không nói chuyện nhưng Minh Dư đã biết được đáp án.

Khi tay cầm vào, Thịnh Minh Hoài khó chịu mà hít vào một hơi, hơi thở ra lại nóng bỏng như lửa.

Cơ thể của anh phát sốt vốn dĩ đã nóng rồi, độ ấm lúc này cũng cao như bốc hoả. Con ngươi đen nhánh sạch sẽ nhìn cô chằm chằm, tình dục cuồn cuộn trong đáy mắt: "Minh Dư…"

Giống như đang xin tha, lại giống như cảnh cáo.

Lòng bàn tay mềm mại bao lấy vật cứng nóng như lửa, thô dài nóng bỏng, cô chỉ nhẹ nhàng loát động một chút, chỗ mã mắt đã phun ra chút dịch nhầy trong suốt. Trong bóng đêm không nhìn rõ bộ dáng, chỉ biết kích cỡ kinh người hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Tay nhỏ xoa nắn quy đ*u, lấy được không ít dịch nhầy. Minh Dư hiếm khi lại chiếm thượng phong, khoé môi mang ý cười: "Anh trai làm sao thế? Không ăn cơm, đói đến mức nó đều chảy nước miếng rồi."

Dưới bóng đêm nửa tối nửa sáng, tay cô dây dưa với phân thân của anh, khó buông khó rời. Dịch nhầy phun ra dính ra khắp nơi trong lòng bàn tay cô, cô còn chơi xấu mà bôi dọc theo thân gậy, mềm mại câu người, nó kích động đến mức dựng thẳng lên.

Thịnh Minh Hoài biết cô từ trước đến nay đều có lý không buông tha cho người khác, cho dù là thời điểm này, lời nói đùa giỡn của cô cũng mang theo vài phần trách cứ. Rõ ràng có chút tức giận đối với anh, thậm chí còn cố ý trừng phạt anh.

Khoé mắt Thịnh Minh Hoài ửng hồng, cắn vành tai mềm múp của cô, muốn cô buông tha cho chính mình, lại muốn cô cho thêm nhiều hơn chút.

Kêu rên vài tiếng, anh vươn đầu lưỡi liếm láp cô giống như cún con, chịu đựng xúc động cắn cô: "Đúng vậy, đói đến phát điên, cho nên nó thấy em là thèm phát khóc."

"Vậy anh trai muốn ăn em luôn sao?" Minh Dư nhẹ giọng nói: "Hoặc là, em ăn sạch nó đi."

Nói xong, cô kéo tay anh, chạm vào vị trí giữa chân mình. Nơi đó sớm đã lan tràn.

"Dùng chỗ này, có được không?"

Kinh mạch trên cổ và cánh tay hơi dừng lại, phần băng tuân thủ nhẫn nại một năm bắt đầu tan rã.

Thịnh Minh Hoài trói tay của cô ở sau người, dùng đầu gối mở hai chân cô ra. Eo nhỏ vừa nhấc lên trên, làn váy áo ngủ trượt đến đầu v*, lộ ra nửa bộ ngực sữa mềm mịn.

Thịnh Minh Hoài biết rõ điểm mẫn cảm của cô ở đâu, khi môi lưỡi ướt nóng ngậm lấy đầu v*, cô đã không nhịn được mà rên nhè nhẹ.

“Ưm…” Minh Dư nhăn hai hàng lông mày lại.

Tiếng kêu sung sướng giống như đang ủng hộ, Thịnh Minh Hoài muốn càng nhiều theo bản năng, cứ hôn cô như vậy, liếm cô, đè cô ở dưới thân, dùng sức mà luật động.

Giây tiếp theo, anh bóp chặt eo cô.

Miệng huy*t thịt ướt át phấn nộn nháy mắt đâm vào trên dương v*t của anh, quy đ*u vừa vặn chọc mở ra hai mảnh thịt mềm, nhưng quá lớn, không tiến không lùi mà chọc ở đó.

Dòng điện nhảy qua đầu da, ma sát đến mức cả người cô run rẩy, ngón chân co rút lại không ngừng.

"Thịnh Minh Hoài, anh nhấc nó ra chút đi, chọc đau em."

Cô nhấc chân muốn đá anh, lại bị anh sớm đoán được mà bắt lấy mắt cá nhân. Thịnh Minh Hoài dỗ nhẹ: "Động một chút là không đau nữa."

“…”

Ước chừng một lát sau, hai người cũng chưa động. Anh nằm trên người cô thở dồn dập, khi nuốt nước miếng, hầu kết đột nhiên cọ vào cổ cô.

Sự ngứa ngáy mọc lan tràn trên người dưới thân, cô vậy mà càng ướt thêm.

Thịt mềm của cửa huy*t nhợt nhạt ngậm lấy phần đầu của dương v*t, giống như một cái miệng nhỏ đang mấp máy không ngừng, mút vào theo phản xạ có điều kiện, co rút lại, không biết trời cao đất dày muốn nuốt nguyên cây vào trong.

Minh Dư dùng mu bàn tay che môi mình lại, âm thanh nức nở đảo quanh ở trong cổ họng.

"Vậy anh động đậy chút đi." Cô muốn đẩy mà không được nên đánh bả vai anh, âm thanh sắp khóc: "Anh như vậy em xót lắm."

Rất lâu sau, anh mới hỏi: "... Chỗ nào xót?"

"Chỗ nào cũng xót, eo đau, chỗ đó cũng xót." Cô muốn vặn vẹo uốn éo theo độ cung nhỏ, tay nam sinh lại giữ chặt cô hơn, cô chỉ có thể cầu xin: "Anh động đậy chút đi mà."

Sự va chạm vừa rồi, sướng đến mức anh thu hồi ý thức lại. Thịnh Minh Hoài vốn muốn để mình bình tĩnh một lát, khắc chế mình đừng đấu đá lung tung như vậy, rồi lại luyến tiếc thoát ra như vậy. Nghe thấy cô nói như vậy, dứt khoát buông tay.

"Anh sợ anh không nhịn được." Yết hầu của anh gấp gáp từng trận: "Trong nhà không có đồ bảo hộ." Có cũng không thể cứ làm như vậy.

Anh biết cô khó chịu, vừa rồi nếu không phải anh bóp eo, động tác vặn vẹo kia của cô có thể đâm nó vào càng sâu hơn.

Nhưng cô sẽ đau.

Anh có tức giận đi nữa, cũng sẽ luyến tiếc cô đau.

Thịnh Minh Hoài chống ở trên vành tai của cô, cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô liếm khẽ, tiếng nói mê hoặc người khác: "Em động đi, chậm hay nhanh chút cũng được."

Hai chân Minh Dư cuốn lấy eo anh: "Đây chính là anh nói đấy."

Ngày thường ở trường học, cô muốn hôn một chút đều phải đào rỗng tâm tư, làm xong năm bộ bài thi mới có thể hôn môi anh. Sờ sờ anh còn phải làm thêm ba bộ.

Sắc đẹp trước mặt, cô đã không nhớ rõ một năm kia mình đã làm bao nhiêu bộ đề, học bao nhiêu điểm tri thức.

Bây giờ anh nhả ra như vậy, không thể nghi ngờ là đưa phúc lợi miễn phí. Thịnh Minh Hoài khó nhịn ừ một tiếng.

Anh không dám lộng cô, đối với anh mà nói cô giống như anh túc, muốn hoà hợp nhất thể cùng cô, muốn giao triền như dây đằng đến chết mới thôi.

Cô vừa mới nói được, anh đã thèm đến chảy nước miếng, cho nên sợ một khi để anh nắm giữ quyền chủ động, anh sẽ đánh mất tất cả lý trí.

Điều duy nhất Thịnh Minh Hoài có thể làm, chính là cúi người, mút nhũ thịt mềm mại của cô để giải khát.

Nhưng mà tư thế như này, căn bản cô không nhìn thấy dương v*t của anh. Minh Dư quấn lấy eo anh, quy đ*u cực lớn thuận thế đâm vào.

Cô kích thích đến mức hừ nhẹ: “Thịnh Minh Hoài…”

Cô cúi đầu, thấy anh ngậm núm v* của mình, ăn đến vô cùng nghiêm túc. Cảm giác tê dại trải rộng toàn thân, giữa chân càng ngứa đến mức như bị kiến cắn, vừa thoải mái lại khó chịu, muốn anh trực tiếp cắm vào.

“Anh đây.”

Anh đáp lời, bàn tay to đang du di vuốt ve trên thân thể mềm mại của cô, như đang trấn an cảm xúc của cô.

Cô khó chịu đến sắp khóc, nhưng luôn không bắt được trọng điểm, giống như đang đùa giỡn, cọ một chút đâm một chút, không giải khát mà càng thêm khó chịu.

Da đầu nổ tung từng tầng. Thịnh Minh Hoài cũng không chịu nổi khiêu khích như vậy, chửi nhỏ một câu "mẹ nó" ở bên tai cô, sau đó đôi tay bóp chặt eo cô nâng lên.

“A!”

Minh Dư kinh hô một tiếng, khi bị người bế bay lên không, cô duỗi tay câu lấy cổ anh.

Vị trí lật lại, Thịnh Minh Hoài nằm dưới chân cô, bóp eo cô ấn xuống dưới háng mình, để cô ngồi bên trên. Cửa huy*t thịt mềm mại đè trên dương v*t thô tráng, ma sát lặp đi lặp lại, tốc độ nhanh đến kinh người.

Minh Dư cúi đầu là có thể thấy cây gậy dưới thân cô phun ra nuốt vào kia, chỗ quy đ*u phun ra càng nhiều dịch nhầy trong suốt, có một ít dường như còn là cô dính lên.

Khi cúi đầu một lần nữa, cô đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thịnh Minh Hoài. Đuôi mắt của nam sinh đỏ đậm, triều ý trong mắt rõ ràng, trong lúc thở dốc còn gọi tên cô.

“Hu hu hu, quá nhanh, anh chậm một chút, Thịnh Minh Hoài, anh chậm một chút a…”

Cô giống như một cây cỏ lau độc lập đứng trong cuồng phong, không chịu nổi sự đâm sâu mãnh liệt này, muốn gập người cong xuống dưới. Thịnh Minh Hoài động thân một cái, để cô lại ngồi về chỗ cũ.

Huy*t thịt hoạt nộn bị ma sát đến đỏ lên, nước chảy róc rách bôi trên dương v*t của anh, khi cọ xát phát ra tiếng vang triền miên cọ xát thân thể.

Tiếng nói của anh ấm ách, thấp giọng dỗ cô: "Đừng khóc, rất nhanh sẽ tốt thôi." Anh khống chế được vị trí cắm đầu vào trong, động tác bóp eo cô càng lúc càng nhanh, thậm chí còn muốn nâng lên trên.

Huy*t nộn của cô ướt mềm, mỗi lần nhanh chóng ma sát đều có thể mang đến khoái cảm mãnh liệt, cái loại cảm giác này sung sướng muốn thăng thiên.

Tình triều trong nhà cuồn cuộn, thân thể cùng lên men với tình dục, giống như khí cầu đang được thổi căng, sau đó chờ đợi nổ mạnh.

"Ngứa quá, căng quá, hu hu hu anh nhanh lên, anh phiền muốn chết. Thịnh Minh Hoài, khốn nạn. Ưm ư…"

Tiếng kêu ưm ưm ư ư của cô vỡ thành mảnh nhỏ, hai luồng nhũ thịt trắng bóng trước ngực run loạn.

Không khí ướt nóng sền sệt, hô hấp khó khăn như đặt mình trong nước biển, bụng bị bọt sóng đánh sâu vào, xông đến từng trận từng trận.

Hoa hạch đã bị ma sát đến mức sưng đỏ, cô không ức chế được, dẫn đầu lên đỉnh trước, cửa huy*t phun ra thanh dịch tưới trên côn th*t.

Mà sau khi Thịnh Minh Hoài thao lộng trăm cái, cuối cùng cũng bắn ra. “Ưm…” Phát ra tiếng kêu rên sảng khoái.

Một làn dịch trắng phun ra trên bụng, có một ít vẩy ra chỗ khác, nhưng không ai để ý đến.

Trong dư vị, côn th*t còn dán ở cửa huy*t mà run rẩy, chụp phủi hoa hạch.

Loại cảm giác sảng khoái lại làm Minh Dư cao trào thêm một lần nữa, mềm nhũn ghé vào trên người anh, tiếng nói đã kêu đến khàn cả giọng.

Cả người ướt dầm dề, tóc của hai người đều ướt nhẹp, mồ hôi của anh càng thêm đầm đìa. Một tay bắt lấy mềm thịt trước ngực của cô đè cô ở dưới thân, trao đổi một nụ hôn ướt át lâu dài.

Bình luận

Truyện đang đọc