EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Về nhà hai ngày.

Ngoại trừ bàn ăn, chỗ Thịnh Diệp ở anh sẽ không xuất hiện, cũng không nói lời nào.

Quách Gia Dịch không gọi anh ra ngoài chơi bóng, anh tự ở trong phòng mình, ngẫu nhiên gặp phải trên dưới lầu, chỉ cần Thịnh Diệp còn ở phòng khách, anh đều làm bộ không thân mà đi qua bên cạnh cô.

Thịnh Minh Hoài nói là ôm một cái cũng thật sự chỉ ôm một cái.

Thân thể của cô rất mềm, bị ép đến mức có chút không thở nổi, duỗi tay đẩy đẩy anh: "Thịnh Minh Hoài, anh nặng quá."

Anh cười nhẹ, âm thanh run lên từ trong lồng ngực, cơ thể của cô đã tê rần, gương mặt đỏ bừng một mảnh.

Chôn ở đầu cổ cọ cọ, mùi hương mềm ấm thoang thoảng dễ ngửi: "Lại một một lát, em đừng nhúc nhích, động là không chỉ ôm một cái đâu."

Chiều cao chân dài của anh đè trên người, còn kẹp lấy chân lộn xộn của cô, vô cùng bá đạo.

Cô không đẩy được, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc trong lồng ngực anh, ai ngờ cô thu nhỏ phạm vi lại một chút, anh càng ôm chặt hơn.

Minh Dư bị anh ôm đến mức hơi không thở nổi: "Thịnh Minh Hoài, ôm chặt quá, anh muốn bóp chết em sao."

Anh vẫn luôn cười nhẹ bên tai, nghe vậy mới thả lỏng, xoay người vớt cô từ trong chăn ra, đặt trên người mình.

"Thoải mái như vậy sao?" Anh rũ mắt, ghé vào ngực cô gái môi hồng răng trắng, khuôn mặt nhỏ rất trắng, thuần đến mức giống đoá hoa sơn chi trắng.

Minh Dư không cho anh véo mặt, nghiêng đầu chôn vào trong cổ anh: "Còn ổn, miễn miễn cưỡng cưỡng, bổn tiểu thư còn tính là vừa lòng."

Thịnh Minh Hoài giơ tay đè sau cổ cô lại, xúc cảm môi mỏng mềm mại dừng trên khoé môi, nụ hôn lâu dài tinh mịn làm cô nhất thời khó có thể chống đỡ, chỉ cảm thấy lửa bên tai tràn xuống toàn thân.

Yết hầu phát ra tiếng rên ư ưm nhỏ bé yếu ớt, làm động tác của anh trở nên có chút thô bạo, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, cướp đoạt nước miếng trong miệng cô, nhân tiện nuốt cả âm thanh vào trong.

Minh Dư nắm thành nếp uốn trên áo thun của anh, lông mi đều đang run rẩy, độ mẫn cảm của thân thể rất cao, khi bị anh áp xoay người một lần nữa, khó kìm lòng mà chảy ra chất lỏng trơn trượt.

Chân cô không biết nâng đến treo trên eo anh từ khi nào, mở hai mắt mênh mông sương mù, hơi xấu hổ nói quần lót đã ướt.

Thịnh Minh Hoài nhắm mắt lại như cũ, mút hôn trên cánh môi của cô, sau đó hôn một đường đến xương quai xanh, cô khó nhịn mà ôm cổ anh, nhỏ giọng gọi tên anh.

Anh đột nhiên lại dừng lại, chôn ở hõm vai cô, mũi cao thẳng cọ cọ đến chỗ thịt mềm sau tai cô.

“Ưm...” cô hừ nhẹ. “Minh Dư.”

“Dạ?”

Anh không gọi cục cưng, giọng mũi rất nặng, nhưng ngữ khí phá lệ lưu luyến triền miên: "Anh hình như đang nằm mơ."

Anh nói một câu không đầu không đuôi, lòng cô cũng mềm xuống theo: "Cái gì?"

"Trước khi em chưa đến, anh vẫn luôn nằm mơ." Anh nói: "Mơ thấy em nằm trên giường này, ở bên cạnh anh, nói thích anh."

Anh nhiều bạn bè, nhưng những thời gian nghỉ lễ này, anh luôn một mình.

Quách Gia Dịch ở gần đây, sẽ ngẫu nhiên đưa bánh trung thu hoặc bánh trôi cho anh, mấy thứ này trong nhà đều có, nhưng thiếu người ở cạnh, giống như luôn thiếu chút hương vị.

Thật ra giống như cũng không phải quá cần thiết.

Thịnh Minh Hoài nói là làm ra vẻ, không cho anh ấy đưa đồ nữa, nhưng ở trong rất nhiều đêm, anh cũng từng chờ mong.

Nếu, anh không phải một mình, cũng sẽ có người ăn cơm, ngủ, làm rất nhiều chuyện cùng anh.

Cho dù chỉ là thảo luận thời tiết ngày mai cùng nhau, hạ nhiệt độ có phải thêm một ít quần áo dày hay không.

Mỗi ngày sau khi sửa đề sai cho cô, Thịnh Minh Hoài về nhà nằm ở trên giường, sẽ bắt đầu suy nghĩ về vấn đề này, cô có mơ giấc mơ giống mình hay không.

Chỉ trong chớp mắt, anh cũng rời tầm mắt đi, duỗi tay sờ đến bánh trung thu cô để trên giường.

“Cho anh?”

Sau khi anh trở về giống như không quá vui vẻ.

Tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng cô có thể cảm nhận được.

"Vâng.”

Cô gật đầu, trước kia không trải qua trung thu cùng nhau, cũng không biết rõ anh thích loại khẩu vị nào lắm: "Em mang theo rất nhiều bánh trung thu, muốn ăn với anh."

Cơm tối anh không ăn bao nhiêu, lúc này nhất định là đói bụng, nhưng cô không muốn làm phiền dì Trương nấu cơm tiếp, tầm quan trọng của việc phải ăn bánh trung thu trong Tết Trung thu và lúc Thịnh Minh Hoài không vui, cô nhất định phải tự mình dán bên tai anh nói em thích anh.

“Thịnh Minh Hoài.” Cô nhẹ giọng kêu, đôi tay nâng gương mặt của anh, ánh mắt nhìn thẳng: “Em thích anh.”

Nói xong còn ngửa đầu hôn một cái: "Không phải nằm mơ đâu."

Nam sinh chôn ở cổ cô buồn cười, hơi thở phả ra rất ngứa, tóc không lau khô, bọt nước thấm dọc theo cổ vào cổ áo, lại nhiễm trên khăn trải giường.

Tay đặt ngang trên eo cô thu lại vào trong lồng ngực: "Lặp lại lần nữa." “Cái gì?”

“Bốn chữ kia.” (Em thích anh trong tiếng Trung là 我喜欢你)

Cô vô cùng hào phóng mà lặp lại thật nhiều lần: "Thịnh Minh Hoài, em thích anh, vô cùng thích anh, đặc biệt đặc biệt thích anh, cho nên đừng không vui nữa."

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu cắn môi cô, lực đạo hơi nặng, môi dưới bị cắn rách, sau khi cắn xong đầu lưỡi ướt mềm luôn liếm.

"Nhưng anh yêu em." Tiếng nói của anh khàn khàn, ánh mắt dừng ở trên mặt cô chưa từng rời đi.

"Em cũng rất yêu anh." Cô không nói đùa.

Thịnh Minh Hoài "a" một tiếng, trong lòng thật ra đã bắn pháo hoa, nhưng mặt ngoài còn cố chống lại, biểu cảm vừa ngầu vừa thiếu đánh: "Anh cho rằng em chỉ là muốn ngủ với anh thôi."

“Có sao!”

Cô làm gì biểu hiện rõ ràng như vậy.

"Ừm, không có." Anh cười: "Là anh muốn."

Phía dưới đã cứng rất lâu, Thịnh Minh Hoài mút lấy môi cô hôn lên, thở dốc càng ngày càng vẩn đục, lòng bàn tay nắm lấy vòng eo cô đều đã toát mồ hôi.

Thân thể của nam nữ sinh thật sự rất kỳ quái, anh hôn càng ngày càng cứng, cô lại càng ngày càng mềm.

Hành trình của Thịnh Diệp là muốn ở thành phố S một tuần, nhưng thời gian ở nhà ngắn, Quách Gia Dịch còn tưởng anh lại ăn Trung thu một mình nhiệt tình mà gọi video mời.

Thịnh Minh Hoài đanh đè cô hôn sâu, tín hiệu dồn dập mãnh liệt, tay đã cởi bỏ nút nội y ở phía sau lưng, áo ngực cùng áo bông ngắn tay bên ngoài đẩy lên trên, bàn tay đang đặt trên kiều nhũ xoa nắn như cục bột.

Bởi vì biên độ giãy giụa của cô lớn, tiếng nức nở tràn ra từ yết hầu cũng kích thích thần kinh, Thịnh Minh Hoài kéo cánh tay cô để trên ngực ra, đè trên ổ chăn.

Đầu gối chen vào giữa hai chân cô, một bàn tay khác nâng một chân đặt trên eo, cự căn nóng như lửa cọ ở giữa chân cô, đỉnh lộng cách quần lót, viên đầu hoa mở môi âm h/ộ của cô ra, khe thịt ướt đẫm chảy ra nước.

Tiếng chấn động của điện thoại căn bản không ai để ý.

Khi anh duỗi tay đi sờ áo mưa, ngón tay lại không cẩn thận ấn vào nút nghe.

"Mẹ kiếp, cậu xem như cũng nhận điện thoại rồi, thiếu gia của tớ!" Tiếng của Quách Gia Dịch vang lên, tiếng la đột ngột đánh vỡ sự kiều diễm trong phòng.

Anh ấy còn chưa biết bên này đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trần nhà mông lung bên màn hình đối diện: "Cậu đang làm gì? Hôm nay trung thu mẹ nó cậu sẽ không ngủ sớm như vậy chứ? High lên đi ngủ cái gì mà ngủ! Nhanh chóng, tớ sắp đến cửa nhà các cậu rồi!"

Minh Dư nằm dưới thân anh, sắc mặt đỏ bừng mà giương miệng nhỏ thở dốc, nội y còn treo trên cánh tay anh, quần áo và sợi tóc hỗn độn thoạt nhìn còn câu nhân hơn cởi hết.

Phía dưới ướt đến rối tinh rối mù, quần lót ren thuần trắng đã sớm bị anh dùng côn th*t đỉnh đến không ra gì.

Cô bị cọ đến khó chịu, hai chân câu lấy eo anh, vặn hông cọ, biểu cảm muốn nói lại thôi như đang cầu anh nhanh lên.

Bình luận

Truyện đang đọc