EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Tình yêu phải có sự đáp lại mới tính là yêu nhau.

Tựa như trong một góc rất nhiều người không biết, Thịnh Minh Hoài cũng từng đáp lại cô một cách nhiệt liệt.

Sách giáo khoa vật lý quên gập lại, dưới tường của khu dạy học không ai nhìn thấy có một khóm hoa tường vi nhiệt liệt, cùng với những cơn gió thổi qua đám người lại chui vào khe hở ngón tay người trên sân thể dục, đều biết bí mật của anh.

Người thích giở trò không chỉ có cô, còn có Thịnh Minh Hoài.



Đồng phục rộng thùng thình che nhiều hơn so với áo sơ mi ngày thường cô mặc, chỉ là thói quen thích mặc váy ngắn của cô không sửa, mặc dù không phải váy ngắn cũng mặc quần đùi.

Thịnh Minh Hoài chịu đựng lâu lưu lại dấu vết ở chỗ khác, nhưng vẫn để lại mấy dấu hôn ở bên trong đùi của cô, vạt áo đồng phục và quần đùi vừa vặn che khuất.

Minh Dư phát hiện một cánh cửa tủ trong phòng thay quần áo nam bị đâm hỏng rồi, còn có mấy chỗ nhìn không thích hợp, cô nhiều lời hỏi một câu.

Thịnh Minh Hoài không định giả vờ làm người câm, chuyện của Cam Can sớm hay muộn anh cũng sẽ hỏi cô.

Anh không muốn để cô thấy được chỉ một mặt hung ác của chính mình.

"Đây mới là điều anh muốn hỏi đi!" Minh Dư bắt đầu tính sổ, hai con mắt trừng anh.

Ngày nghỉ quốc khánh đầu tiên khó đặt vé xe, bọn họ định ngày mai lại trở về, bây giờ về chung cư thu dọn một ít đồ vật.

Người đi trên đường không nhiều lắm, nhưng xe nhiều, Thịnh Minh Hoài bảo vệ cô dưới khuỷu tay, để cô đấm đánh cũng không buông tay.

Mặt không đỏ tim không đập phủ nhận: "Không có, những vấn đề đó mới là mấu chốt." Anh cúi đầu xuống, âm thanh phóng nhẹ: "Cho nên vừa rồi có thoải mái không?"

Vừa rồi làm xong trên sân bóng rổ phải hoãn nửa tiếng cô mới có thể đi đường, giữa chân vẫn xót, buổi tối phải về chung cư, nên định đi siêu thị mua chút đồ về nấu ăn.

Thịnh Minh Hoài sau khi khai trai da mặt càng ngày càng dày, Minh Dư cũng dự liệu siêu thị có người anh cũng không dám làm gì, vì vậy nhón chân tiến đến

bên tai anh nhỏ giọng nói: "Côn th*t của anh trai thật lớn, làm đến mức em rất thoải mái, bây giờ còn muốn."

“…”

Biểu cảm của Thịnh Minh Hoài trở nên vô cùng phong phú lại phức tạp với tốc độ mắt thường có thể thấy, chờ gót chân cô đặt xuống đất, lỗ tai anh đã hồng thành một mảnh.

Nói đến lời cợt nhả, sau khi mặc quần vào không ai có thể hơn cô.

Cô chạy trốn nhanh hơn so với bất cứ ai, Thịnh Minh Hoài duỗi tay muốn bắt cũng không bắt được cô, sau khi vào siêu thị tay cắm trong túi quần, chậm rì rì đi theo sau.

Cũng không nóng nảy, ánh mắt khoá chặt con mồi như là đã dự liệu cô cũng không chạy đến chỗ nào được.

Cuối cùng Thịnh Minh Hoài lấp kín đường đi của cô ở kệ hàng bên kia. Vóc dáng cao lớn dựa vào trên kệ hàng: "Chạy tiếp đi."

Cánh tay dài duỗi ra, bắt được cổ áo, cô giống như gà con bị anh nắm lại.

Minh Dư cầm lấy một túi khoai lát che ở trước mặt, cười hắc hắc: "Đừng ngại ngùng, không phải em đang khen anh sao."

Nơi này không có ai, cô lại lấy khoai lát ra, nhón chân tiến đến chỗ cằm anh: "Muốn hôn một cái trước hay không? Không có ai, có thể lén hôn một cái."

“Chậc.”

Thịnh Minh Hoài duỗi tay búng đầu cô, khẽ nâng cằm, nâng làn điệu lười biếng nhắc nhở: "Có theo dõi."

Cô hình như còn có chút thất vọng.

Một tay Thịnh Minh Hoài chống ở trên kệ hàng, khom lưng xuống, thân hình cao lớn dường như hoàn toàn sát gần với cô: "Chẳng qua không sao, về nhà có thể tiếp tục…"

“Làm em.”

Cái dạng này của anh cũng không giống nói đùa, Minh Dư nuốt nuốt nước bọt, hạ giọng khuyên anh: "Thịnh Minh Hoài, anh nhìn xem đây là đâu, trước mặt nhiều người, anh không thể không biết xấu hổ như vậy."

Thịnh Minh Hoài ngoài cười nhưng trong không cười nhếch môi, duỗi tay cầm túi khoai lát ném vào trong xe đẩy hàng từ đỉnh đầu cô: "Không sao cả, đẹp trai quá chiêu đào hoa, mặt này không cần thì thôi."

Tuy là nói như vậy, nhưng khi Minh Dư ngẩng đầu lên, anh vẫn nhéo cằm cô cúi người hôn lại đây.

Lối đi của kệ để hàng hẹp hòi nhỏ, bóng dáng của anh hoàn toàn bao lấy cô, âm thanh liếm hôn ngọt ngấy lẫn vào trong tiếng phát thanh của siêu thị, chỉ bên tai bọn họ giục sinh tình ý.

Nói là muốn mua đồ về làm, nhưng hai người căn bản chưa từng xuống bếp, cuối cùng sau khi chỉ mua một đống đồ ăn vặt thì ra chỗ ăn đồ chín, chờ đầu bếp thái thịt vịt nướng cho bọn họ.

Vừa rồi Thịnh Minh Hoài chỉ chọn chuyện giản yếu nói với cô.

Minh Dư dựa vào cánh tay anh mắng mỏ: "Tên Cam Can này cũng quá keo kiệt rồi đi! Không phải lột quần của cậu ta cười nhạo cậu bé của cậu ta nhỏ thôi sao? Mà đây không phải sự thật sao, còn không cho người ta nói?"

Cô thậm chí cũng chưa động thủ đánh anh ta.

Nếu không phải bây giờ Thịnh Minh Hoài nhắc đến, cô đã sắp quên luôn chuyện ở phòng thiết bị kia rồi.

Lúc ấy ở bên trong chỉ có hai người, Cam Can lột quần người ta d*m loạn, nam sinh vóc dáng cao kia dường như vẫn là lớp thể dục, chẳng qua ngại Cam Can là con trai của Phó cục trưởng, không dám lộ ra.

Xong việc nam sinh kia chạy mất, cô gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cũng dùng cách giống vậy mà trói anh ta lại, lột quần chụp ảnh ghi hình, châm chọc 180 lần.

Cụ thể mắng cái gì, cô đã quên rồi, dù sao cô cũng không đánh người.

“…” Thịnh Minh Hoài đột nhiên có thể hiểu vì sao Cam Can chọn phương thức này để trả thù: "Em tung ảnh ra ngoài?"

“Không có ạ.”

Tuy cô gây rắc rối, nhưng không đến mức đuổi tận giết tuyệt, để lại đường lui cho chính mình luôn tốt: "Em cũng chỉ nói với cậu ta, nếu để tôi phát hiện cậu ức hiếp bạn học lần nữa, cũng đừng trách tôi in ảnh cậu bé của cậu ra dán ở trên bảng thông cáo ở cổng trường."

Hậu quả thả hổ về rừng chính là Cam Can bắt đầu chặn cô, anh ta không đánh lại, thì mang theo một đám người.

Khi đó còn nhỏ tuổi, cô cũng không sợ, nhưng Minh Thành Huệ biết ba của Cam Can là Phó cục trưởng, bọn họ không thể chọc vào, cho nên chuyển trường cho cô.

Thịnh Minh Hoài hỏi: "Vậy vì sao cậu ta lại thôi học?" “Không biết, hình như là ảnh bị truyền ra ngoài."

Minh Dư cũng là sau đó nghe Tống Lê nói, khi đó cô đã làm xong thủ tục chuyển trường, không đến Trung học Anh Hoa: "Có người tố giác cậu ta d*m loạn bạn học, mà ba cậu ta hình như cũng xảy ra chuyện."

Cô dùng đầu cọ cọ ngực anh, ngẩng cằm nhìn anh: "Anh vì muốn hỏi chuyện này mà ức hiếp em một buổi trưa à?"

"Em không nói cho anh, anh tức giận, Trần Diên Húc đều biết rồi, anh không biết." Anh bóp chặt quai hàm của cô, miệng bị anh niết đến mức dẩu thành miệng cá vàng.

"Lại không phải em nói cho cậu ta, cậu ta cũng không biết, chỉ là hỏi qua em chuyện này thôi." Minh Dư cười hì hì ôm eo anh: "Sau này cái gì em cũng sẽ nói cho anh, anh đừng ngại hỏi, cậu bé của Cam Can nhỏ đến mấy centimet em cũng nói cho anh hết."

“Chậc.” Thịnh Minh Hoài khó chịu mà nheo mắt lại: “Em còn nhìn?” “Đó là nhất định.”

Cô đã chụp ảnh ghi hình có thể không nhìn sao, chẳng qua khó coi là được.

Cô tranh công đòi thưởng nói: "Yên tâm, không lớn không thô bằng anh, mấu chốt là hoàn dương của cậu ta…"

Đã thái xong vịt nướng, Thịnh Minh Hoài tay mắt lanh lẹ mà che miệng cô lại, âm thanh còn lại đều bị phong bế, tiếng ư ư cào vào lòng bàn tay anh rất ngứa.

"Cảm ơn." Anh nhận vịt nướng, trước khi cô nói ra những lời doạ người hơn trực tiếp kéo người đi.

Khi tính tiền ở quầy thu ngân anh cũng không định thu tay lại, nhân viên thu ngân và các khách hàng khác đều đang kỳ quái nhìn bọn họ.

Sau khi ra ngoài Minh Dư nhảy nhót mà đi theo phía sau anh: “Anh trai, anh trai, Thịnh Minh Hoài.”

“Đừng nói chuyện.”

Anh cũng không quay đầu lại, nhưng cánh tay vẫn rất tinh chuẩn mà vớt cô vào trong lồng ngực của mình, tay trái cầm túi, tay phải niết miệng cô: "Trở về anh sẽ dính lại bằng băng dính."

"Oa làm sao anh có thể làm được!" Cô ra vẻ hoảng sợ: "Em còn có rất nhiều chuyện còn chưa nói với anh."

Dọc theo đường đi cô có rất nhiều lời nói, mười câu có chín câu đều là những lời nói có thể chọc anh đến mức đỏ mặt nóng tai, còn có một câu làm anh tức điên.

Thịnh Minh Hoài nói không nghe, Minh Dư liền đặt những việc này sang một bên, nhặt vấn đề cô cảm thấy quan trọng nhất mà hỏi: "Thật sự không nghe sao? Anh không muốn biết vì sao em lại chuyển đến Nhất Trung của thành phố sao?"

Lại vòng về trên sự kiện kia của Cam Can, nhắc đến người này Thịnh Minh Hoài đã nghĩ đến lời cợt nhả của cô ở siêu thị.

Anh không nghĩ ngợi mà dùng ý niệm lấp kín lỗ tai lại: "Không nghe, em nghẹn lại đi."

Bình luận

Truyện đang đọc