EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤC

Thời gian của Thịnh Minh Hoài không khoa trương giống trong tiểu thuyết, nhưng cộng thêm dạo đầu cùng lúc này, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà bắn ra như vậy, giống như là lần đầu.

Phần lớn tinh d*ch sền sệt đều bắn trên mặt cô, còn có một ít trên ngực, chỗ khoé môi là nhiều nhất, ướt ngượng ngùng chảy xuống, nhìn hết sức d*m mỹ sắc tình.

Anh vô tình làm dơ cô, vốn tưởng Minh Dư sẽ tức giận, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, cô lại cười ra tiếng.

"Thịnh Minh Hoài, anh có được hay không đấy."

Cô duỗi tay bắt lấy dương v*t anh muốn rút về, đầu lưỡi liếm mã mắt hai cái, còn chưa bắt đầu mềm lại căng lên một vòng, kích động mà búng đến cánh môi của cô.

Thịnh Minh Hoài lại không định làm lần thứ hai, lòng bàn tay lau đến tinh d*ch bên môi cô: "Còn cười? Có dơ hay không hả, đi tắm rửa."

Cô trêu đùa đến mức vui vẻ, đã ghiền, ôm Thịnh Minh Hoài hôn lên, anh nghiêng đầu muốn tránh, lại bị cô vặn lại, sau đó không khỏi phân trần cọ gương mặt anh.

Hai đùi cũng quặp trên eo anh, Thịnh Minh Hoài ôm cô giống như ôm koala vào phòng tắm, vừa thấp giọng kêu vừa cười: "Minh Dư!"

"Làm sao em càng ngày càng lôi thôi, dơ muốn chết, còn cọ."

"Đồ của anh ngại dơ cái gì, có bản lĩnh thì lần sau đừng bắn lên người em."

Cô rất bá đạo, còn muốn cắn cằm anh, Thịnh Minh Hoài cười nhẹ, sủng nịch đầy mắt.

"Còn muốn thêm một lần nữa?" Cô ngẩng cổ hỏi.

Thịnh Minh Hoài chụp mông cô: "Thôi đi, em thừa dịp lúc này mà ức hiếp anh."

"Em làm gì ức hiếp anh? Vừa rồi rõ ràng anh còn rất sướng." Tay còn muốn sờ loạn, môi đã bị người lấp kín trước.

Lỗ tai của cô mẫn cảm nhất, cho nên anh hôn rồi thay đổi phương hướng, khi môi lưỡi ấm áp bao vây tới, cô dường như muốn thét chói tai, nhưng nửa đêm có chút làm phiền người khác, cô chịu đựng khoái cảm sắp sụp đổ mà bắt lấy bả vai anh.

Đầu lưỡi còn linh hoạt mà chui vào bên trong, cảm giác ngứa và sung sướng hỗn loạn thành đoàn, nhăn thành đay rối xông thẳng lên da đầu, nổ tung liên

tiếp giống như pháo hoa.

May mắn anh còn ôm cô, nếu không nhất định cô sẽ trượt xuống đất.

đầu v* vừa bị anh cắn có hơi đau, khe nhũ cũng hồng, vẫn luôn không cởi ra, khi nước đổ đến cô vẫn luôn trốn.

Đôi mắt hồng hồng nhìn anh, sắp trừng thành con thỏ: "Thịnh Minh Hoài anh phiền quá, anh ra ngoài cho em, em muốn tự tắm."

"Em còn đứng được?" Anh hỏi.

Minh Dư cảm thấy rất mất mặt, chưa từng nghĩ đến phương thức này cũng có khoái cảm cao trào, thậm chí càng sụp đổ.

Thanh âm đều kêu đến khàn, cô nhìn thấy vết cào trên vai anh, vốn dĩ khí thế đã không cao lại tiêu hơn phân nửa: "Dù sao không cần anh tắm cho em, anh đi ra ngoài."

Thịnh Minh Hoài biết cô đến kỳ không tiện, không giằng co, sau khi điều chỉnh độ ấm của nước đặt vòi hoa sen ở bên cạnh.

Sau khi tắm xong Minh Dư đơn độc ngủ một phòng, nhưng nửa đêm ngủ lại bị anh ôm vào trong ngực, Minh Dư mơ mơ màng màng đá anh: "Làm sao nửa đêm anh lại bò lên giường con gái nhà người ta thế."

"Em nói đi?"

Đồ vật phía dưới của anh còn cứng, chút ngon ngọt vừa rồi căn bản không đủ, chỉ có thể véo véo quai hàm cho hả giận: "Vật nhỏ không có lương tâm, kỳ sinh lý còn dám trêu chọc anh, còn ngủ ở đây."

"Ai bảo lần trước anh ức hiếp em ở phòng vẽ tranh."

Cô kêu đau, không chịu được cái véo của anh, nhưng hoàn toàn không tỉnh táo, sau khi buông tay liền chui vào trong lồng ngực anh ngủ, một chân còn bá đạo treo trên eo anh.

Vật nhỏ này thật sự đúng là không lo lắng sẽ bị làm gì chút nào.

"Yêu tinh nhỏ mang thù." Thịnh Minh Hoài đỡ lấy eo cô, dùng tay xoa nhẹ: "Xót hay không?"

Người trong lồng ngực ưm ư một tiếng, mơ hồ không rõ.

Kỳ sinh lý của cô vẫn luôn không chuẩn, Thịnh Minh Hoài cũng không đoán được đây là ngày thứ mấy của cô.

Ngày đầu tiên là đau nhất, còn sẽ đau eo lạnh bụng, thấy buổi tối còn có thể sinh long hoạt hổ mà đánh người ở bên ngoài, chắc không phải là ngày đầu tiên.

Buổi tối Minh Dư ngủ rất thành thật, sau khi ngủ say sau có thể làm, không phải đặt chân trên eo anh chính là tay sờ loạn, cuối cùng bắt đồ vật không nên sờ vào hô hô ngủ mất.

Công phu dính người của cô rất lợi hại, ngủ rồi cũng vậy.

Cả một đêm Thịnh Minh Hoài không ngủ, để quầng thâm mắt cắn lỗ tai cô: "Anh xem em sau này xuống dường như thế nào."

Trước khi học tiết tiếng Anh, tinh thần của anh còn chút không phấn chấn, mí mắt gục xuống một bộ dáng dục cầu bất mãn.

Sau khi Chúc Ngộ An nhìn thấy trực tiếp huýt sáo: "Tối hôm qua ngủ không ngon?"

Thịnh Minh Hoài không muốn nói chuyện, duỗi tay vặn nắp bình nước uống một ngụm, còn chưa bắt đầu nuốt, cửa phòng học đã có bóng người chạy vào.

Đừng nhìn ngày thường cái gì Thịnh Minh Hoài cũng sủng cô, trên vấn đề nguyên tắc không nhường nhịn chút nào.

Cô muốn ngủ nướng trốn học, anh không cho, nhưng gọi vài tiếng cũng không dậy, anh không thể trốn tiết tự học sớm, vì vậy đến trường học trước.

Cũng may trước khi đi đặt mấy cái đồng hồ báo thức rất hữu dụng, trước khi vào tiết Tiếng Anh cô đã chạy đến phòng học.

"Ăn sáng chưa?" Người không phản ứng gì trong tiết tự học sớm Thịnh Minh Hoài, cho đến khi Minh Dư đến mới mở miệng nói một câu.

Vị trí của Chúc Ngộ An ở bên cạnh, không ảnh hưởng đến hai người, chỉ là rất có hứng thú chống đầu nhìn bọn họ.

"Oa, Thịnh Minh Hoài tối qua anh làm việc xấu sau lưng em sao!"

Minh Dư ném ba lô trên mặt bàn, Thịnh Minh Hoài cũng chưa thấy rõ cô móc thứ gì ra từ trong đó ra, đã bị cô ấn xuống trên ghế dựa: "Anh đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngồi hẳn hoi."

“Làm gì.”

"Che quầng thâm mắt một chút."

Ý cười của Minh Dư doanh doanh sau khi dùng kem che khuyết điểm che quầng thâm mắt của anh xong, làn da anh sáng, rất gần so với màu kem che khuyết điểm, dùng ngón tay tán đều, vừa vặn che khuất phần bị thâm kia.

Thịnh Minh Hoài vô lực phản kháng, chỉ có thể ngẩng cổ để cô che, lòng bàn tay non mềm, man mát lành lạnh bôi lên như đang đốt lửa.

Hầu kết hoạt động trên dưới làm động tác nuốt nước bọt, vài giây sau anh mới giãy giụa mở miệng: "Được rồi."

"Còn chưa xong đâu, anh chờ một chút."

Cô đè anh không cho động, Trần Diên Húc tiến vào từ cửa sau vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy, hai người cũng không chú ý, vẫn là sau khi anh ta ngồi xuống phát ra tiếng vang mới nhìn qua.

Minh Dư không biết vừa rồi bọn họ ngọt ngấy bao nhiêu, thu kem che khuyết điểm lại, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Thịnh Minh Hoài nhìn thấy Trần Diên Húc liền treo một gương mặt như người chết, không nói lời nào.

Minh Dư chỉ có thể nhìn về phía Chúc Ngộ An, anh ấy nhìn không ít trò hay, giờ phút này không nhịn được sặc cười: "Hai người các cậu… chậc chậc chậc…"

Thịnh Minh Hoài đá anh ấy một chân dưới bàn, Chúc Ngộ An nuốt lời nói lại trong bụng, gương mặt vặn vẹo nói: "Không có gì, khá tốt."

Hình thức bài tập nhóm nhỏ có rất nhiều loại, khẩu ngữ bên ngoài, triển lãm PPT hoặc là ghi lại video đối thoại v.v…

Đến nhóm của bọn họ, vừa lúc lên bục làm Presentation, cho nên Minh Dư mới chấp nhất mà muốn nhìn Thịnh Minh Hoài mặc sơ mi trắng như vậy.

Nam sinh đứng trên bục giảng tự mang theo ánh sáng, đều không cần quá cố tình đã có khí chất lười biếng tự tin.

Khi Thịnh Minh Hoài học cấp ba có chút cận thị giả, không thường đeo mắt kính, nhưng nhiệm vụ người kế nhiệm lớp 12 nặng, không kịp thời can thiệp đã thành cận thật. Số độ không cao, ngày thường chơi bóng cũng không thành vấn đề, nhưng lên bục giảng triển lãm PPT vẫn đeo mắt kính.

Nhìn rất văn nhã bại hoại, khác với Thịnh Minh Hoài tối qua đè cô trên sô pha như hai người.

Minh Dư bỗng nhiên nhớ đến chuyện xảy ra tối qua, khi Thịnh Minh Hoài từ bục giảng về chỗ ngồi, đều bị cô dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.

Cô khom lưng, sợ giáo viên thấy, còn cúi đầu xuống. Chân dưới bàn vẫn không thành thật, cọ ống quần của anh thì không tính, còn muốn trượt vào giữa hai chân.

Thịnh Minh Hoài kẹp chặt chân lộn xộn của cô, ánh mắt liếc lại đây, không tiếng động cảnh cáo cô đừng lộn xộn. Cuối cùng cô mới nhỏ giọng hỏi anh tối hôm qua có phải bò giường của cô hay không.

Chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm, nhưng cô vẫn thích tách ra ngủ, một mình một giường, muốn lăn thế nào thì lăn. Nhưng tối hôm qua giống như ngủ không quá thoải mái, luôn có người ôm cô, còn có cái gì cộm đến cô.

Sau khi Thịnh Minh Hoài xuống dưới còn chưa tháo kính, dưới thấu kính bóng loáng có một đôi mắt bằng phẳng sáng ngời, vẻ mặt đạo mạo mở miệng nói không có.

Nếu Minh Dư tin lời nói của anh mới là lạ, đoạt lấy bút trong tay anh: "Nếu anh không bò lên giường em, dấu răng trên xương quai xanh của em là ai cắn?"

“Minh Dư.”

“Dạ!”

Giáo viên trên bục giảng đột nhiên không có dấu hiệu mà gọi cô lên: "Đối với bài thuyết trình của nhóm trưởng các em, em còn muốn bổ sung gì hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc