EM KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ CHỊ


Sáng hôm sau,Lục Nam Thần đi xuống lầu,vào phòng ăn không thấy cô đâu.

"Cô ta đâu rồi,giờ này vẫn chưa dậy?"
"Cô ấy.

.

hôm nay bị bệnh xin cậu chủ cho cô ấy nghỉ một hôm ạ"-Thanh Hoa run rẩy nói với anh.

"Vào gọi cô ta ra đây"
Người giúp việc nghe thấy liền sợ hãi chạy vào phòng gọi cô.

Vốn đã yếu,mệt mỏi sau cơn dày vò của anh,về phòng còn phải nằm trên nền đất lạnh giá,Uyển Linh liền sinh bệnh:mặt xanh xao,môi trắng bệch như dọa ma người khác.

Người kia vào thấy vậy,không thương xót mà đá mạnh vào người Uyển Linh,đau đớn truyền đến bụng khiến cô mơ màng tỉnh dậy
"Cậu chủ cho gọi cô"
"Hôm nay tôi hơi mệt,nhờ người xin cậu chủ nghỉ rồi"
Cô ta không nói với Uyển Linh rằng Thanh Hoa đã xin cho cô nhưng anh sai vào gọi,cô ta ra ngoài bẩm báo với anh
"Tôi đã gọi nhưng phu nhân không chịu dậy ạ,đã vậy còn đánh tôi thưa cậu chủ"
Anh tin lời cô ta nói,liền đứng dậy đi vào phòng người hầu,vừa vào tới cửa anh đã thấy thân hình gầy gò đang run rẩy,cuộn mình trong chiếc chăn mỏng nằm trên nền nhà.


Lục Nam Thần trong khoảnh khắc đó thấy thương hại cho người con gái này,nhưng đó chỉ là một thoáng qua,Nam Thần liền đi vào,không nể tình nắm tóc cô giật mạnh ra sau lôi cô dậy.

Uyển Linh nhăn mặt đau đớn
"Đau! quá,bỏ tay ra.

.

" - cô thều thào nói không rõ chữ
"Mấy giờ rồi hả,cô tưởng mình là chủ nhân căn nhà này à,cô quên thân phận của mình rồi sao,ai cho cô nghỉ,tôi đã đồng ý rồi sao"
"E.

.

m thật sự rất mệt,xin anh cho em nghỉ một buổi thôi ạ"
"Còn nữa ai trong căn nhà này cho cô cái quyền đánh người,tôi sai người vào gọi cô mà lại dám ra tay?"
"Em không có"
"Im miệng,còn cãi hả,cô đánh 1 cái thì giờ phải trả lại một cái cho công bằng,đúng chứ"
Anh quay sang nhìn Đan My-người giúp việc vừa nãy,là một trong những người không ưa cô,luôn làm khó Uyển Linh
"Qua đây,vừa nãy cô ta tát cô vậy giờ tôi cho cô đánh lại"
Đan My liền đi tới,khuôn mặt tỏ ra e ngại nhưng không ai thấy nụ cười vui sướng của cô ta khi nhìn Uyển Linh yếu ớt nằm đó không thể phản kháng
"Tôi không dám đâu ạ"
"Tôi nói sao thì làm vậy,cô dám cãi?"

Cô ta liền lại gần Uyển Linh,không nương tay dùng sức tát mạnh lên mặt cô.

Uyển Linh đau đớn r3n rỉ một tiếng,khuôn mặt trắng bệch được tô thêm một vệt tay đỏ trên mặt.

"Trong nhà này,cô không là gì cả,còn không bằng người ở trong căn nhà này,vì vậy đừng lộng hành.

Còn giờ đi ra làm công việc của mình đi,đừng có nằm đây đóng kịch.

Tôi không muốn nuôi một con chó què vô tích sự trong nhà"
Uyển Linh cố chống hai tay đứng dậy,chân cô run rẩy,mỗi bước đi giữa hai ch@n đều đau đớn,chán toát rất nhiều mồ hôi.

Tất cả đứng đó nhìn những đau khổ của cô như một vở kịch thú vị,những lúc này cô cần một bàn tay vươn ra nắm lấy tay mình.

Nhưng cô biết sẽ không có ai giúp cô cả,anh cũng vậy,khiến cô thống khổ là điều anh mong muốn.

Cả ngày hôm đó,Uyển Linh mang theo cơn đau cố gắnh lau dọn thật nhanh để được đi nghỉ.

Khi làm xong mọi việc cũng là lúc toàn bộ sức lực bị rút cạn,Uyển Linh nằm trên chiếc run rẩy nhắm mắt,thi thoảng phát ra những tiêng rên đau đớn.

Đến tối,khi Lục Nam Thần trở về,mọi khi cô đều là người ra đón anh,hôm nay không thấy cô ta đâu.

Anh không quan tâm lên phòng,đợi một lúc vẫn không thấy cô tới phục vụ mình,anh mang theo tâm trạng bực dọc đi xuống phòng hầu,thấy cô nằm ngủ,anh không nói gì đá mạnh vào lưng Uyển Nhi,thấy cô vẫn không nhúc nhích,anh liền đá thêm mấy phát nữa mạnh hơn vì nghĩ cô đang giả vờ.

Một lúc lâu sau,vẫn không thấy có phản ứng,anh lật chăn ra,thấy một vũng máu lớn ở chiếu,th@n dưới của cô vẫn đang chảy máu.

Lần đầu anh thấy hoảng hốt như vậy,bèn bế cả người lạnh toát vào lòng đi thẳng lên phòng mình,rồi gọi cho Lâm Tùng Bách!.

.


Bình luận

Truyện đang đọc