EM KHÔNG MUỐN LÀM NGƯỜI THAY THẾ CHỊ


Nửa tháng trôi qua trong yên bình
Việc trị liệu của Uyển Linh cũng có chuyển viến tích cực
Nói chính xác hơn tuy đây là việc của Uyển Linh nhưng sự thành công bước đầu này là công của Lục Nam Thần : anh lập ra một biểu đồ tập luyên hàng ngày giúp cô, ngoài thực đơn ăn uống anh còn lập ra một đống kế hoạch học tập cho riêng mình về các bài tập tập massage...
Ban đầu cô vẫn chống cự, không hợp tác, nói mình có thể tự làm được, không muốn anh có cơ hội lại gần mình...Uyển Linh còn dùng những lời lẽ khó nghe để anh thấy khó mà lui, nhưng trái ngược với suy nghĩ của cô: anh không những khoing rời đi mà còn mặt dày mặc cô nói luyên thuyên, cự tuyệt anh vẫn nhất quyết mỗi ngày đều tranh thủ công việc để cùng cô tập luyện, tối đến anh sẽ sang phòng cô massage tay, động tác của anh rất nhẹ nhàng và dễ chịu.


Điều bất ngờ hơn đó là cô cảm thấy mỗi ngày anh sẽ có những cách massage khác nhau, anh làm cô rất dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ ngon.

Lục Nam Thần giúp cô xoa bóp xong liền dơ tay vén mái tóc đang dần xõa xuống mặt của cô, anh ngắm nhìn người con gái này rất lâu, càng nhìn càng thấy yêu cô hơn, nhìn cô ngủ ngon như vậy, không còn đề phòng mình nữa Lục Nam Thần cảm thấy an tâm và vui sướng phần nào vì điều đó nói lên rằng cô đang dần cảm thấy an toàn khi ở cạnh anh.

Nửa tháng qua cứ trôi qua như vậy, nửa đêm anh rời khỏi phòng ngủ của cô, dù muốn ở lại nhưng sợ cô khó chịu nên anh đành luyến tiếc rời đi
Tưởng chừng cuộc sống bình yên cứ vậy trôi qua với gia đình nhỏ.

Khi hai người đang dần kéo gần khoảng cách, tiếp xúc và nói chuyện nhiều hơn, không còn cứ gặp là cãi như trước, thay vào đó họ đã có thể tâm sự, đưa ra lời an ủi, hay kể cho nhau nghe những câu chuyện thường ngày...cũng nhau ăn bữa cơm gia đình vui vẻ bên nhóc tì kháu khỉnh đáng yêu
Sáng nay Uyển Linh quyết định sẽ ra siêu thị trong thành phố mua thức ăn, dù sao chuyển về biệt thự này, tuy yên tĩnh, thoáng mát, không khí trong lành nhưng mỗi lần muốn mua gì lại phải đi khá xa mới về tới trung tâm thành phố để mua đồ, vì vậy cô cũng rất ít khi ra ngoài
Mua sắm xong một đống đồ, hai tay túi lớn túi nhỏ khó khăn đi về phía lán xe, do mải mê với đống đồ trong tay cũng suy nghĩ hôm nay sẽ nấu món gì cho ạn và con mà không để ý rằng suốt quãng đường cô rời khỏi biệt thự cho tới khi mua đồ và trở ra đều có người theo dõi.


Ánh mắt sắc bén đó đã theo dõi họ hơn nửa tháng nay, mỗi ngày đều nhìn chăm chú mọi hành động của họ trong căn biệt thự, dần dần lắm rõ mọi lịch trình của họ: khi nào anh đi làm, khi nào trở về....Ban đầu có chút sợ hãi vì ở đây khá nhiều vệ sĩ nhưng thấy họ dường như không phát giác ra mình, có lẽ là đang sống quá hạnh phúc nên không còn để ý gì nữa.

Nghĩ vậy ánh mắt càng trở nên sắc bén, ác độc nhìn người phụ nữ phía trước, dường như hận không thể ngay lập tức băm rằm cô ra vậy:rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại nhau
Bữa tối đã chuẩn bị xong, Uyển Linh sắp sẵn tất cả gọn gàng đẹo mắt lên bàn ăn, nhìn ra cửa vẫn không thấy anh về, cô lại nhìn đồng hồ nhớ rõ rằng mình đã tính thời gian rất chính xác vừa vặn anh về, mọi hôm đáng nhec giờ này anh đã có mặt ở nhà rồi
Uyển Linh không nghĩ nhiều: có lẽ anh bận việc đột xuất gì đó.

Cô kiến nhẫn ngồi đợi, tới 8 giờ tối vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đó đâu, con trai liên tực kêu đói đòi ăn nên cô đành lấy cơm cho con ăn trước còn mình đợi anh về cùng ăn

Đồng hồ điểm tới 10 giờ tối, bé Thiên ăn lo chơi chán, ngồi với mẹ xem hết một bộ hoạt hình muốn đợi bố trở về vẫn không thấy, hai mắt cậu bé đã nhắm tịt lại vì buồn ngủ, Uyển Linh bế con lên phòng rồi trở lại ngồi xem ti vi tiếp tục chờ
Cô đang không biết xem gì, chuyển kênh liêm tục thì thấy màn hình đang hiện lên hình ảnh quen thuộc: là anh.

Uyển Linh giữ kênh ngồi nghe tin tức: ti vi chuyển sang một video ngắn ghi lại hình ảnh Lục Nam Thần mặc vest, ăn mặc lịch lãm, vẻ đẹp rất cuốn hút, ai nhìn cũng sẽ bị mê hoặc...Đang mải nhìn anh thì đột nhiên từ đâu ra một cô gái nhìn còn rất trẻ, có chút hồn nhiên rất tự nhiên khoác lấy tay anh...Điều quan trọng hơn là anh không cự tuyệt, hai người còn nói thì thần điều gì đó có vẻ rất vui, mặc kệ cánh truyền thông với hàng trăm máy quay xung quanh....Tim cô dần lạnh đi, ngón tay run rẩy, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, cô nghe không còn rõ chỉ biết họ đang nói rất có thể anh cùng cô tiểu thư kia đang yêu nhau, rất sớm thôi giới kinh doanh sẽ có một đám cưới thế kỉ....Đĩa hoa quả trên tay rơi vỡ xuống đất, Uyển Linh cười khổ, tắt ti vi đi, dọn dẹp đống đổ vỡ, cô im lặng làm mọi việc như chưa biết điều gì
Lại quay qua nhìn đồng hồ sắp điểm 11 giờ đêm, cô lại cười nhẹ : chắc anh đang ở bên cô ấy, cô sao lại dần quên mất vị trí của mình rồi thế này, mới được ăn chút quả ngọt liền ảo tưởng vị trí mình trong tim anh, hóa ra vẫn vậy, tối nay có lẽ anh không trở về, cũng không thể ăn đồ cô nấu được rồi....Uyển Linh cất hết những món ăn mất cả ngày để nấu vào túi rồi bỏ gọn vào tủ lạnh...


Bình luận

Truyện đang đọc