Xe di chuyển tầm 30 phút với vận tốc nhanh thì dừng lại,cô mở cửa bước xuống xe.Trước mắt là một biệt thự rộng lớn,không phải là lâu đài mới đúng:Nó quá mức xa hoa và cổ kính.Đứng bên ngoài thôi đã thấy sự giàu có,quyền lực của người chủ;khi cảnh cửa tự động mở ra,xe di chuyển thêm một đoạn khá dài qua hoa viên,vườn hoa,đài phun nước nữa mới đến lâu đài.Uyển Linh bước xuống xe,thấy người hầu xếp hàng dài đang đứng cúi đầu chào anh,một người đàn ông trung niên bước ra:
"Chào mừng cậu chủ trở về"
"Chào mừng phu nhân đã về nhà;tôi là quản gia nhà họ Lục,Phong Đức.Sau này có j phu nhân cứ tự nhiên sai bảo ạ,rất vui khi được phục vụ phu nhân" - Ông quay ra cúi chào cô,và tự giới thiệu mình.
Uyển Linh lập tức đỡ ông đứng dậy và cúi đầu chào:"Con chào bác,con là Vương Uyển Nhi,bác cứ gọi Uyển Linh là được ạ"
Cô và bác quản gia vẫn đang nói chuyện với nhau,thì đột có lực nắm rất mạnh vào cổ tay lôi coi vào trong.Uyển Linh chưa hiểu chuyện gì ,đã bị Lục Nam Thần lôi vào nhà đi thẳng lên tầng 2 của lâu đài,với tốc độ quá nhanh khiến cô chạy theo cũng không kịp bước chân anh nên cô cũng chả kịp nhìn ngắm mọi thứ xung quanh
Do vẫn mặc chiếc váy cưới bồng dài,cùng giày cao gót vốn khó di chuyển,còn bị anh lôi đi nhanh khiến Uyển Linh vấp ngã mấy lần,nhưng anh chẳng mảy may quan tâm.Anh dừng lại trước cửa 1 căn phòng,lôi cô vào,bên trong rất tối,không đợi cô kịp hiểu điều gì đang xảy ra,anh liền quăng mạnh cô lên giường,dù có nệm nhưng tác động mạnh như vậy vẫn khiến cô phải cau mày:
Uyển Linh thấy anh lại gần,cô sợ hãi lùi lại phía sau:"Anh muốn làm gì".Lục Nam Thần không quan tâm lời cô nói,anh đè cô xuống giường
"Không phải cô yêu tôi lắm sao,yêu đến mức khiến người tôi yêu phải rời đi.Bây giờ tôi đang thỏa mãn cô đây,còn muốn giả ngây ngô trong sáng hả,cô thật bẩn"
Bàn tay to thô kệch xé áo ngực cô, rồi đến qu@n lót.
Uyển Linh liền cắn mạnh vào tay anh,ngay lập tức bị anh tát 1 cái đau điếng vào má.Mặc kệ đau đớn trên mặt cô van xin anh
"Nam Thần à,đừng đối xử với em như vậy mà,em không có cướp anh từ chị mà"
Anh không quan tâm lời van xin của cô,nhổm người dạy,kéo khóa qu@n của mình xuống,lôi ra bộ phận mạnh mẽ nhất của đàn ông.Khi nhìn thấy thứ to lớn đó,cô sợ hãi quay người bỏ chạy,nhưng chưa kịp đặt chân xuống giường đã bị anh tóm chân kéo lại
"Xin anh mà,đừng mà..."
Chưa dứt lời, vật n@m tính đã đâm sâu vào cô.
Cùng đó là dòng máu nóng trào ra, dính vào ra trải giường một màu của tuổi trẻ.
Không một màn dạo đầu,anh trực tiếp đi vào trong cô.Cô đau dớn r3n rỉ, uốn éo cái hông nhỏ.
"Aaa...đau quá,e..em đau,anh lấy ra đi,lớn quá sẽ rách mất,không được đâu mà....ưm.."
Anh thì ra vào thật mạnh mẽ, mặc cho cô van xin, dùng lực dồn vào mỗi lần ra vào.
Vốn là người ở từ nhỏ luyện võ công, thể lực mạnh mẽ, lại dồn hết sức tra tấn, lấy đi lần đầu của người con gái như cô.
Mái tóc mượt xoăn nhẹ rối tung.
"Cô thật *** ****,mồm kêu không muốn,nhưng bản thân lại r3n rỉ như một con đi3m"
Khuôn mặt tái nhợt,cắn rách môi mình để ngăn những tiếng r3n rỉ của bản thân để không phải nhận những lời cay nghiệt anh dành cho mình.
Anh cứ như thế không biết bao nhiêu lần mới đủ thỏa mãn.
Không một cái ôm,không hôn,đêm tân hôn cô mong ước không phải như vậy,đây là loại dày vò mà.Anh gừ nhẹ khi dòng **** **** ấm áp trào ra.Xong việc anh mặc cô thân thể đau đớn đi vào phòng tắm rồi đi ra ngoài.
Uyển Linh cứ nằm như vậy trên giường khóc thút thít,nghĩ tới những hình ảnh vừa rồi:cả người mình lõa th ể trước anh,còn anh trang phục còn đủ,cô thấy mình thật rẻ mạt,trong đầu luôn vang vọng những lời anh nói.Đêm đó ,trước khi Uyển Linh đau đớn khóc đến lúc mệt lả ngủ thiếp đi cô vẫn nuôi trong mình hi vọng:Rồi sẽ có một ngày anh hiểu lòng mình....