GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Hả, cái gì? Hắn không có nghe lầm chứ? Nàng chải đầu cho hắn?

Hạ Văn Chương khiếp sợ không thôi, sau khi lấy lại tinh thần thì muốn từ chối nàng. Không thích hợp, nàng là nãi nãi không phải đầy tớ, làm sao có thể chải đầu cho hắn chứ? Vả lại, bọn họ cũng không phải là phu thê thân mật đến thế.

Nhưng mà lời từ chối dâng lên cuống họng lại như thể mắc kẹt, làm sao cũng không thốt ra được.

Ngày hôm qua lúc uống thuốc, cũng bởi vì hắn nói nhiều hơn một câu mà nàng không kiên trì nữa, đã…

Mí mắt rủ xuống, hắn vê ngón tay của mình, cảm nhận được nhịp tim đập dữ dội.

Giờ khắc này, hắn không thể lừa gạt bản thân được nữa. Trong lòng mình nghĩ gì, hắn biết rất rõ.

Nhưng, nhưng không được. Trước đó hắn đã thề, hắn không thể mạo phạm nàng, không thể chiếm tiện nghi của nàng, một chút xíu cũng không được, dù chính bản thân nàng hoàn toàn không để ý.

Nàng sau này còn phải xuất giá, cho dù nàng không thèm để ý, nhưng hắn không thể không suy nghĩ cho nàng.

“Không…” Cuối cùng, hắn khó khăn nặn ra một chữ, nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, còn chưa kịp nói xong thì bỗng dưng trước mắt thoảng qua một vạch sáng. 

Ngay sau đó, một mùi thơm truyền đến từ sau lưng hắn rồi ngồi xuống.

Vu Hàn Châu thấy hắn lằng nhà lằng nhằng, đã không sảng khoái từ chối, lại còn không nhanh nhẹn tiếp nhận, bèn trực tiếp ngồi sang.

Nàng thấy dáng vẻ hắn cũng không phải rất kháng cự, thế thì là ngại ngùng sao? Nhưng nha hoàn chải đầu cho hắn, hắn cũng không ngại ngùng, vậy nên là do hai người còn chưa quá thân sao?

Nàng mới gả đến chưa được mấy ngày, đúng là chưa quá thân với hắn. Nhưng, mối quan hệ luôn là quan lại với nhau nhiều mới càng thêm thân, nếu như cứ luôn khách khí thế thì lúc nào mới có thể thân thiết tự nhiên hơn chứ?

Trong phủ lại không thể nuôi động vật nhỏ. Thân thể hắn không tốt, sợ bị va chạm, con mèo nhỏ, chó nhỏ, chim nhỏ hay gì cũng đều không thể nuôi. Vu Hàn Châu muốn vuốt ve các động vật nhỏ cũng không được. Còn có thể làm gì?

Chỉ có mái tóc đen bóng mềm mại của hắn là có thể để nàng sờ một chút, mà không bị người ta cảm thấy kỳ quái.

Hạ Văn Chương từ lúc nàng ngồi sau lưng hắn thì cả người liền cứng ngắc. Đến khi cảm nhận được một lọn tóc được nâng lên, lại càng không đám động đậy một tý nào.

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng vang lên: “Rảnh rỗi cũng không có chuyện gì làm. Ngươi yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận, sẽ không chải ngươi đau đâu.”

Nàng ở gần hắn như vậy, còn nắm tóc hắn.

Ý thức được những thứ này, khiến cả người Hạ Văn Chương đều lâm vào trong sự hốt hoảng và luống cuống. Hắn siết chặt lòng bàn tay, không biết phải làm sao.

Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đầu lưỡi tựa như cũng biến thành đá, khiến hắn không thốt ra được một từ nào.

Vu Hàn Châu ngồi sau lưng hắn, không nhận được sự từ chối của hắn, bèn nhận lấy cái lược trong tay nha hoàn, bắt đầu chải mái tóc dài trong tay.

Xúc cảm trơn trượt, thoáng cái khiến nàng tìm về được cảm giác vuốt ve mèo.

Mà ngay lúc cái lược chạm vào da đầu kia, cảm giác của Hạ Văn Chương lập tức thay đổi. Gì mà hốt hoảng, gì mà cẩn trọng, gì mà luống cuống, tất cả đều bay đi hết. Hắn giống như được người nâng trong lòng bàn tay, người nọ thổi một hơi, hắn lập tức nhẹ nhàng bay bổng bay lên bầu trời.

Theo từng cái chải đầu của nàng, da đầu tựa như xoẹt qua dòng điện, hơi tê tê, thẳng tuốt từ đầu da lan tràn đến cột sống, cả người hắn thoải mái đến mức kìm lòng không nổi mà nheo mắt lại, ngay cả cơ thể cứng nhắc cũng bất giác thả lỏng xuống.

Từ chối? Hắn đã quên mất chuyện này.

Hắn thuận theo ngồi bất động trên đất, Vu Hàn Châu ở sau lưng hắn nhếch miệng nở nụ cười, càng dịu dàng chải tóc cho hắn.

Như vậy thì có được hơn không, trong lòng Vu Hàn Châu nghĩ, cần gì phải kháng cự chứ? Được chải lông* không thoải mái sao?

*Đoạn này raw dùng từ 毛毛 cũng vừa là lông vừa là tóc, ý là Vu Hàn Châu đang cảm thấy anh Chương như con mèo. 

Nàng cảm nhận được sự tiếp nhận, đắm chìm, thả lỏng của hắn, thấy rất là tự đắc.

Tay nghề chải lông của nàng đã được trải qua nhiều lần gọt giũa đấy.

Đã từng nuôi chú mèo nhỏ chỉ có ba chân, tính tình vô cùng ương bướng, nàng vì để hầu hạ nó mà cực khổ luyện tập bản lĩnh chải lông. Hạ Văn Chương trong nháy mắt bị thần phục là chuyện quá bình thường.

Vu Hàn Châu không có mèo nhỏ để được vuốt ve, giờ phút này coi Hạ Văn Chương như động vật nhỏ, lấy chải lông làm niềm vui.

Nhắc tới, chất tóc của Hạ Văn Chương thật không tệ, rất khó tưởng tượng, một người thân thể bệnh tật, gió thổi cái là người đổ gục, lại nuôi ra được một mái tóc mượt mà đen bóng như vậy.

Nàng một tay cầm cái lược, một tay thầm xoa xoa tóc hắn. Xúc cảm mềm mại trơn trượt, khiến lòng nàng thầm than thở.

Một người được chải tóc toàn thân tê dại, một người chơi vui vẻ, hai người giống như là tự tạo thành một thế giới riêng, đám đầy tớ đều thức thời tránh sang một bên, không quấy rầy hai vị chủ tử nữa.

Dần dần mái tóc của Hạ Văn Chương cũng khô, Vu Hàn Châu bèn nhận lấy dầu bôi tóc Thúy Châu đưa đến, bôi lên bảo dưỡng cho Hạ Văn Chương.

Lông là phải cẩn thận bảo dưỡng, nếu không sẽ khô chẻ ngọn, sờ vào cảm giác sẽ không tốt.

Hạ Văn Chương thấy nàng sắp làm hết việc của đầy tớ rồi, rốt cuộc không nhịn được ngăn nàng lại: “Để cho đầy tớ làm là được.”

“Ta đã bôi lên tay rồi.” Vu Hàn Châu mở tay ra, cho hắn nhìn dầu bôi tóc dính trên tay.

Bây giờ nếu rửa đi, còn không đủ phiền toái sao, còn không bằng bôi cho hắn.

Hạ Văn Chương trề miệng, nhưng không biết nói gì cho phải. Tay đặt ở trên đùi, bất giác nắm chặt áo bào, khép miệng lại, yên lặng quay đầu lại.

Nếu nàng đã bôi lên tay rồi, vậy… vậy thì cứ như vậy đi.

Hắn cảm nhận được tóc bị người nhẹ nhàng đụng chạm, giống như mỗi một sợi tóc đều đang sống, một dòng điện nhỏ xíu theo sợi tóc trèo lên, kích thích cảm giác nhột nhột tê tê nhè nhẹ ở từng ngọn tóc.

Hắn chưa bao giờ có cảm giác tốt như vậy, ốm đau cả người đều như thể không còn nữa, hô hấp cũng không vất vả nữa, tứ chi không còn yếu ớt nữa.

Những ốm đau đó không lúc nào không quấn quanh nhưng vào giờ khắc này tựa như đã rời khỏi người hắn, chỉ còn để lại cho hắn một sự thong thả trong thể xác thoải mái.

Mà đây đều là nàng mang đến cho hắn.

Hắn không biết đây là bởi vì thủ pháp đặc biệt của nàng, hay là bởi vì với hắn người đang làm vậy là nàng. Nhưng ngay sau đó hắn thầm nói, nha hoàn trong Trường Thanh viện đã quen với những việc hầu hạ người khác, cũng chưa từng khiến cho hắn có loại cảm giác này, Vu Hàn Châu nhất định sẽ không quen thuộc những việc này bằng bọn họ, cho nên, bởi vì là nàng đi?

Bởi vì là nàng, cho nên cảm nhận của hắn mới tuyệt vời như vậy?

Hạ Văn Chương mím môi, trong bụng hết sức buồn phiền, hắn đã thề không chiếm tiện nghi của nàng, nhưng bây giờ, bây giờ hắn đang làm gì?

Hắn thật là hèn hạ!

Nhưng mà cảm xúc buồn phiền chán ghét bản thân này, cũng không lưu lại trong lòng. Lòng hắn lúc này như một tấm gương bóng loáng, bụi bặm rơi xuống, cũng không còn dính lên.

Rất thư thái, cả người đều đang bay bổng dục tiên.

Nàng kề bên gần như vậy, một chút cũng không ghét bỏ chải đầu cho hắn, bôi dầu cho hắn, cho nên… Nàng thật sự không ghét hắn đúng không?

Nhận thức này khiến hắn hết sức tung tăng, thật muốn nhảy cẫng lên, lớn tiếng hoan hô. Từ sau khi nàng gả vào, đây là lúc hắn sung sướng nhất.

Mà sự yên tĩnh và vui sướng lúc này, rất nhanh bị phá vỡ.

“Cách ca ca ta xa ra một chút!” Một tiếng gầm lên từ cửa viện truyền tới.

Hạ Văn Cảnh sải bước vội vã tới.

Buổi trưa lúc ăn cơm, hắn ta bị Hạ Văn Chương quở trách một trận, chịu đựng đầy bụng uất ức rời đi. Nhưng sau khi trở về, hắn ta lại không tức giận mà trong lòng hắn ta nghĩ, đại ca không có sai, đều là yêu nữ mệ hoặc hắn.

Vì vậy, buổi chiều hắn ta lại đến, muốn nhìn xem đại ca có thấy khá hơn chút nào không. Kết quả vừa vào sân đã nhìn thấy gì?

Khó trách đại ca che chở nàng! Yêu nữ này lúc này đang buông dáng vẻ xuống để lấy lòng người, lòng dạ đại ca mềm như vậy, há có thể chống đỡ được?

Hắn cuối cùng đã biết được nguyên nhân đại ca khiển trách hắn ta, hắn ta nổi giận đùng đùng đi vào sân, kéo Vu Hàn Châu từ bên cạnh đại ca ra.

Nhưng nhìn đầy tớ đầy sân, rốt cuộc cũng cố kỵ thể diện, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Hàn Châu: “Thức thời một chút, tự mình đứng lên, chớ ép ta động tay!”

“Hạ Văn Cảnh!” Sự hưởng thụ tốt đẹp bị cắt ngang, Hạ Văn Chương không quá vui, lại nghe đệ đệ vô lễ như vậy, không thể nhịn được nữa, “Đệ điên rồi sao?”

Bọn họ đang yên ổn, đệ đệ đang tức giận cái gì vậy?

Hắn có thể hiểu được đệ đệ lo lắng cho hắn, nhưng bây giờ Vu Hàn Châu không làm gì cả, nàng thậm chí đang làm chuyện mà đầy tớ mới có thể làm, chăm sóc tóc cho hắn, đệ đệ rốt cuộc bị làm sao vậy?

Hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẽ sau khi nàng gả cho mình, đệ đệ mới phát hiện, hóa ra hắn ta thích nàng?

Trong lòng hắn sợ hãi, nghiêm mặt nói: “Đi ra ngoài!”

Trước kia hắn lo lắng lòng si mê của thê tử với đệ đệ không dứt, làm ra chuyện gì tổn hại đến thể diện. Kết quả bây giờ, hắn không cần phải lo lắng cho nàng mà ngược lại là phải lo lắng về đệ đệ!

“Ca ca, lòng dạ nàng ta không chân thật!” Hạ Văn Cảnh tận tình khuyên bảo, kể từ sau khi biết ca ca bị mê hoặc, hắn ta cũng không uất ức nữa, cũng không tức giận nữa, ân cần khuyên bảo: “Ca ca, nàng ta là người như thế nào, ca ca không biết sao? Ca ca chớ bị nàng ta lừa, nàng ta là đang làm ca ca mất cảnh giác, nàng ta không có lòng tốt!”

Hạ Văn Chương giận cực kỳ: “Im miệng!”

Nàng là người như thế nào, hắn biết!

Nhưng trong lòng đệ đệ nghĩ gì, chính hắn ta có thật sự rõ không? Hạ Văn Chương cảm thấy, hắn ta không rõ.

Nhưng, hắn cũng sẽ không nhắc nhở hắn ta. Không hiểu cũng tốt, không hiểu cũng sẽ không đau lòng, cũng sẽ không làm chuyện tổn hại thể diện.

“Nhị gia, người thực sự là đang oan uổng Đại nãi nãi.” Thúy Châu không nhịn được đứng ra nói chuyện, “Đại nãi nãi vừa rồi đang chải tóc, bôi dầu tóc cho Đại gia, cũng không hề có bất kính gì với Đại gia cả.”

Thúy Châu cảm thấy ánh mắt của Hạ Văn Cảnh có thể hơi có vấn đề. Đại nãi nãi và Đại gia đang tình nồng ý mật như vậy, Nhị gia bị làm sao vậy? Không nhìn nổi người khác vui vẻ sao?

“Ngươi biết cái gì!” Hạ Văn Cảnh trợn mắt nhìn Thúy Châu, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Vu Hàn Châu, vẻ mặt lạnh như băng, “Ngươi liệu mà thành thật, nếu không ai cũng không bảo vệ được ngươi!”

Nếu như nàng ta cho là dỗ dành được đại ca thì có thể coi trời bằng vung, vậy nàng ta đã sai lầm rồi!

Hạ Văn Chương lần này cũng không ngồi yên được nữa, đột ngột đứng lên: “Ngươi — “

Nhưng mà thân thể hắn không tốt, đột ngột đứng lên như vậy, nhất thời trước mắt tối sầm, may mà Vu Hàn Châu ở ngay sau lưng hắn, vội vàng đỡ hắn.

Đợi trước mặt hắn có thể thấy được mọi vật, có thể đứng vững, thì lạnh lùng nhìn đệ đệ nói: “Văn Cảnh, đây là lần cuối cùng huynh nghe thấy đệ bất kính đối với đại tẩu đệ. Huynh không muốn lần sau sẽ còn nghe những lời như thế nữa. Bây giờ, xin lỗi đi!”

Hạ Văn Cảnh mới sẽ không xin lỗi. Hắn ta chỉ cảm thấy ca ca trúng độc quá sâu, mới chỉ mấy ngày hả? Nữ nhân này đã gạt được ca ca hắn ta không nhận đệ đệ!

Hắn ta cảm thấy đây là sự trả thù của Vu Hàn Châu. Nàng ta bắt chẹt ca ca hắn ta, lấy đó để trả thù hắn ta. Vì thế, hắn ta lạnh lùng trừng mắt nhìn sang.

“Người đâu!” Hạ Văn Chương cất cao giọng, “Đi mời phu nhân tới!”

Đệ đệ coi trời bằng vung như vậy, buổi sáng trốn học không nói, hắn tạm thời cho là đệ đệ lo lắng cho hắn, vì vậy không dạy dỗ hắn, cũng không có tố cáo với Hầu phu nhân.

Nhưng mà hắn ta cứ bất kính hết lần này tới lần khác với Vu Hàn Châu, nhất là có thể trong lòng hắn ta ôm tình cảm ẩn giấu với nàng mà không hề hay biết, khiến Hạ Văn Chương vô cùng lo lắng.

Cứ như vậy, bẩm báo cho Hầu phu nhân là chuyện tất phải làm.

“Ca ca!” Hạ Văn Cảnh trợn to hai mắt, không dám tin nói: “Huynh, huynh vì người đàn bà này, mà để mẫu thân dạy dỗ đệ ư?”

Hầu phu nhân là người coi trọng quy củ nhất, nếu như để bà biết được, mới vừa rồi hắn ta nói chuyện như vậy với Vu Hàn Châu, còn không lột da hắn ta ra sao?

“Nếu như đệ xin lỗi Nhan Nhan, cũng bảo đảm sau này cũng sẽ không bất kính như vậy với nàng nữa, huynh có thể bỏ qua chuyện này cho đệ.” Hạ Văn Chương nói.

Hạ Văn Cảnh kìm nén, không nói lời nào.

“Đi mời phu nhân tới!” Hạ Văn Chương lập tức nói, thậm chí chỉ tên Thúy Châu, “Lập tức đi!”

Thúy Châu nhìn về phía Hạ Văn Cảnh, thấy hắn ta không có ý xin lỗi, chỉ đành phải vội vã phúc thân, sau đó lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Bầu không khí trong Trường Thanh viện trước giờ chưa từng đông lạnh như vậy.

Đám nha hoàn đều không dám lên tiếng, nơm nớp lo sợ cúi đầu đứng im, không dám thở mạnh.

Vu Hàn Châu ngược lại là người tương đối bình tĩnh ở trong đó, nàng kéo kéo ống tay áo Hạ Văn Chương, nói: “Ngươi ngồi xuống trước đã nhé? Ta buộc tóc lại cho ngươi.”

Hạ Văn Chương bị nàng đụng, cuối cùng từ trong cơn thịnh nộ tỉnh lại mấy phần. Hắn áy náy nhìn nàng, nói: “Thật xin lỗi, để ngươi chịu uất ức.”

Vu Hàn Châu uất ức hay không thì không nói, chỉ là Hạ Văn Cảnh là thật sự uất ức.

Hắn ta từ nhỏ đến lớn gây họa, ca ca đều che chở cho hắn ta, không để mẫu thân giáo huấn hắn ta. Hôm nay, vì một nữ nhân, còn là một nữ nhân xấu vào cửa chưa được mấy ngày, mà ca ca đối xử như vậy với hắn ta!

Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta tràn đầy vẻ uất ức và không dám tin, nhưng mà Hạ Văn Chương không hề nhìn hắn ta, hắn ngồi xuống lại, kéo căng cằm, mặc cho Vu Hàn Châu buộc tóc cho hắn.

Lúc Hầu phu nhân đi tới, chỉ thấy Đại nhi tử cùng Đại nhi tức đang ngồi ở dưới mái hiên, trong tay Đại nhi tức cầm một cành hoa, nở nụ cười trong vắt nói chuyện cùng Đại nhi tử.

Con Tiểu nhi tử thì quật cường đứng ở một góc sân, mặt hướng vào tường viện, ngửa đầu nhìn trời, dáng vẻ quật cường.

Hầu phu nhân: “…”

Tạo cái nghiệt gì, sinh ra đứa con trai như vậy.

“Thỉnh an phu nhân.” Đám đầy tớ là những người đầu tiên phát hiện phu nhân đã tới, lập tức hành lễ nói.

Vu Hàn Châu cũng đỡ Hạ Văn Chương đứng lên, cũng hành lễ với Hầu phu nhân: “Mẫu thân.”

Hầu phu nhân cười nói: “Không cần đa lễ.”

Ánh mắt quét một lần trên mặt Đại nhi tử, thấy khí sắc hắn cũng được, tâm trạng cũng không tệ, cũng biết là nhờ Đại nhi tức dỗ dành tốt.

Bà vẫn là rất hài lòng với Đại nhi tức. Ít nhất, nàng biết điều, là một người thông minh.

Về phần Tiểu nhi tử, Hầu phu nhân rất không vừa lòng. Đáy mắt bà âm u, trên mặt lại không biểu hiện ra điều gì, dịu dàng nói: “Cảnh nhi, qua đây.”

Hạ Văn Cảnh nghe thấy giọng nói của bà, lớp da lập tức căng thẳng. Lúc này, rốt cuộc cũng thấy hơi hối hận. Bất chấp đi tới, cúi đầu nói: “Mẫu thân.”

“Con đứa nhỏ này, cứ luôn quấy rầy ca ca con với tẩu tử con làm gì?” Hầu phu nhân sẵng giọng, “Vợ chồng son mới cưới, không tốt nhất là bị quấy rầy, nhớ kỹ chưa?”

Hạ Văn Cảnh thấy mẫu thân dịu dàng dạy bảo như vậy, hơi ngạc nhiên nghi ngờ, mẫu thân trước kia khi biết hắn ta phạm sai lầm, đều sẽ lông mày dựng ngược, hung hăng dạy dỗ hắn ta. Lúc này lại dịu dàng như thế, hắn ta có chút rụt rè, chần chờ nói: “Vâng, thưa mẫu thân, con nhớ rồi.”

“ Ừ.” Hầu phu nhân dịu dàng cười, “Đã như vậy, lát nữa cùng ta trở về đi, không nên lúc nào cũng quấy rầy ca ca và tẩu tử con.”

Hạ Văn Cảnh thầm nói, không phải ta muốn quấy rầy bọn họ, là nữ nhân kia lòng dạ quá sâu, quá có tâm kế, ca ca cũng bị nàng ta lừa đến mức không còn biết đâu ra đâu nữa.

Nhưng hắn ta lại không thể nói ra sự thật, bởi vì hậu quả quá nghiêm trọng. Nhưng không nói ra sự thật, tất cả những lời hắn ta nói đều không có chỗ đứng, không đủ xác thật.

Hầu phu nhân nhìn hắn ta, không để ý nữa, cười với Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương nói: “Nhan Nhi, Chương nhi, ta dẫn cái đứa không có ánh mắt này trở về, các con bận bịu việc của các con đi.” Bà nháy mắt với Hạ Văn Cảnh rồi đi ra ngoài.

Hạ Văn Cảnh do dự rồi cùng theo đi ra ngoài.

Từ lúc Hầu phu nhân đến, rồi đến lúc rời đi, tổng cộng cũng chưa tới thời gian uống cạn chun trà.

Vu Hàn Châu còn mơ màng, nhìn về phía Hạ Văn Chương nói: “Mẫu thân cứ như vậy đi rồi?”

“ Ừ.” Hạ Văn Chương gật đầu, không nói với nàng cái khác, chỉ nói: “Nàng yên tâm, sau này đệ ấy sẽ không dám chống đối nàng nữa.”

Vu Hàn Châu không tin, nhưng nàng cũng không nói gì, dù sao nếu như Hạ Văn Cảnh chống đối nàng, hắn cũng sẽ che chở nàng, cho nên nàng cười nói: “Được, ta biết.”

Hạ Văn Chương hơi áy náy, nói: “Xin lỗi, làm liên lụy nàng.”

Nếu như không phải thân thể hắn không tốt, đệ đệ sao sẽ cứ hở ra là chống đối nàng? Bọn họ đều cảm thấy hắn yếu ớt, cái gì cũng không làm được, mới chuyện gì cũng đều phải quyết định thay hắn.

“Lại nói gì thế?” Vu Hàn Châu cười nói, lắc lư đóa hoa trong tay, khẽ đến gần hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi quên ước định của chúng ta lúc trước rồi sao? Chúng ta là bằng hữu.”

Bằng hữu tốt thì không nói lời liên lụy.

Sự buồn bực trong lòng Hạ Văn Chương thoáng cái bị đâm vào chỗ rách, sự buồn rầu bên trong đều trào hết ra ngoài, hắn kìm lòng không đặng cúi đầu xuống, ánh mắt mềm mại nhìn nàng: “Ừ, chúng ta là bằng hữu.”

Bọn họ sẽ là bằng hữu rất rất thân.

Hắn tuyệt sẽ không chiếm tiện nghi của nàng. Người không có tương lai như hắn, tuyệt sẽ không có vướng mắc phương diện tình cảm với nàng.

Trong lòng hắn lặng lẽ thích nàng là được rồi. Hắn vĩnh viễn cũng sẽ không để cho nàng biết, hắn thích nàng.

Đưa ra quyết định này, lòng Hạ Văn Chương nháy mắt căng phồng tràn đầy, có hơi chua, hơi nong nóng, nhưng lại rất phong phú, tựa như có sức lực vô tận ẩn núp ở trong đó. Thế giới giống như mở rộng, chậm rãi mở ra một mặt khác, càng thêm mới lạ, càng thêm xinh đẹp.

Vu Hàn Châu không biết trong lòng hắn nghĩ điều gì, chỉ biết là tâm trạng hắn đã phấn chấn lại rồi, không khỏi nghĩ thầm, vị ma ốm Hạ gia này, thật dễ dỗ quá.

Nói thật, nàng vốn hơi phiền muộn, muốn cùng một ma ốm sống qua ngày, người thân thể không tốt, tâm trạng cũng sẽ không tốt, tính tình cũng sẽ không tốt, sống cùng một người như thế, rất dễ khiến cuộc sống trở nên hỏng bét.

Nàng là xem trọng phân thượng cẩm y hoa phục, ngọc thạch trân tu, giường cao gối êm, mới quyết định khoan nhượng. Nhưng lúc này, nàng phát giác người này không chỉ có phẩm chất tốt, ngay cả tính tình cũng rất tốt, không khỏi hết sức xúc động, lại rất vui mừng.

Vận mệnh nàng thật tốt, đụng phải một trượng phu hợp pháp gần như hoàn mỹ.

“Chúng ta vào đi thôi.” Nàng ngửa đầu cười với hắn.

Ngày giờ của hắn không nhiều, lại còn là người tốt như vậy, Vu Hàn Châu quyết định thật phải thật tốt với hắn, để cho trong những thời gian cuối cùng trên đời của hắn đều được sống vui vẻ hết mức có thể.

Nàng dự định sẽ xem hắn thành bằng hữu rất tốt.

Mặc dù bọn họ còn chưa quen thuộc lắm, nhưng hắn là người tốt như vậy, sớm muộn sẽ trở thành bằng hữu tốt của nàng, hắn có tư cách này. Bây giờ, nàng chẳng qua là dùng đãi ngộ thuộc về hắn trước thời hạn mà thôi.

Không thể trì hoãn nữa, nàng sợ chờ đến lúc chân chính lấy ra sự đối đãi mà hắn xứng đáng có, thì hắn đã không còn trên đời này.

Sống là chuyện gian nan, đặc biệt là đối với hắn, mỗi một ngày đều rất trân quý.

Hạ Văn Chương nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười dịu dàng của nàng, trái tim nhảy ùm ùm dồn dập.

Vốn hắn chỉ định lặng lẽ thích nàng, bây giờ nàng cười xinh đẹp như vậy với hắn, hắn chỉ cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi, cả người bị cảm giác choáng váng bao phủ, tay chân mềm nhũn.

Bình luận

Truyện đang đọc