GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Do dự giây lát, Hạ Văn Chương vẫn cúi đầu xuống xem. Tấm lòng của đệ đệ, hắn cũng không thể phụ lòng.

Mà Hạ Văn Cảnh thấy ca ca nghiêm túc đọc bài văn, không khỏi hết sức vui mừng. Nhìn xem! Ca ca vẫn là ca ca của hắn ta, cũng không bị người khác dụ dỗ thay đổi con người!

Đây là một bài văn thảo luận về hiếu đạo, Hạ Văn Chương chẳng bao lâu thì xem xong, ngẩng đầu thấy nơi cửa vẫn chưa có bóng người nào, bèn cùng Hạ Văn Cảnh thảo luận về bài văn.

Huynh đệ hai người cùng thảo luận bài văn như ngày xưa, chia sẻ cách nhìn của mình, điều này làm cho Hạ Văn Cảnh cảm thấy quen thuộc và dễ chịu.

Không bao lâu, Thúy Châu dâng nước lên, nói: “Đại gia, uống miếng nước cho nhuận giọng.”

Có nha hoàn khác cũng bưng trà lên đưa cho Hạ Văn Cảnh: “Nhị gia, dùng trà.”

Hai người tạm ngừng thảo luận, mỗi người uống nước của mình.

Nhuận giọng xong, Hạ Văn Cảnh trả ly cho nha hoàn, nhìn về phía bên cạnh nói: “Ca ca, huynh là người thông minh nhất đệ từng gặp.”

Được đệ đệ khen, khiến trên mặt Hạ Văn Chương lộ ra chút ý cười: “Nói bậy, các tiên sinh, các bạn cùng trường của đệ, ai ai cũng được trải qua sự tiếp nhận tri thức phong phú, kiến thức rộng rãi, người nào mà không thông minh hơn ta chứ?”

Hắn từ nhỏ thân thể không tốt, rất ít rời khỏi phủ, nhận thức về thế giới bên ngoài phần lớn là biết từ trong sách, cùng với lời kể của đệ đệ. Bảo hắn đồng ý chuyện mình thông minh, hắn thấy không được.

“Lời này của ca ca, quá khiêm nhường.” Hạ Văn Cảnh nói, rồi sau đó thay đổi đề tài câu chuyện, giống như không hiểu được hỏi: “Nhưng, ca ca thông minh như vậy, sao lại có thể tín nhiệm nàng ta như thế?”

“Nàng ta” là chỉ ai, không cần nói cũng biết.

Hạ Văn Chương nghe vậy, nụ cười trên mặt nhạt đi, hắn nghiêng đầu nhìn đệ đệ, hỏi: “Văn Cảnh, đệ muốn nói gì?”

Lời nên nói, lần trước hắn đã nói rồi, đệ đệ nhắc lại, là tại sao?

Hạ Văn Chương thật ra không muốn nói.

Có gì hay để nói lại chứ? Nàng đã gả đến đây, bây giờ là thê tử của hắn, ngủ cùng giường, ăn cùng bàn với hắn, ngày đêm ở cùng nhau. Không lo vui vẻ sống cùng nhau, chẳng lẽ phải ngày phòng đêm ngừa sao?

Nếu thật cảm thấy nàng không tốt, ban đầu hắn cũng sẽ không gật đầu. Hắn không gật đầu, Hầu phu nhân tuyệt sẽ không lo liệu thành chuyện này. Nhưng cuối cùng chuyện này đã thành rồi, nói trắng ra là, đây thật ra là ý của Hạ Văn Chương.

Hắn tiếp nhận nàng vì nàng là thê tử của hắn, hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị tốt việc gánh vác trách nhiệm này. Tất cả những chuyện nàng không tốt, cũng sẽ rơi vào trên đầu hắn. Hắn sẽ trông coi nàng, sẽ khuyên can nàng, sẽ dạy dỗ nàng, làm hết tất cả để có thể khiến nàng không làm chuyện hồ đồ.

Đây là khả năng xấu nhất, tức nàng là người hồ đồ, không nghe khuyên can, tùy hứng làm xằng. Nếu như vậy thì Hạ Văn Chương sẽ gánh vác trách nhiệm này.

Nhưng, nếu nàng không có, thì không nên ngày phòng đêm ngừa như vậy với nàng.

Tình huống bây giờ, nàng vô cùng an phận, hơn nữa con người nàng rất tốt, quan tâm hắn, chăm sóc hắn, không ghét bỏ hắn, còn làm bằng hữu với hắn.

Cho nên, còn có gì để nói chứ?

Hạ Văn Cảnh nhìn ra được ca ca không vui, hắn ta cũng không kịch liệt phản đối ca ca thân thiết với nàng như trước nữa, mà là công chính và khách quan nói: “Ca ca, đệ không có ý gì khác. Chẳng qua là, những chuyện nàng ta đã từng làm, huynh và đệ đều biết. Đệ chẳng qua hy vọng, huynh đừng quá tín nhiệm nàng. Thời gian còn quá ngắn, mà nàng… đệ sợ nàng làm tổn thương ca ca.”

Bọn họ là huynh đệ, thân thiết từ nhỏ, khi còn bé còn ngủ cùng một phòng. Bây giờ bọn họ trưởng thành, đã sớm có viện của riêng mình, hắn ta cũng mỗi ngày bề bộn nhiều việc, phải đi học, phải làm bài vở, phải qua lại du ngoạn cùng các bằng hữu, thời gian mỗi ngày gặp ca ca có hạn.

Hắn ta lo lắng cho ca ca, nhưng lại không thể luôn luôn trông coi hắn, cho nên hy vọng hắn cẩn thận một chút, phải bảo vệ mình, chớ bị người làm tổn thương.

Hạ Văn Chương nghe thấy lời của hắn, rủ mắt, nhất thời không lên tiếng.

“Ca ca?” Thấy hắn lúc lâu không nói gì, cũng không thoải mái trò truyện như trong tưởng tượng của hắn ta, thậm chí không khiển trách hắn ta giống như trước, Hạ Văn Cảnh hơi bất an, “Ca ca, đệ không có ý gì khác, đệ chỉ là lo lắng cho ca ca.”

Hạ Văn Chương cúi đầu, lẳng lặng ngồi ở dưới hiên.

Áo bào rộng thùng thình, che khuất nắm tay nắm chặt lại của hắn. Gân xanh bên gò má nổi lên, có thể nhìn ra hắn đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

“Ca ca…” Thấy hắn như vậy, Hạ Văn Chương không khỏi luống cuống.

Ngay lúc hắn ta không nhịn được đứng lên, rốt cuộc, Hạ Văn Chương cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn ta. Con ngươi vẫn luôn khoan dung và trong trẻo, giờ phút này lại có phần nhìn không rõ được cảm xúc trong đó, giọng hắn trầm thấp: “Văn Cảnh, đệ vừa nói, huynh là người thông minh nhất đệ từng gặp.”

“Một người thông minh, hơn nữa còn là người thông minh nhất đệ từng gặp, nhưng lại không thấy rõ diện mạo chân chính của một người, tùy tiện trao đi sự tín nhiệm. Đệ nghĩ như thế phải không? Đệ đánh giá huynh như vậy phải không?” Giọng nói của hắn không nhanh không chậm, nhưng cảm xúc tựa như bị thứ gì đó đè nén, khiến người nghe cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Hạ Văn Cảnh chán nản đứng lên, cảm thấy vừa rồi hắn nói chuyện quả thực không đủ nghiêm cẩn.

“Đệ, đệ…” Hắn bối rối.

Hắn vốn chỉ muốn biểu đạt, ca ca thông minh như vậy, không nên tùy tiện tín nhiệm nàng ta, dù nàng ta rất giỏi mê hoặc người, hắn cũng nên phải cảnh giác.

Hắn ta chỉ muốn nói, ca ca đừng bị bị mê hoặc tầm mắt. Nhưng giờ phút này nghe thấy ý của ca ca, thật giống như hắn ta đã xúc phạm ca ca.

“Ca ca, huynh biết mà, đệ không nói sai.” Hắn ta dứt khoát nói: “Nàng ta gả đến đây còn chưa được nửa tháng, mà huynh đã tín nhiệm nàng ta như vậy, một người trăm phương ngàn kế phải gả đến đây cho được, nàng ta sẽ không phơi bày con người mình trong thời gian ngắn như thế.”

Hắn chỉ thiếu điều nói rõ, Vu Hàn Châu là đang ẩn náu nhẫn nại, bây giờ đang đánh chiếm Hạ Văn Chương. Đến khi đánh chiếm thành công, thì sẽ dụ dỗ hắn bao dung nàng ta, lấp liếm và che giấu cho nàng ta, phóng túng nàng ta tùy ý làm bậy.

Nghe hắn nói xong lời này, hởi thở của Hạ Văn Chương cũng nặng nề hơn, hắn hết sức kiềm chế, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh để nói: “Huynh là người không đáng để đệ tin tưởng, dễ bị người tùy tiện lừa gạt như vậy sao?”

“Đệ chẳng qua là… Nhắc nhở huynh một chút.” Hạ Văn Cảnh nói, giọng nói hơi yếu xuống.

Bởi vì ánh mắt của Hạ Văn Chương đã mất đi sự ôn hòa rộng lượng, trở nên lạnh lùng sắc bén, như thể muốn đâm thủng lớp da trên người để nhìn thẳng vào bên trong lòng hắn ta. Gỡ lớp da hắn ta ra, trực tiếp phơi bày suy nghĩ sâu trong nội tâm của hắn ta — hắn ta không tín nhiệm ca ca, không cho rằng ca ca có thể nhìn rõ người bên cạnh, cảm thấy hắn sẽ dễ dàng bị lừa gạt.

Cho nên, mới sẽ “nhắc nhở” hắn hết lần này đến lần khác.

Tại sao hắn ta không nhắc nhở người khác? Tại sao hắn ta không nhắc nhở Hầu phu nhân? Trừ bởi vì không có chứng cớ ra, Hạ Văn Chương biết, cũng bởi vì tận đáy lòng đệ đệ mình tín nhiệm Hầu phu nhân, cho là bất kể xảy ra chuyện gì, cuối cùng Hầu phu nhân cũng có thể gánh vác được.

Mà đệ đệ cảm thấy hắn không gánh vác được, sẽ bị tổn thương, hơn nữa sẽ bị tổn thương thương tích đầy mình, cho nên lo lắng hắn, nhắc nhở hắn.

Quả thật, đây là lo lắng, nhưng cũng là sỉ nhục.

“Văn Cảnh, tuy huynh chưa từng ra khỏi phủ, nhưng huynh đọc sách, sách khiến người ta hiểu rõ lý lẽ, huynh cũng không phải là người ngu xuẩn.” Hạ Văn Chương đứng trước mặt đệ đệ, lấy ưu thế vóc người cao hơn chút, mắt nhìn xuống hắn ta nói, “Huynh biết mình đang làm gì, hơn nữa chưa từng làm sai chuyện gì, là điều gì khiến đệ coi thường huynh như vậy?”

Hạ Văn Cảnh ngỡ ngàng nghe lời ca ca nói, hắn ta coi thường ca ca sao? Hắn ta chưa từng ý thức được điều này.

“Huynh là ca ca đệ, đệ ít nhất phải dành cho huynh sự tôn trọng.” Hạ Văn Chương nói, “Đệ — “

Nhưng câu nói kế tiếp của hắn còn chưa nói ra miệng, đã bị Hạ Văn Cảnh vội vàng cắt ngang: “Ca ca, đệ không có không tôn trọng huynh!”

Có lẽ, hắn ta đã không hề nhận thức được rằng mình đã coi thường ca ca. Nhưng hắn ta tuyệt đối không có ý không tôn trọng ca ca! Hắn vẫn luôn rất tôn trọng ca ca!

“Đệ có.” Hạ Văn Chương bình tĩnh nói, “Trong lòng đệ có thấy như vậy, nếu không đệ sẽ không ba lần bảy lượt ‘nhắc nhở’ huynh cảnh giác nàng. Bởi vì đệ cảm thấy, huynh không xứng được người thích, nàng tuyệt không thể nào thích huynh, nàng quan tâm chăm sóc huynh đều là có ý đồ.”

Hạ Văn Cảnh giống như bị thứ gì hung năng nện lên đầu, vô cùng bối rối, lui về phía sau hai bước: “Đệ, đệ không phải vậy, đệ không có.”

Nhưng mà chống với ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Hạ Văn Chương, hắn không khỏi xấu hổ cúi đầu xuống, thân thể cao lớn cao ngất cũng không thẳng tắp nữa, lúc này nội tâm cảm thấy vô cùng nhục nhã hổ thẹn, thật như sắp khóc.

“Ca ca, đệ không có.” Hắn ta nói, “Đệ không có không tôn trọng huynh.”

Hạ Văn Chương không nói gì.

Hắn nhìn đệ đệ cúi thấp đầu, bả vai rủ xuống, giống như đứa trẻ đã làm sai chuyện đứng ở nơi đó, một lát sau, dời tầm mắt.

Có hay không có, đã rất rõ ràng rồi.

“Huynh không so đo với đệ.” Hạ Văn Chương nói, “Đệ là đệ đệ của huynh, huynh vĩnh viễn không thể so đo với đệ.”

Nghe lời này, Hạ Văn Cảnh càng xấu hổ: “Xin lỗi, ca ca.”

“Không sao.” Hạ Văn Chương nhàn nhạt nói, “Nhưng chuyện này, huynh không hy vọng nghe thấy đệ nhắc tới nữa, đệ hiểu chưa?”

Hắn ghét đệ đệ cứ nhắc lại chuyện này.

Chuyện này như thể luôn nhắc nhở hắn, người nàng thích ngay từ đầu không phải là hắn, mà là đệ đệ của hắn, nàng lựa chọn gả cho hắn, chẳng qua là nhất thời nghĩ không thoáng.

Chuyện này sẽ nhắc nhở hắn, hắn người không đáng để tín nhiệm cỡ nào, đến mức đệ đệ phải nhắc nhở hắn hết lần này đến lần khác.

Chuyện này còn sẽ nhắc nhở hắn rằng, hắn là một ma ốm không có tương lai cỡ nào, không ai cho rằng nàng sẽ thích hắn, nàng tốt với hắn đều là có mưu đồ khác.

Tất cả những thứ này, đều khiến hắn chán nản vô cùng.

“Đệ hiểu rồi.” Đã rất lâu chưa từng thấy dáng vẻ phát uy của ca ca, Hạ Văn Cảnh như trở lại khi còn bé, lại một lần nữa bị bao phủ dưới khí thế mạnh mẽ của ca ca, chân tay hắn rủ xuống thành thật đứng im.

Hạ Văn Chương liếc nhìn hắn ta, cuối cùng cũng thấy thuận mắt hơn hai phần. Ngay sau đó, hắn rủ mắt, lại nói: “Huynh còn muốn đệ phải hứa với huynh một chuyện. Thân thể huynh không tốt, nếu như ngày nào đó huynh đi, nàng… Đệ thay huynh chăm sóc nàng, cho dù nàng ấy ở nơi nào, cũng không cho phép có người bắt nạt nàng.”

Hạ Văn Cảnh ngẩn ra, theo bản năng muốn cự tuyệt, nàng ta tính là nhân vật gì, nàng ta xứng sao? Ca ca làm sao thiên vị dung túng và nuông chiều nàng ta như thế?

Nhưng ánh mắt của Hạ Văn Chương quá uy nghiêm, khiến lời từ chối của hắn ta lập tức như thể bị đóng chặt lại, không thể nói ra được. Hơn nữa, những lời hắn ta nói ra vừa rồi rất không đúng, đã chọc ca ca tức giận. Lúc này nếu còn từ chối ca ca nữa, sợ rằng ca ca sẽ thật sự giận hắn ta.

Hắn không muốn đồng ý, nhưng phát hiện hắn ta đã chặn chính mình vào trong ngũ cụt rồi, nếu như hắn ta không muốn chọc cho ca ca vĩnh viễn không để ý tới hắn thì tốt nhất vẫn phải đồng ý.

“Được!” Hắn ta nhịn, lập tức đồng ý.

Nam tử hán đại trượng phu, làm chuyện sai thì phải nhận, hắn ta chọc ca ca không vui, vậy đồng ý với ca ca một chuyện thì có là gì!

“Ca ca, đệ thật sự không có ý xúc phạm huynh.” Sau khi đồng ý, hắn nhìn vào mắt của Hạ Văn Chương, có lẽ là chột dạ và áy náy nên yếu thế hơn mấy phần, hắn đi tới trước mặt Hạ Văn Chương, nói: “Huynh đừng giận đệ, đệ biết lỗi rồi.”

Một câu trước của hắn mới nói không có xúc phạm, một câu sau lại nói biết lỗi rồi… Hắn ta hoàn toàn không biết gì cả.

Nhưng Hạ Văn Chương cũng lười phải dạy dỗ hắn ta, sắc trời cũng gần tới lúc nàng nên trở về rồi.

“Đệ trở về đi thôi.” Hắn trực tiếp nhét bài văn về lại cho Hạ Văn Cảnh, tự mình ngồi xuống lại, mở vạt áo dưới chân ra, cẩn thận vuốt phẳng nếp nhăn, rồi giương mắt nhìn về phía cửa.

Hạ Văn Cảnh: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc