GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Vốn dĩ Vu Hàn Châu có chút bực bội hắn.

Nghe hắn tươi tắn dụ dỗ mà thấy càng tức giận hơn, nhưng cũng có chút buồn cười. Không xị mặt được, nghiêng đầu nhìn về phía hắn nói: “Ai không muốn để ý đến chàng?”

“Vậy là nàng muốn để ý đến ta sao?” Hạ Văn Chương lập tức hỏi.

Ánh mắt hắn dịu dàng, chứa chút ý cười, thấy lỗ tai của Vu Hàn Châu hơi nóng lên, hừ một tiếng, lại quay đầu đi chỗ khác.

“Cứ quyết định như vậy nhé?” Hạ Văn Chương thấy nàng không phản bác, lập tức đứng dậy nói: “Ta đi sai đầy tớ chuẩn bị.”

Nói xong, nhấc chân bước ra ngoài, cũng không làm phiền nàng nhiều.

Vu Hàn Châu cúi đầu ngồi đó, từng chút vuốt v.e con mèo, miệng hơi bĩu lên.

Có chút phiền, nhưng lại không có phiền đến vậy.

Hắn vẫn rất biết điều, thấy nàng không muốn nói, cũng không lôi kéo nàng nói.

Đúng vậy, hắn biết “lai lịch” của nàng, mà nàng cũng biết là hắn biết. Bởi vì ngày hôm qua, lúc hắn nói lời kia, nàng không có tận lực che giấu mà là tránh né không nói.

Nàng chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện này, chứ không phải là phủ nhận chuyện này.

Điều này có nghĩa là gì, trong lòng nàng hiểu rất rõ–nàng tín nhiệm hắn, tín nhiệm hắn từ trong tận đáy lòng.

Chẳng qua là chuyện này quá chấn động với nàng, trong lúc nhất thời nàng không có cách nào để chấp nhận được, cần phải đợi qua một khoảng thời gian sau, lấy lại được tinh thần mới bàn bạc lại với hắn.

Sau này bọn họ sẽ hòa thuận.

Nàng rất chắc chắn rằng sau này bọn họ sẽ hòa thuận. Nàng đã động lòng với hắn rồi, cũng sẽ không phụ lòng tình cảm của mình, càng sẽ không chấp nhận để đoạn tình cảm này sẽ đi về phía kết cục bi thảm.

Hạ Văn Chương đi ra ngoài để thu xếp chuyện ở lại điền trang suối nước nóng.

Điền trang này mùa đông năm nào hắn cũng phải đi đến ở, mặc dù năm nay không đi nhưng mà tất nhiên là những đầy tớ được giữ ở lại trông coi cũng được lo liệu như thường lệ, để kẻo hắn đột nhiên muốn đến ở nhưng lại không có thể vào ở ngay lập tức.

Hắn sai đầy tớ, đi đến điền trang nói một tiếng, sau đó nói với đám người Thúy Châu một tiếng, lệnh cho các bọn họ thu dọn đồ đạc.

Đương nhiên là cũng phải báo cho Hầu phu nhân biết.

Sau khi Hầu phu nhân biết, cũng không phản đối mà chỉ dặn dò một câu: “Bây giờ thân thể của con đã dần tốt hơn rồi, lòng cũng thư thả. Có lúc không nghe lời của ta. Nhưng con phải nhớ, nếu con có bất trắc gì, những người ở bên cạnh con sẽ phải gặp họa.”

“Con biết rồi thưa mẫu thân.” Hạ Văn Chương cúi đầu nói.

Ba ngày sau, hai người ngồi ở trên xe ngựa từ từ rời khỏi Hầu phủ, đi đến điền trang suối nước nóng ở ngoại ô kinh.

Ra khỏi cổng thành, một mạch chạy về phía bắc, chạy hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đã đến nơi.

Hạ Văn Chương dẫn đầu đi xuống xe ngựa, vén rèm, định đỡ Vu Hàn Châu xuống: “Chậm một chút, ngồi lâu chân tê, cẩm thận kẻo té.”

Hắn có ý tốt, nên đương nhiên là Vu Hàn Châu cũng nhận lấy, vịn tay hắn rồi đi xuống xe ngựa.

Lúc đi vào trong cửa, hắn vẫn còn nắm tay nàng, Vu Hàn Châu hừ một tiếng, hất tay ra rút trở về.

Hạ Văn Chương lại như không hay biết, sắc mặt cũng không thay đổi một chút nào, chỉ có đám đầy tớ ở xung quanh là cười khúc khích.

“Da mặt chàng dày quá nhỉ.” Vu Hàn Châu không nhịn được, xít lại gần hắn nói: “Bây giờ người khác cười nhạo chàng, chàng cũng không đỏ mặt nữa.”

Lúc trước da mặt hắn mỏng biết bao! Đám nha hoàn cười nhạo hắn một câu, cũng phải đỏ mặt một lúc lâu.

“Bọn họ cười nhạo ta sao?” Hạ Văn Chương nghe vậy thì bèn nói, trên gương mặt tuấn tú tự nhiên hiện lên một vẻ thanh thản: “Sao ta lại không nghe thấy?” Vừa nói xong, lập tức nhìn về phía đám nha hoàn, hỏi: “Nãi nãi các ngươi nói, mới vừa rồi có người cười ta, có chuyện này không?”

Đám nha hoàn bị hỏi im re.

Nếu như nói là có, sẽ bị hắn bắt được tội danh. Nếu như nói là không có, thì sẽ đắc tội với Vu Hàn Châu.

“Các nô tỳ đang cười Đại gia và nãi nãi dắt tay nhau bước đi, trông cực kỳ hòa thuận. Đúng thật là một cặp tiên đồng ngọc nữ, nên đều rất là hâm mộ ạ.” Lúc này, Thúy Châu chạy tới, cười nói một câu.

Hạ Văn Chương gật gật đầu, thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Vu Hàn Châu: “Nàng cảm thấy ta nên đỏ mặt à?”

“Hứ!” Vu Hàn Châu nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý tới hắn.

Sau khi da mặt của hắn trở nên dày lên, trêu chọc hắn cũng chẳng vui chút nào nữa. Nghĩ đến đây nàng còn thấy hơi tiếc. Vốn định chờ thân thể của hắn dần dần tốt lên thì trêu chọc hắn một chút, tốt nhất là phải chọc cho hắn luống cuống. Nào ngờ, thân thể của hắn còn chưa khỏe, da mặt đã dày lên trước, trêu thế nào cũng bất động.

Đoàn người đi vào cổng lớn, bước đi về phía biệt viện.

Đúng như lời Hạ Văn Chương đã nói, đây quả thực là một chỗ rất tuyệt vời. Khu vườn được xây dựng rất trang nhã và yên tĩnh, diện tích cực lớn, nhưng lại được dọn dẹp rất tốt, đi trên con đường nhỏ quanh co, thậm chí ngay cả lá rụng cũng không thể nhìn thấy được mấy lá.

Vừa đi vào trong, Hạ Văn Chương vừa giới thiệu cách bố cục của biệt viện này cho nàng. Nơi nào là chỗ bọn họ ở, nơi nào có bể tắm nước nóng, nơi nào là đình có thể ngắm cảnh nghỉ ngơi.

Ra khỏi biệt viện, đi về hướng nào là có thể vào núi, hướng nào thông ra bờ sông. Còn nói lúc ánh chiều tà buông xuống trên mặt sông xinh đẹp biết dường nào, nếu có cơ hội thì có thể đi ngắm nhìn một chút.

Chỉ là, hôm nay đã chòng chành trên xe ngựa gần nửa ngày, cũng không thích hợp để đi xem cảnh chiều tà. Hạ Văn Chương lập tức nói: “Nếu như thời tiết ngày mai tốt thì ngày mai chúng ta đi xem.”

“Được.” Vu Hàn Châu lập tức gật đầu một cái.

Đến lúc đó nàng sẽ đi một mình chứ không mang hắn theo.

Bởi vì đã chòng chành suốt dọc đường, đám đầy tớ còn phải sắp xếp cả đồ đạc, cả ngày nay rất bận rộn, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương bèn đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, mặc dù thần sắc của Hạ Văn Chương không được tốt lắm, nhưng cũng không bị ốm.

Vu Hàn Châu không lo lắng cho hắn, nói: “Ta định ra ngoài đi dạo một chút.”

Mặc dù trong biệt viện vừa đẹp lại vừa rộng rãi, nhưng mà nàng muốn tự do đi ra ngoài đi đi lại lại một phen. Ở chỗ này, nữ tử đi ra ngoài rất bị gò bó, khó khăn lắm mới thoát khỏi tầm mắt của trưởng bối, hắn cũng không gò bó nàng lắm, vì vậy Vu Hàn Châu lập tức định ra ngoài đi dạo chút.

“Ta và nàng cùng đi nhé?” Hạ Văn Chương hỏi.

Vu Hàn Châu từ chối: “Không, ta muốn đi một mình.”

Mím môi, Hạ Văn Chương chậm rãi gật đầu: “Được.” Gọi mấy tên đầy tớ, lệnh cho bọn họ đi theo bên cạnh Vu Hàn Châu, nói: “Đi theo cho thật tốt, không được phép có sơ suất.”

Đám đầy tớ lập tức đáp: “Vâng thưa Đại gia.”

Vu Hàn Châu thaayys hắn biết điều, không hề đi theo, vẫn rất là hài lòng. Thay nam trang lên người, buộc mái tóc dài lên gọn gàng, lập tức tinh thần dạt dào đi ra ngoài.

Nàng hành động như vậy, quả là không hợp với quy củ lắm. Nhưng mà Đại gia cũng không quản nàng, nên đương nhiên là đám đầy tớ cũng sẽ không lắm mồm.

Chỉ nhìn thấy Vu Hàn Châu đi ra khỏi cổng biệt viện, lập tức chắp hai tay ở sau lưng, một mạch bước đi về phía bờ sông.

Đi ở bên vệ đường, còn tiện tay nắm lấy một cành cây, cầm ở trong tay, đung đa đung đưa. Tư thế đi bộ này hơi có chút nhún nhảy, giống như một thiếu niên bị ngột ngạt đã lâu.

Đám đầy tớ cũng không dám lắm mồm, chỉ cẩn thủ bổn phận, thành thật đi theo ở phía sau.

Trong lòng của Vu Hàn Châu vô cùng sảng khoái, giống như một con chim sổ lồng, vô cùng tự do. Kể từ khi đi tới nơi này, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy tự do tự tại, không bị ràng buộc.

Hít thở không khí mát lành, nhìn về ngọn núi xa xa, rồi lại nhìn dòng sông đang chảy êm đềm, chỉ cảm thấy núi tĩnh mà nước cũng tĩnh, vui tươi thanh thản.

Chỉ tiếc là sắc trời hơi âm u một chút, không hề sáng sủa.

Thưởng thức bên bờ sông một lúc, trên bầu trời có tuyết bay lất phất, Tú Bình đi theo ở bên cạnh, kinh ngạc nói: “Tuyết rơi thật này.”

“Nói tuyết rơi thật là có ý gì?” Vu Hàn Châu lập tức hỏi.

Tú Bình cười nói: “Lúc trước đi ra ngoài, Đại gia nói sắc trời không tốt, e rằng sắp có tuyết rơi, sai nô tỳ mang theo ô đi ra ngoài.” Vừa nói xong, bèn mở ô lên, che lên trên đầu Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu đẩy ra: “Chỉ có chút tuyết mỏng, không đến nổi phải che ô.”

Bởi vì trời đang đổ tuyết, Vu Hàn Châu không định ở bên ngoài thêm nữa, mang đoàn người trở về.

Chẳng mấy chốc tuyết đã rơi nhiều, Tú Bình lại muốn che tuyết cho nàng, Vu Hàn Châu cũng không ngăn cản. Ngộ nhỡ bị bệnh thì lại phải uống thuốc rất đắng. Nghĩ như vậy, nàng đoạt lấy cây dù, một tay bung dù, một tay ôm vai Tú Bình, cùng nhét vào dưới dù: “Cùng nhau đi đi.”

Tú Bình sợ hết hồn, vội vàng muốn tránh đi: “Sao có thể làm vậy chứ ạ?”

“Hôm nay ta vui vẻ, mới có như vậy một lần.” Vu Hàn Châu nhìn nàng ta nói: “Ngươi muốn chọc cho ta không vui sao?”

Tú Bình lập tức không dám động đậy nhưng mà vẫn còn ráng nói tiếp: “Để nô tỳ che dù cho người, nếu không để cho Đại gia biết thì nhất định thế nào cũng sẽ khấu trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của nô tỳ.”

Vu Hàn Châu lập tức không tranh cãi với nàng ta nữa, còn trả lại dù cho nàng ta.

Tuyết rơi xuống càng ngày càng lớn, chẳng mấy chốc ở trên đường đã sớm tích tụ một lớp mỏng màu trắng. Đợi đến lúc hai người trở về biệt viện, từ xa xa đã nhìn thấy Hạ Văn Chương dẫn người đi ra, trong tay cầm dù, đang đi tới đón nàng.

Tú Bình thấy vậy thì cười lập tức muốn trêu ghẹo, lại bị Vu Hàn Châu trừng mắt một cái: “Ta không muốn nghe ngươi nói.”

Tú Bình lập tức ngậm miệng lại.

Đợi đến lúc đi tới trước mắt, Hạ Văn Chương đưa bộ quần áo đang ôm ở trong ngực ra: “Mau khoác thêm đi, tránh bị lạnh cóng.”

Thực ra thì Vu Hàn Châu không lạnh, nhưng hắn có lòng tốt, nên bèn tiếp nhận. Cánh tay vừa chạm vào, trên xiêm áo mà hắn đưa tới vẫn còn thấm nhiệt độ của hắn, vừa nhìn đã biết hắn đã ôm chúng một lúc lâu. Cụp mắt xuống, nàng không nói gì mà khoác thêm xiêm áo vào.

Hạ Văn Chương đến gần nàng, che dù lên trên đỉnh đầu của nàng, Tú Bình đương nhiên cũng biết điều mà lui ra ngoài, đoàn người tiến vào trong cổng.

“Đã đi đến đâu?” Hắn hỏi.

Vu Hàn Châu lập tức nói với hắn: “Chàng nói với ta là phong cảnh ở bờ sông rất đẹp, nên ta đã đi xem một chút trước…”

Hạ Văn Chương nghe nàng nói chuyện, rõ ràng là nhận ra được, nàng không giận hắn lắm, thế là trong mắt hiện lên ý cười.

Hắn biết nàng là người có tấm lòng khoan dung và rộng lượng, xưa nay nàng đều như thế, rất hiếm khi tự chuốc lấy phiền muộn. Cho dù có cái gì buồn phiền, cũng rất nhanh chóng vứt bỏ đi hết. Mà trong sơn dã vừa rộng rãi vừa xinh đẹp, nàng được tự do đi lại, tất nhiên là sẽ rất vui.

“Đáng tiếc là hôm nay tuyết rơi, nếu không đến chạng vạng tối là đã có thể ngắm nắng chiều rồi.” Hạ Văn Chương nói: “Nhưng mà, ngồi ở trong đình, ngắm cảnh tuyết rơi cũng là một chuyện vô cùng đẹp.”

Lại nghiêng đầu bảo đầy tớ: “Đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, làm nồi lẩu, một lát nữa để ở trong đình đi. Bữa trưa của ta và nãi nãi của các ngươi sẽ dùng cái này.”

Đầy tớ dĩ nhiên đáp ứng làm.

Vu Hàn Châu nói: “Chàng ăn cái này sẽ không tốt.”

“Không sao.” Hạ Văn Chương ôn tồn đáp: “Nàng ăn, ta cũng ăn theo mấy hớp. Cũng rất tốt rồi.”

Buổi trưa, hai người dùng lẩu nóng ở trong đình.

Đám nha hoàn dùng vải vóc để che chắn xung quanh, để cho gió lạnh không lùa vào nhưng mà lại có thể ngắm được phong cảnh.

Nồi lẩu ngon lành, cảnh tuyết rơi đẹp mắt, những phiền muộn ưu tư trong lòng của Vu Hàn Châu đều bị hơi nước bốc ra từ trong nồi lẩu nóng hầm hập cuốn sạch.

Đợi đến buổi chiều, sau khi ngủ một giấc ngủ trưa xong, nàng được Hạ Văn Chương nhắc nhở đi ngâm suối nước nóng.

Hạ Văn Chương không thể tự mình ngâm. Trong suốt hai mươi năm qua, bởi vì thân thể không tốt mà cũng không ngâm suối nước nóng được một lần nào. Sở dĩ đến điền trang suối nước nóng để ở là bởi vì nhiệt độ ở đây ấm áp hơn kinh thành một chút, không dễ dàng bị lạnh cóng.

“Được, vậy ta đi đây.” Vu Hàn Châu nói ngay.

Hạ Văn Chương không đi theo. Hiếm khi thấy nàng vui vẻ, hắn không muốn đi theo quấn lấy nàng quá chặt, ngược lại sẽ khiến nàng chống đối. Chẳng qua là cầm lấy một xấp gì đó, đưa cho nha hoàn đi theo nàng.

Thế là, khi Vu Hàn Châu cởi áo khoác ra, ngâm mình vào trong dòng suối nước nóng, lúc hưởng thụ cảm giác yên tĩnh và thoải mái, thì nghe nha hoàn nói: “Nô tỳ đọc thoại bản cho nãi nãi nghe được không?”

“Thoại bản gì?” Vu Hàn Châu lập tức hỏi.

Nha hoàn cười nói: “Là câu chuyện tiểu nam hài và miêu nhi mà Đại gia viết. Buổi sáng lúc nãi nãi đi ra ngoài giải sầu, Đại gia đã viết thêm rất nhiều.”

“Vậy thì ngươi đọc đi.” Vu Hàn Châu nhíu mày, đặt cánh tay lên trên tảng đá lớn bên cạnh ao, có chút tò mò lắng nghe.

Nàng muốn nghe một chút thử xem, cuối cùng thì Hạ Văn Chương có thể viết ra thành thế nào. Nếu như viết không được hay mà lại còn dám lấy chuyện của hai người ra mà viết bậy bạ, thì hắn sẽ không xong với nàng đâu.

Nha hoàn lập tức đọc: “Nam hài cho rằng con mèo này chính là chủ tử của mình trong giấc mơ, lại ngại vì miệng nó không thể phun ra tiếng người nên lập tức cầm lấy tờ giấy, viết ra những ký tự to, chỉ cho miêu nhi nhìn.”

Hắn dạy miêu nhi biết chữ, còn đọc tên lúc miêu nhi làm người, muốn kéo gần mối quan hệ với nó, nhưng mà từ đầu đến cuối miêu nhi lại không để ý đến hắn. Cho đến có một ngày, trong một đêm nam hài bị ốm, tự hắn không tỉnh lại được, miêu nhi đã phát hiện, kêu la chói tai, đánh thức nha hoàn, kịp thời cứu nam hài.

Từ đó, hắn coi nó như một vị ân nhân cứu mạng, trong miệng gọi nó là “Miêu chủ tử”, lại càng yêu quý nó nhiều hơn, còn nói: “Ta còn sống một ngày thì sẽ nuôi nấng ngươi một ngày. Ta vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương ngươi, ngươi có thể nói chuyện với ta không?”

Bên trong màn che giường của hắn dán rất nhiều kí tự lớn, hy vọng rằng có một ngày miêu nhi sẽ tiếp thu mấy tờ giấy này mà giao tiếp với hắn.

Nhưng mà từ đầu đến cuối miêu nhi vẫn không giao tiếp với hắn, có một ngày, nó biến mất.

Lúc đọc tới chỗ này, nha hoàn mím môi, lau khóe mắt một cái, nói: “Quyển này Đại gia viết, làm cho người đọc vô cùng khó chịu.”

Vu Hàn Châu mím mím môi, rũ mắt xuống, không nói gì.

Nha hoàn bình tĩnh lại, tiếp tục đọc: “Nam hài bị đã kích rất lớn, sai người đi tìm kiếm khắp nơi, nhưng từ đầu đến cuối lại không tìm được. Hắn vô cùng khổ sở, rất mau đã đổ bệnh, thân thể còn tồi tệ hơn trước.”

Nam hài bị bệnh không dậy nổi, tất mọi người đều cho rằng hắn sẽ không sống nổi, nhưng mà hắn nhớ đến cái tên “Miêu chủ tử” vẫn cứ gắng gượng chịu đựng.

Nam hài trưởng thành.

Mẫu thân của hắn tìm hôn sự cho hắn, nhưng hắn lại không chịu ưng thuận, nói rằng hắn không muốn gieo họa hại cô nương tốt nhà người ta. Mẫu thân nhất định muốn hắn phải đáp ứng, bị lệnh của mẫu thân làm khó hắn không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý.

Vào ngày đại hôn của hắn, hắn vén khăn đội đầu của nương tử lên thì nhìn thấymột gương mặt thân thiết khó tả thành lời, thê tử hắn nói với hắn: “Sao chàng lại bệnh nặng như vậy? Như vậy thì làm sao mà có thể phụng dưỡng ta.”

Ánh mắt của nam nhân sáng lên, nói to: “Là nàng!”

Nha hoàn đọc tới chỗ này thì ngừng lại. Vu Hàn Châu có dự cảm, lập tức hỏi: “Phía sau hết rồi sao?”

“Còn không phải sao?” Nha hoàn cẩn thận cất bản thảo lại rồi than phiền: “Đại gia lúc nào cũng như vậy. Chỗ ngừng lần nào cũng đều khiến cho người ta băn khoăn khó chịu.”

“Đúng vậy” một nha hoàn khác hùa theo nói. “Tại sao Miêu chủ tử của hắn lại là một cô nương? Ta vẫn luôn nghĩ người mình chơi cùng là nam tử. Còn nữa, sao Miêu chủ tử lại biến thành người? Bọn họ có thể trở thành một cặp phu thê hạnh phúc không?”

Còn có người hỏi Vu Hàn Châu: “Nãi nãi cảm thấy, thân thể của hắn có thể tốt lên được không? Bọn họ sẽ có thể sống một cuộc sống tốt không?”

Vu Hàn Châu nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Nàng có thể nói gì đây? Đây là câu chuyện của hai người bọn họ, sao nàng có thể nói một câu là không tốt được?

“Đương nhiên là sẽ tốt.” Nàng lập tức nói: “Có lúc nào mà Đại gia của các ngươi từng viết một câu chuyện khiến ta khó chịu chưa?”

Đám nha hoàn lập tức cười rộ lên: “Đúng vậy, chỉ có nãi nãi mới có thể viết những câu chuyện ly kỳ phức tạp vô cùng dọa người đó thôi.”

Ví dụ như thư sinh kia bị hồ ly tinh moi tim móc mắt. Ví dụ như ma đầu, đại hiệp, bị yêu nữ trở tay dùng đây đâm vào.

Vu Hàn Châu nghe các nàng nói như vậy, lập tức khẽ hừ một tiếng: “Đợi đó, phần tiếp theo của câu chuyện này sẽ do ta tiếp tục.”

“Hả?!” Đám nha hoàn hoảng sợ.

Bình luận

Truyện đang đọc