GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Hôn sự của Tiểu nhi tử vẫn luôn khiến Hầu phu nhân có chút đau đầu. Phải nói rằng Tiểu nhi tử anh tuấn cao lớn, tính cách cùng tốt, làm mai làm mối cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng khó là khó ở chỗ, tiểu tử này không chịu thông suốt.

Hầu phu nhân không muốn nói chuyện hôn sự cho con trai chưa nghĩ thông. Lỡ như sau này hắn ta thông suốt, cảm thấy cưới phải nữ nhân mà mình không thích thì phải làm thế nào? Gây hại cho cả hai người.

Đại nhi tử lại bỗng nhiên nhắc tới chuyện này khiến Hầu phu nhân có chút tò mò.

“Văn Cảnh đệ ấy…có thể có chút cô đơn.” Hạ Văn Chương nói như vậy, trong mắt còn mang theo sự ân cần, “Mẫu thân lo nghĩ một chút cho chuyện của đệ ấy đi.”

Hầu phu nhân cực kỳ bất ngờ: “Cô đơn?” Tiểu nhi tử biết cô đơn? Học hành rất bận, Tiểu nhi tử lúc được nghỉ thì hô bằng hoán hữu biết cô đơn?

Bà quan sát Đại nhi tử từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Con nhìn đâu ra mà thấy nó cô đơn?”

“Đệ ấy thường đến tìm con, bảo con ở cạnh đệ ấy.” Hạ Văn Chương nói, “Con ngược lại không phải là không muốn ở cạnh đệ ấy mà thân thể con như vậy, muốn ở cạnh đệ ấy cũng là hữu tâm vô lực.”

Hầu phu nhân hiểu ngay. Ánh mắt mang theo ý cười, bà không vạch trần mà chỉ gật đầu nói: “Ta biết rồi.”

Mà Hạ Văn Chương thấy mẫu thân hiểu rồi thì không nói nữa mà chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó quay về với Vu Hàn Châu.

Trên đường quay về, Hạ Văn Chương giải thích với Vu Hàn Châu: “Ta nói chuyện này với mẫu thân cũng không phải là đề phòng nàng, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Là do Văn Cảnh đã đến tuổi nên cưới vợ rồi. Mà đệ ấy cưới vợ rồi thì cũng sẽ không nhìn chằm chằm nàng và tìm nàng gây phiền phức nữa.”

Vu Hàn Châu gật đầu một cái rồi nói: “Ta biết rồi, cám ơn ngươi vì suy nghĩ cho ta.”

Coi như hắn như vậy thật thì cũng không liên quan, đây là cách giải thích mà nàng có thể tiếp nhận.

Hạ Văn Chương thấy nàng tin một cách dễ dàng như vậy thì không khỏi chột dạ một chút. Nhưng đúng là hắn không đề phòng nàng, người hắn đề phòng chính là đệ đệ của hắn. Nàng tốt như vậy, đệ đệ lúc nào cũng nhìn nàng chằm chằm, chắc chắn cũng sẽ phát hiện chỗ tốt của nàng thì làm thế nào? Đến lúc đó sẽ không ổn.

Cho nên, cưới tức phụ cho đệ đệ, để hắn ta nhìn chằm chằm tức phụ của hắn, đừng tới quấy rầy hai người bọn họ, mọi việc thuận lợi.

Hắn thầm nhủ như vậy, cảm giác chột dạ cũng dần vơi đi.

“Hy vọng mẫu thân sẽ sớm tìm được người thích hợp cho đệ ấy.” Hắn tự đáy lòng mà nói như vậy một cách chân thành.

Vu Hàn Châu gật đầu một cái: “Hy vọng là như vậy.”

Nhưng trong lòng lại thầm nói, sợ rằng có chút khó khăn. Dựa vào ký ức của nàng về tiểu thuyết thì bây giờ vẫn chưa chính thức tiến vào tiểu thuyết mà vẫn còn đang ở truyện kỳ trước.

Quyển kia lấy góc nhìn của nữ chính mà phát triển, mà lúc nữ chính gả vào Hầu phủ thì Hạ Văn Chương đã qua đời được một năm rồi.

Mà hiện tại Hạ Văn Chương còn đang sống rất tốt. Cho nên nếu tính như vậy thì lúc này Hạ Văn Cảnh còn chưa quen nữ chính. Nhanh nhất cũng phải một năm sau thì hắn ta mới cưới nữ chính vào cửa.

Vu Hàn Chu không có cảm giác gì với chuyện này cả. Nam chính và nữ chính đều không phải là người xấu, thậm chí nữ chính còn là một cô nương kiên cường tự lập và gan dạ. Bọn họ như thế nào thì không liên quan đến nàng, nàng càng không nên dính vào.

Nàng chỉ cần chăm sóc trượng phu ốm yếu của nàng thật tốt mà thôi, hưởng thụ cái gì cũng không cần băn khoăn, sống những ngày sung sướng ăn uống vui đùa là tốt rồi. Như vậy qua một năm nữa, đợi sau khi trượng phu qua đời thì nàng có thể…

Chờ một chút!

Vu Hàn Châu chợt phát hiện có chỗ không đúng, thân thể của Hạ Văn Chương đang tốt lên? Biết đâu hắn sẽ không giống như trong tiểu thuyết, sớm qua đời?

Vu Hàn Châu chớp mắt hai cái rồi chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Trông hắn đã không còn tái nhợt tiều tụy, dường như gió thổi một cái như muốn vỡ đến nơi nữa. Trông hắn giống như chồi non tươi xanh mọc lên từ trong lùm cỏ khô vào mùa xuân đầu tiên, non mềm nhưng lộ ra sức sống.

Ngay sau đó Vu Hàn Châu lắc đầu một cái: “Không có gì?”

Nàng lại nhấc chân lên rồi đi về phía trước.

Trong lòng có chút đấu tranh.

Bây giờ bọn họ là bằng hữu, con người của hắn rất tốt, nàng hy vọng hắn có thể tốt hơn từ tận đáy lòng, sống thật lâu thật lâu. Nhưng cứ như vậy thì tính toán ban đầu của nàng há chẳng phải là không thích hợp nữa rồi?

Ban đầu nàng dự định rằng chờ sau khi hắn qua đời thì là Đại nãi nãi thủ tiết ở Hầu phủ cũng được hay dọn ra ngoài ở một mình cũng được, tóm lại là tự do.

Mà hắn cũng nói với nàng rằng bọn họ là bằng hữu, còn đã ước định rằng chờ sau khi hắn qua đời thì cho nàng cái này cái kia, để cuộc sống sau này của nàng tốt hơn.

Nhưng nếu hắn tốt lên, còn khả thi sao? Dẫu sao thì bọn họ cũng trên danh nghĩa vợ chồng.

Đến lúc đó bọn họ có cần làm vợ chồng nữa không?

Trường Thanh viện đã ở trước mặt, Vu Hàn Châu thấy bóng người của nha hoàn thoáng qua ở cửa viện thì bỗng nhiên thở ra một hơi.

Trước không nghĩ nữa. Thân thể của hắn vừa có chuyển biến tốt, sau này như thế nào thì khó mà nói được. Chờ đến khi thân thể hắn hoàn toàn khỏe lại rồi hãy nói sau.

Hạ Văn Chương vốn đang lo lắng cho nàng nhưng khi Trường Thanh viện đã ở trước mắt thì nàng bỗng dưng vui lên, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy thì tốt rồi, nàng không phải bởi vì chuyện Văn Cảnh phải cưới vợ mà không vui là tốt rồi.

Bởi vì lần này Hạ Văn Chương ra ngoài rất thuận lợi nên sau khi trở về cũng không khó chịu chỗ nào, cho nên khi hắn nói muốn ra ngoài lần nữa thì Hầu phu nhân cũng không tiện ngăn cản cho lắm.

Hơn nữa bà hy vọng con trai có thể vui vui vẻ vẻ hơn ai hết, bà nói: “Không được lâu, nửa giờ là quay về.”

“Vâng ạ, thưa mẫu thân.” Hạ Văn Chương cực kỳ vui vẻ mà đồng ý.

Từ giờ trở đi hắn càng quý trọng thân thể của mình hơn bao giờ hết. Bởi vì thân thể tốt lên thì có thể ra ngoài chơi.

Ngộ nhỡ bị bệnh thì vừa bị dày vò mấy ngày trời, không chỉ không thể ra ngoài mà thân thể còn trở về trạng thái như trước. Đây là chuyện hắn chẳng muốn chút nào.

Chính bản thân hắn cực kỳ quý trọng, cùng với đó là sự chăm sóc tỉ mỉ của đám nha hoàn nên đã nhiều ngày không bị bệnh.

Từ khi sau khi Vu Hàn Châu gả vào, đã hai tháng rưỡi rồi hắn chỉ bị bệnh một lần, rồi sau đó thần sắc càng ngày càng tốt hơn.

Ngày nào cũng nhìn thì có lẽ không cảm thấy gì, giống như Thường đại phu cứ cách ba ngày sẽ thấy người hắn một lần thì sẽ cảm thấy sự khác biệt rất lớn.

Nhưng tính ông ấy thận trọng, ngược lại sẽ không nói gì mà “Hắn nhất định sẽ khỏe thôi” mà chỉ nói: “Không tệ, cứ tiếp tục duy trì. Tâm tình cần thả lỏng, thường ngày cũng chú quý trọng.”

Mà bởi vì thân thể của Hạ Văn Chương chuyển biến tốt nên mỗi lần ra ngoài cũng không có gì nguy hiểm cả, Hầu phu nhân dần dà không thể nào mà quản hắn nữa, chẳng qua là thời gian không thể quá lâu, cũng không cho phép ăn uống tùy tiện ở bên ngoài.

Những điều này không cần bà nói thì Hạ Văn Chương cũng chú ý. Hắn và Vu Hàn Châu cũng chỉ đến trà lâu uống chút trà, đến tiệm sách mua sách, đến kỳ xã chơi cờ. Cũng không hề ở lâu, nửa giờ là quay về.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương sẽ thảo luận xem ngày mai đi đâu chơi.

Muốn đi mua sách hay đi kỳ xã?

“Đi mua sách đi.” Hạ Văn Chương nói, “Không phải là rất muốn đi kỳ xã, bọn họ đều chơi không lại ta.”

Cho nên, đi được hai lần thì Hạ Văn Chương không muốn đi nữa.

“Hơn nữa, lần nào đến kỳ xã thì nàng đều không theo vào.” Chuyện này khiến Hạ Văn Chương rất sầu não, trong kỳ xã đều là nam nhân, hoặc là đi một mình hoặc mang theo sai vặt chứ không có ai mang thể tử vào cả, lần nào hắn đến kỳ xã thì Vu Hàn Châu cũng sẽ đi dạo trong hiệu vải và cửa hàng bạc bên cạnh.

Như vậy thì hai người bọn họ sẽ tách ra, Hạ Văn Chương cũng rất không thích như vậy.

Vu Hàn Châu cảm thấy đây không phải là chuyện gì cả, nàng nói: “Ta có thể ăn mặc thành nha hoàn mà.”

“Như vậy sao được?” Hạ Văn Chương bác bỏ ngay lập tức, nàng là thê tử của hắn, sao có thể tự h.ạ thân phận mà ăn mặc thành nha hoàn được chứ?

Vu Hàn Châu lại nói: “Vậy ta ăn mặc giả nam, làm huynh đệ của ngươi?

Hạ Văn Chương nghe vậy thì không khỏi ngớ ra một chút vì ý nghĩ kỳ lạ của nàng.

“Sao nào? Có được không?” Vu Hàn Châu nói, “Ta cũng muốn vào trong xã cờ nhìn một chút.” 

Hạ Văn Chương mím môi, trong lòng đang suy nghĩ.

Nàng muốn đi thì hắn nên mang nàng đi. Nhưng hắn cảm thấy không thoải mái. Không phải nàng xem hắn là tỷ muội mà xem hắn là huynh đệ.

Hừ. Hắn hừ trong lòng một tiếng rồi thầm nắm chặt bàn tay, hắn sẽ tốt hơn, chờ hắn tốt rồi thì bọn họ sẽ trở thành vợ chồng! Không phải tỷ muội, cũng không phải huynh đệ mà nàng là tức phụ của hắn!

Hắn nghĩ tới đây thì mặt không khỏi đỏ lên, cả người còn có chút mất tự nhiên. Hắn hắng giọng một cái rồi nói: “Được.”

Thân thể của hắn còn không biết là có thể tốt lên không. Trong những ngày còn sống thì hắn muốn cố sức khiến nàng vui vẻ. Cho nàng tất cả những gì người khác không thể cho nàng, cũng không thể dung túng nàng.

“Quá tốt rồi!” Vu Hàn Châu vỗ tay ngay lập tức, tán dương hắn: “Ngươi đúng là bằng hữu tốt nhất thiên hạ!”

Hạ Văn Chương cũng không vui như lúc trước nữa mà lại thầm hừ một tiếng.

Ai muốn nàng coi là bằng hữu tốt nhất thiên hạ chứ. Hắn, hắn phải là phu quân tốt nhất thiên hạ của nàng!

Suy nghĩ này hiện lên trong lòng hắn, trong nháy mắt cả người hắn như bị nham thách nóng chảy bao vây, nóng như lửa đốt, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không dám.

Hắn không khỏi vui mừng, bây giờ là buổi tối, trong màn ánh sáng mờ tối nên nàng không thể phát hiện được sự khác thường của hắn.

“Ngủ ngon.” Hắn nói rồi trở mình đưa lưng về phía nàng mà nhắm mắt lại.

Hắn dần dần hình thành thói quen đưa lưng về phía nàng mà ngủ. Hắn không thể nằm ngửa được, càng không thể đối mặt với nàng, như vậy thì hắn sẽ không ngủ được.

Trái lại dường như khi đưa lưng về phía nàng thì hắn sẽ giữ được tâm tư nhỏ của bản thân, khiến hắn có chút cảm giác an toàn. Rồi lại ôm lấy một chút vui thích lặng lẽ, trong lòng yên tĩnh và mềm mại, bình yên mà đi ngủ.

Bỏi vì Vu Hàn Châu muốn ăn mặc thành nam tử nhưng lại không có quần áo phù hợp, vậy nên Thúy Châu mang quần áo cũ của Hạ Văn Chương ra, chọn hai bộ có vóc người xấp xỉ, tính sửa lại một chút rồi thay cho Vu Hàn Châu.

Trong lúc Thúy Châu đang thay quần áo thì Hạ Văn Cảnh tới.

“Ca ca, tẩu tử.” Hắn ta đi vào cũng rất khách sáo, còn cười với Vu Hàn Châu một tiếng, “Ta có chuyện thỉnh cầu tẩu tử giúp đỡ.”

Vu Hàn Châu thấy hắn khách khí như vậy thì rất bất ngờ.

Hạ Văn Chương cũng cực kỳ bất ngờ, mời hắn ta vào phòng nói chuyện rồi sau đó hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Văn Cảnh nói ra.

Hắn vô tình chọc phải người.

Nguyên là một lần đang trên đường, hắn ta thấy được một nữ tử yếu đuối bị trộm mất tiền mua thuốc cho phụ thân, khóc cực kỳ đáng thương, vậy nên hắn ta mới tặng cho nàng ta chút bạc. Nhưng kết quả là nữ tử này nhất định muốn cảm ơn hắn, hắn nói không cần nhưng nàng ta vẫn đuổi theo cảm ơn hắn cho bằng được. Thế là Hạ Văn Chương bỏ chạy, nhưng ai ngờ không biết sao mà nữ tử này dò la được hắn ta mà đến trước cửa thái học viện chờ hắn ta.

Hắn ta bị các bạn đồng môn cười nhạo cho một trận, vẻ mặt không nén giận được nên kêu nữ nhân kia không được tới nữa. Nhưng rốt cuộc là nàng ta lại tới, Hạ Văn Cảnh có chút khó chịu.

Chuyện này nếu nói thì cũng không phải là chuyện lớn gì cả, chỉ là khiến người phiền lòng mà thôi. Trên đường trở về, Hạ Văn Cảnh nhanh trí mà nghĩ đến Vu Hàn Châu.

Cho đến giờ hắn ta vẫn không yên tâm với nàng cho lắm. Mặc dù chuyện này làm phiền hắn ta nhưng vẫn có thể xem là một lần dò xét.

“Được.” Vu Hàn Châu không nghĩ nhiều mà đồng ý một cách thoải mái.

Hạ Văn Cảnh biết ca ca không thích gặp hắn ta, hắn nói xong thì rời đi. Còn Vu Hàn Châu thì kêu đám nha hoàn lui ra, ở trong phòng nói chuyện với Hạ Văn Chương: “Ta cảm thấy đệ ấy đang thăm dò ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc