GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Thời tiết trong xanh, lại không có gió, rất thích hợp để tắm nắng.

Thúy Châu đẩy Hạ Văn Chương đi đi lại lại trong hoa viên, đồng thời nói tình hình trong phủ cho Vu Hàn Châu biết.

“Trong phủ chúng ta khá là lớn, người hầu hạ cũng không nhiều, nếu nãi nãi thích thanh tĩnh thì hòn non bộ bên kia và cái ao bên kia, còn có hoa viên bên này, đều có thể tới để tiêu khiển. Nếu nãi nãi thích náo nhiệt thì xin cứ việc phân phó, bọn nô tỳ nhất định làm cho nãi nãi thật vui vẻ…”

Nàng ta nói về cấu trúc đại khái trong phủ xong thì nói thêm: “Thân thể của Đại gia không được tốt cho lắm, quy củ trong Trường Thanh viện của chúng ta cũng không nghiêm, nãi nãi không cần phải lo lắng, có gì thì cứ việc căn dặn bọn nô tỳ là được ạ.”

Sau đó nàng lại kỹ càng tỉ mỉ kể về cuộc sống thường ngày của Hạ Văn Chương, lúc nào thức dậy, lúc nào ngủ trưa, lúc nào đi ngủ, mỗi ngày mấy bữa ăn, mỗi bữa ăn thì ăn những gì, kèm theo thuốc bổ gì, và một số chuyện khác nữa.

Trước đó Vu Hàn Châu đã cảm thấy nàng ta khôn khéo chín chắn, tính tình lại bình tĩnh, hôm nay nghe nàng ta nói như vậy thì nàng ta giống như nha hoàn tổng quản bên cạnh Hạ Văn Chương vậy.

Nàng nghĩ đến chuyện dậy trễ sáng nay thì gật đầu một cái rồi nói: “Ta biết rồi. Hôm nay dậy trễ, suýt nữa làm lỡ chuyện của Đại gia, là ta không đúng.”

Chưa được Thúy Châu nói gì thì Hạ Văn Chương ngồi trên xe đẩy đã quay đầu lại nói: “Nàng không cần phải chịu trách nhiệm thay ta. Rõ ràng là ta dậy trễ, có liên quan gì tới nàng đâu chứ?”

Sau đó hắn nhìn Thúy Châu rồi nói: “Đại gia ta giờ đây đã thành thân rồi, các sắp xếp trong cuộc sống thường ngày đều phải thay đổi một chút, các ngươi cũng không thể cứ đi theo khắp chốn giống như trước được.”

Lúc nói những lời này thì lỗ tai hắn hơi nhiễm sắc hồng, ánh mắt không dừng trên người Vu Hàn Châu mà nghiêm túc nói với Thúy Châu.

Khóe mắt của Thúy Châu giật một cái nhưng nhanh chóng đè lại, sắc mặt như thường mà cười nói: “Vốn dĩ Đại gia nói gì thì nô tì đều nên làm. Chẳng qua là chuyện này còn phải nói một tiếng với Thường đại phu mới được ạ.”

Thường đại phu là lão đại phu sống ở trong phủ, chăm sóc Hạ Văn Chương từ nhỏ đến lớn. Cuộc sống thường ngày của Hạ Văn Chương đều do Thường đại phu sắp xếp, hôm nay phải thay đổi, thay đổi như thế nào, Thúy Châu không dám tự ý sắp xếp.

Hạ Văn Chương cũng nghĩ đến chuyện này, hắn quay đầu sang chỗ khác rồi nói: “Ừm.”

Lúc này Vu Hàn Châu thấy bả vai của Thúy Châu run mấy cái, đôi môi mím thật chặt, trông giống như đang nín cười vậy.

Vu Hàn Châu cũng muốn cười. Nói gì mà thành thân, không thể cứ đi theo khắp chốn giống như trước… Chỗ nào không giống chứ? Phu thê tân hôn người ta ngày nào cũng dậy trễ là có chuyện đứng đắn phải làm. Hai người bọn họ thì sao? Đắp chăn bông đơn thuần nói chuyện phiếm.

Ấy, chăn bông cũng không đắp cùng.

Nhưng mọi người đều nhất trí không vạch trần, nhanh chóng đổi đề tài, Thúy Châu nói: “Đại gia và nãi nãi nói chuyện đi ạ, nô tỳ đi pha bình trà cho Đại gia và nãi nãi.”

Nàng ta nói xong thì cúi người lui xuống.

Nhưng nha hoàn khác ở một bên cũng lui xuống cả, trong hoa viên chỉ còn lại hai người Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương.

“Khụ.” Lúc này Hạ Văn Chương hắng giọng một cái rồi vẫy tay với nàng, “Nàng đến gần một chút.”

Vu Hàn Châu liền đến gần hắn: “Sao vậy?”

“Chuyện rời giường lúc nào không cần phải nghe theo bọn họ.” Giọng nói của Hạ Văn Chương cực kỳ nhỏ, “Nàng muốn dậy lúc nào thì nói cho ta, để ta nói cho.”

Dưới ánh mặt trời, màu da của hắn cực kỳ tái nhợt, đôi môi cũng chẳng có tí huyết sắc nào, cả người gầy đến đáng thương, làm cho quần áo mặc trên người trở nên rộng thùng thình, càng khiến hắn trông gầy như bộ xương khô vậy.

Lúc hắn nói chuyện với nàng, dường như hắn ngại nhìn nàng nên ánh mắt rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi dày rậm mà hơi cong khẽ run, trông như một con bướm đang dang đôi cánh chuẩn bị bay đi.

Hắn quá yếu ớt, tựa như gió thổi một cái là vỡ, Vu Hàn Châu không nhịn được mà hạ giọng xuống: “Được, ta nghe ngươi.”

Khóe miệng Hạ Văn Chương liền cong lên, sau đó nói: “Ừm, nàng, say này nếu cần gì thì cứ việc nói với ta. Ta đã hứa với nàng, không để cho nàng phải ủy khuất.”

Nàng gả cho hắn chính là chuyện ủy khuất nhất, hắn cố gắng hết sức để lấy chỗ khác bồi thường cho nàng.

Vu Hàn Châu chợt cảm giác được rằng lòng dạ người này cũng rất tốt. Càng thấy thân thể hắn như vậy thì nàng càng thấy bất bình thay hắn.

Người tốt nên được sống tốt, sống lâu trăm tuổi mới đúng.

Nhưng nàng lại biết rõ, tuổi thọ của một người không dài, thực ra cũng chẳng có quan hệ lắm với chuyện hắn là người tốt hay xấu cả.

“Cám ơn ngươi.” Nàng nói, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, hơi tiến lại gần nói, “Nếu người có chỗ nào không thoải mái thì cũng có thể nói với ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi chứ không giúp người khác.”

Ví dụ như những lúc tâm trạng của hắn không tốt, nếu không có yêu cầu gì quá đáng thì chỉ cần hắn nói ra thì nàng chắc chắn sẽ đồng ý thỏa mãn hắn.

Đối xử tốt với nhau. Nếu hắn tốt với nàng, nguyện ý bảo vệ nàng thì nàng cũng nguyện ý tốt với hắn một chút

Suy cho cùng thì mạng sống của hắn không kéo dài được bao lâu, thời gian có thể tốt với hắn cũng không quá nhiều.

Hạ Văn Chương cảm nhận được nàng tiến lại gần trước tiên, trong không khí truyền tới mùi hương trên người của nàng. Sau đó mới là nàng nói.

Hai người ở chung một chỗ khiến mặt của hắn hơi nóng lên, tựa như trong có thể có gì đó xúi giục, huyết mạch dao động, hắn không nhịn được mà nắm lấy tay vịn của xe đẩy rồi mới bĩnh tĩnh được chút, hắn lãnh đạm gật đầu một cái: “Ừm.”

Vu Hàn Châu thấy hắn lãnh đạm như vậy thì tưởng là hắn không tin lời nàng, nàng suy nghĩ một chút, không nhấn mạnh thêm nữa.

Dẫu sao thì bây giờ bọn họ vẫn chưa quen thuộc. Mà nàng lại mới gả vào nên cũng không quen thuộc lắm với mọi thứ, nói muốn giúp hắn, hắn không tin cũng là chuyện bình thường.

Đợi đến lúc hắn cần giúp thì nàng hỗ trợ là được.

Chưa bao lâu thì Thúy Châu mang đám nha hoàn quay lại, mời Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu vào đình uống trà.

Lúc này Hạ Văn Chương đã nghỉ ngơi đủ rồi, đình lại không xa nên hắn đứng lên, sóng vai bước đi với Vũ Hàn Châu.

Ngồi trong đình, nghe mùi trà quẩn quanh, rồi lại nhìn thấy vạt hoa khoe màu đua sắc trong hoa viên, tâm trạng cũng bất giác mà tốt lên.

Đám người Thúy Châu tự do cười nói: “Ngươi nói gì? Dám cãi lại, cẩn thận nãi nãi phạt ngươi tiền tháng đấy.”

*Tiền tháng: Tiền tiêu vặt hàng tháng.

“Ta không cãi, Thúy Châu đừng đổ oan cho người khác.”

“Ai muốn đổ oan cho ngươi? Đồ giò heo.” Thúy Châu cười mắng một câu rồi nói với Vu Hàn Châu: “Mới nhớ ra, đầy tớ trong Trường Thanh viện chúng ta vốn là do phu nhân quản. Hiện tại nãi nãi tới thì chúng ta nên trả về cho nãi nãi quản rồi.”

Vu Hàn Châu xua tay một cái: “Đừng tìm ta, ta vui vẻ nhàn hạ.”

Nàng vừa mới gả vào, vẫn chưa đứng vững gót chân mà đã muốn nhúng tay vào mọi chuyện trong Trường Thanh viện thì không được ổn cho lắm.

Mặc dù nàng nên quản nhưng không phải do nàng nói. Nếu Hầu phu nhân chủ động giao cho nàng thì nàng sẽ quản, còn nếu Hầu phu nhân không đề cập đến thì đó mới là vui vẻ nhàn hạ đối với Vu Hàn Châu.

Thúy Châu mỉm cười: “Ồ~ hóa ra nãi nãi là người như vậy.”

Những nha hoàn khác liền nhéo nàng ta: “Nãi nãi là người như thế nào? Ngươi nói đi? Vừa mới dạy dỗ bọn ta mà mình đã dám bôi nhọ nãi nãi rồi.”

Vu Hàn Châu ở bên cạnh nhìn bọn họ ầm ĩ, cảm thấy vừa hồn nhiên vừa đáng yêu, giống như một nhóm động vật nhỏ vậy.

Sau đó lại nghe bọn họ nói: “Nhưng phu nhân cực kỳ chú trọng quy củ,  ngươi nói chuyện cẩn thận chút, dám xúc phạm nãi nãi là phu nhân không tha cho ngươi đâu.”

Còn nói thêm: “Nhưng phu nhân của chúng ta lại coi trọng nãi nãi nhất, không nhìn thấy Nhị gia cũng bị phu nhân trừ đồ cưới vợ sao, còn không mau bồi tội với nãi nãi đi.”

Thúy Châu bị bọn họ ồn ào không ngừng nên đành phải đến bồi tội với Vu Hàn Châu: “Nãi nãi thứ tội, nô tỳ không cố ý.”

Đâu phải Vu Hàn Châu không biết, bọn họ muốn thông qua trận đùa giỡn này để nói cho nàng biết Hầu phu nhân là người nặng quy củ, xử lý mọi chuyện trong phủ một cách ngay ngắn rõ ràng, là một người thưởng phạt phân minh. Hơn nữa còn nói cho nàng biết rằng Hầu phu nhân cực kỳ coi trọng nàng, bảo nàng an tâm.

“vậy ngươi rót chén trà cho ta đi, ta sẽ thứ lỗi cho ngươi.” Vu Han Châu nói.

Thúy Châu cười rót trà, đưa cho nàng rồi nói: “Đa tạ nãi nãi khoan hồng độ lượng ạ.”

“Chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng gọi là khoan hồng độ lượng sao?” Vu Hàn Châu cảm thấy nàng ta nói chuyện rất thú vị, không nhịn được mà cười nói.

Thúy Châu lại bắt đầu khen ngợi, tâng bốc nàng một trận.

Những nha hoàn khác cũng ở bên cạnh góp vui, tưởng chừng như khen Vu Hàn Châu thành một loài hoa trên trời không có mà chỉ có duy nhất một loài ở dưới đất mà thôi.”

Hạ Văn Chương bên cạnh nhìn Vu Hàn Châu và đám nha hoàn vui cười náo nhiệt, đôi mắt vẫn luôn cong lên và nụ cười chưa từng ngừng lại, hắn dần nhếch môi rồi rũ mắt xuống.

Vu Hàn Châu đang nghe đám nha hoàn tâng bốc thì đột nhiên cảm giác được tâm trạng của người bên cạnh không đúng nên quay đầu lại nhìn.

Sắc mặt của Hạ Văn Chương nhợt nhạt, hắn ngồi ở đó, trông không khác gì so với lúc bình thường cả, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì có thể phát hiện môi của hắn hơi nhếch lên.

Nàng suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Chén trà của Đại gia trống rồi, sao không có ai thêm trà cho Đại gia? Có nãi nãi thì không cần Đại gia nữa sao?”

Đám người Thúy Châu vội vàng nói: “Đâu dám ạ?”

Trong lúc nàng ta nói chuyện thì cũng rót đầy chén trà của Hạ Văn Chương, sau đó lại cười nói: “Đại gia đừng trách bọn nô tỳ, thật sự là phu nhân đã dặn dò rằng nãi nãi là người tôn quý số một, bảo nô tỳ không được thất lễ với nãi nãi.”

Sao Hầu phu nhân có thể cho phép nha hoàn hầu hạ con dâu trước, hầu hạ con trai sau chứ? Chẳng qua là làm như vậy chứng tỏ bà rất coi trọng Vu Hàn Châu. Mà đám người Thúy Châu cũng biết rõ như vậy nên mới dám “càn rỡ” như vậy.

Chơi đùa một lúc thì đã sắp đến giờ cơm trưa nên Thúy Châu nhắc nhở cần phải trở về.

Vậy nên Hạ Văn Chương bước xuống đình, nhìn xe đẩy ở phía dưới bậc thang, nhếch môi rồi ngồi lên.

Khí tức trên người hắn lại hạ xuống, Vu Hàn Châu hiểu ngay rằng hắn không thích ngồi xe đẩy.

Nhưng lại không có cách nào nữa, người hắn như vậy, bản thân không thể đi về được, không ngồi xe đẩy thì phải làm sao đây? Nàng cũng biết vì sao đám người Thúy Châu lại giả vờ như không biết dáng vẻ không vui của hắn—đây là chuyện không có cách nào khác.

Quay về trong viện, nghỉ ngơi một chút rồi dùng cơm trưa.

Màu sắc khác biệt của thức ăn trên bàn được phân biệt rõ ràng, một bên thì trông thanh đạm, một bên thì đầy đủ sắc hương vị.

Một nửa thanh đạm kia là cơm trưa của Hạ Văn Chương, còn một nữa đầy đủ sắc hương vị là cơm trưa được chuẩn bị cho Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu cảm thấy như vậy có hơi ức hiếp người ta rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc