GẢ CHO MA ỐM CA CA CỦA NAM CHÍNH

Đi tới chính viện.

Hầu phu nhân đang ngồi ở chính đường, bà thấy hai người đi vào thì nụ cười hiện trên mặt ngay lập tức. Dời tầm mắt lên người Hạ Văn Chương, bà cười nói: “Giờ này mới đến, chắc chắn là Chương Nhi ngủ nướng rồi.”

Sắc mặt Hạ Văn Chương như thường, khẽ gật đầu: “Dạ.”

Không tệ, là hắn ngủ nướng, không liên quan đến vợ của hắn, chớ khơi tật xấu của vợ hắn ra.

Đương nhiên là Hầu phu nhân đã hiểu. Thấy con trai làm vậy là bắt đầu bảo vệ con dâu rồi, nhưng bà chẳng có ý kiến gì cả. Con trai của bà thì bà biết, tính tình cực kỳ rộng lượng, từ trước tới giờ chưa hề làm khó người khác. Ngay cả đầy tớ thì hắn cũng bảo vệ, huống gì là người chung chăn chung gối với hắn chứ?

Hơn nữa, từ trên mặt hắn thì Hầu phu nhân có thể nhìn ra được trạng thái tinh thần và tâm tình của hắn cũng không tệ, rõ ràng là trong lòng hắn thích chuyện cưới vợ này. Hầu phu nhân rất hài lòng, cảm thấy chuyện mình mang con dâu trưởng về nhà là cực kỳ sáng suốt.

“Ngủ nhiều một chút là chuyện tốt.” Bà cười nói.

Lúc này Vu Hàn Châu mới ngẩng đầu lên nhìn Hầu phu nhân một cái. Đây là một phu nhân cực kỳ xinh đẹp, là kiểu đẹp vô cùng có tính công kích, lông mày, sống mũi và miệng cũng cực kỳ tinh xảo, phong thái bức người.

Mặc dù hai con trai đều đã trưởng thành nhưng bà vẫn chưa thấy già, mà lại toát ra sự tinh xảo và ung dung của năm tháng. Lúc này bà đang nở nụ cười, trong mắt cũng ngậm ý cười, giống như không hề để ý gì tới chuyện hai người tới muộn.

Lúc này Hạ Văn Chương nói: “Thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”

Vu Hàn Châu cũng vội vàng hành lễ: “Thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”

“Ừm, đứng dậy đi.” Người nói chuyện chính là Hầu gia, ông là một nam tử cao lớn anh tuấn, mặt mũi uy nghiêm, trông cực kỳ nghiêm túc.

Vu Hàn Châu và Hạ Văn Chương đều đứng dậy.

Có đầy tớ dâng trà lên, Vu Hàn Châu nhận lấy ngay, dâng trà với Hầu gia và Hầu phu nhân.

Lễ xong, Hầu phu nhân tặng nàng một đôi vòng phỉ thúy màu lục, sau đó cười nói: “Đứa bé ngoan, ta rất thích con, con và Chương Nhi cùng chung sống thật tốt nhé.”

Vu Hàn Châu nhận lấy rồi thưa: “Con sẽ, thưa mẫu thân.”

Nụ cười của Hầu phu nhân càng trở nên yêu thương.

Lúc này có một tiếng hừ lạnh ở bên cạnh truyền tới. Vu Hàn Châu quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên anh tuấn có bảy tám phần tương tự với Hầu gia, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy chán ghét và bài xích.

Vu Hàn Châu biết ngay rằng đây là nam chính, cũng chính là tiểu thúc Hạ Văn Cảnh của nàng hiện tại.

Bởi vì chuyện như thế đã xảy ra rồi nên Vu Hàn Châu chẳng hề bất ngờ chút nào với thái độ như vậy của hắn ta cả. Nhưng nàng lại nghiêng đầu nhìn về phía Hầu phu nhân, muốn nhìn vẻ mặt của bà một chút.

Thì thấy Hầu phu nhân lộ ra sự cảnh cáo, tỏ ý Hạ Văn Cảnh không được bất kính với tẩu tử như vậy.

Vu Hàn Châu liền biết được hai huynh đệ bọn họ không nói chuyện đó cho Hầu phu nhân biết. Bằng không thì Hầu phu nhân sẽ không hòa nhã với nàng như vậy.

Nàng nghĩ đến đây thì cũng chẳng so đo với vẻ mặt chán ghét của Hạ Văn Cảnh nữa. Hắn ta đã tha thứ cho sai lầm lớn nhất của nàng rồi thì là một người tốt.

“Nhị đệ.” Nàng khẽ mỉm cười với hắn ta rồi gật đầu một cái.

Hạ Văn Cảnh bị nàng gọi như vậy thì giống như ăn phải một thứ gì đó buồn nôn lắm vậy, đột nhiên nhảy khỏi ghế: “Đừng gọi ta như vậy!” Giọng nói tràn đầy chán ghét, mày kiếm nhíu lại, ánh mắt tràn đầy căm ghét.

Hầu phu nhân khiển trách: “Cảnh Nhi!”

Hạ Văn Chương cũng trách một tiếng: “Văn Cảnh!”

Trên gương mặt tuấn tú của Hạ Văn Cảnh toàn là không cam lòng và không phục, nhưng lại không thể không nén giận được. Hắn ta nhếch môi, cúi đầu, thi lễ với Vu Hàn Châu một cách qua loa lấy lệ: “Đại tẩu.”

Tiếng đại tẩu này, hắn ta gọi một cách không cam không nguyện. Sau khi gọi xong thì không đợi Hầu phu nhân bảo làm lại mà hắn ta đã cất bước đi ra ngoài: “Con còn có việc, con đi trước!”

Ngay trước mặt của con dâu, Hầu phu nhân không tiện tóm lấy việc này không buông, nếu không thì sẽ khiến con dâu hiểu nhầm rằng bà đang ra oai phủ đầu với nàng là không tốt. Vì vậy Hầu phu nhân nhịn xuống, quay sang nói với Vu Hàn Châu một cách áy náy: “Nó càn quấy quá, con đừng chấp nhặt với nó nhé.”

Bà nói xong thì kêu nha hoàn tới, bảo nha hoàn lấy một đôi trâm phượng tới: “Cái này vốn là đồ chuẩn bị cưới vợ của Cảnh Nhi, nhưng nó bất kính với con như vậy nên ta mới khấu trừ đồ của nó. Nếu sau này có dám xúc phạm đến con nữa thì con đừng chịu đựng, cứ nói với ta, ta sẽ khiến nó hối hận.”

Đây chính là hết sức bảo vệ Vu Hàn Châu.

Vu Hàn Châu rất cảm động, nhưng nàng lắc đầu nói: “Con không thể nhận được. Con thân là tẩu tử, sau lại so đo với đệ đệ được chứ? Mẫu thân cất đi ạ.”

Hầu phu nhân còn muốn nhét cho nàng nhưng từ đầu đến cuối nàng vẫn luôn từ chối.

“Đứa nhỏ này.” Hầu phu nhân thấy nàng không chịu nhận thì cũng không cố nhét cho nàng nữa mà giao cho nha hoàn cầm đi xuống, ánh mắt nhìn nàng càng thêm yêu thương: “Ta cứ giữ đó cho con. Lúc nào nó đến bồi tội với con thì lúc đấy ta sẽ trả lại cho nó.”

Vu Hàn Châu ngượng ngùng mà cúi đầu xuống.

Nàng không biết ứng phó với với sự yêu mến của trưởng bối cho lắm, bảo nàng  chiến đấu trực diện hay sát phạt thì nàng rất giỏi. nhưng Hầu phu nhân yêu mến như vậy, còn nàng lại rất xa lạ, không biết phải ứng đối như thế nào mới phải. mặc dù trong trí nhớ của nguyên chủ có kinh nghiệm chung sống với trưởng bối nhưng Hầu phu nhân không giống, bà là bà bà.

Vì vậy nên nàng chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.

“Chương Nhi đã uống thuốc chưa?” Hầu phu nhân thấy nàng ngượng ngùng như vậy nên dời đề tài, nhìn Hạ Văn Chương hỏi.

Hạ Văn Chương lắc đầu một cái: “Dùng cơm xong thì tới đây, vẫn chưa tới giờ.”

“Cũng sắp rồi nhỉ?” Hầu phu nhân suy nghĩ một chút rồi nói: “Đường tới đây tốn không ít thời gian.”

Vừa dứt lời thì Thúy Châu tiến lên nói: “Thời gian đến rồi, Đại gia tới giờ uống thuốc rồi ạ.”

Trước khi tới đây thì đám nha hoàn bình thường hầu hạ Hạ Văn Chương ăn uống cũng chuẩn bị đầy đủ hết, lúc này vây quanh bàn bận bịu một trận, sau đó bưng tới một chén nước thuốc để Hạ Văn Chương uống.

Tính tình của Hạ Văn Chương có thể tính là ôn hòa nhưng đến khi thấy chén nước thuốc được đưa trước mặt thì tâm tình lại giảm xuống. Hắn rũ mắt, khống chế tầm mắt mình không nhìn về hướng Vu Hàn Châu, không nói một lời mà uống thuốc.

Chút tâm trạng khác thường này vẫn bị Vu Hàn Châu tóm được. Nhưng nàng nhìn khuôn mặt hiền hòa của Hầu phu nhân và từng nha hoàn đang bận rộn, có người thu dọn đồ, có người đưa nước cho Hạ Văn Chương súc miệng, không có ai lộ ra vẻ khác thường cả.

Rốt cuộc là bọn họ có phát hiện ra tâm trạng khác thường của hắn không? Hay là, phát hiện rồi nhưng giả vờ như không hề phát hiện ra vậy, bảo vệ thể diện cho hắn?

Là một tân phụ, hơn nữa còn là xuyên không vào một nơi hoàn toàn xa lạ, Vu Hàn Châu cẩn thận quan sát người xung quanh làm việc.

“Lúc này ánh nắng cũng vừa đẹp, đẩy Đại gia tới hoa viên thôi.” Hầu phu nhân bảo.

Hạ Văn Chương không có ý kiến gì cả, nói: “Con trai cáo lui.”

“Con dâu cáo lui.” Vu Hàn Châu nói theo.

Hầu phu nhân xua tay với bọn họ, kêu bọn họ lui xuống.

Hạ Văn Chương ra tới ngoài cửa thì không ngồi xe đẩy mà nói: “Ta đi một chút thôi.”

Hắn cũng không phải là tàn phế, không đến nỗi bước không nổi một bước.

“Dạ.” Đám nha hoàn liền đẩy xe, không xa không gần mà đi theo phía sau.

Hạ Văn Chương chậm rãi bước trên con đường nhỏ lát gạch màu xanh, hắn nhớ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn Vu Hàn Châu rồi nói: “Chuyện Cảnh đệ lúc nãy nàng đừng để trong lòng.”

“Ừm.” Vu Hàn Châu thoải mái trả lời, “Mẫu thân cũng đã dạy bảo đệ ấy rồi, ta đã được trút giận rồi.”

Hạ Văn Chương nhìn vẻ mặt thản nhiên của nàng, dường như đúng là không để bụng vậy, tính mở miệng nói gì đó nhưng lại chẳng nói nữa.

Hắn dừng một chút rồi đổi đề tài, chỉ về phía trước rồi giới thiệu: “Đi từ chỗ này lên phía trước chính là đường tới hoa viên. Đi về hướng kia là phải đi qua viện của cảnh đệ. Chúng ta ở Trường Thanh biên chính là hướng kia.”

Vu Hàn Châu nhìn hướng hắn chỉ, ghi nhớ đường đi, sau đó gật đầu một cái: “Được, ta nhớ rồi.”

Nàng rất phối hợp, nói gì nghe nấy, khiến Hạ Văn Chương không nhịn được mà nói: “Nàng không cần phải cẩn trọng như vậy.”

Hôm qua hắn có nặng lời với nàng một chút nhưng lúc đó hắn nghĩ rằng nặng lời một chút thì nàng không để bụng. Dẫu sao thì nàng cũng đã tính kế chuyện trong sạch kia, thật ra là hơi điên cuồng một chút. Huống chi lại cố chấp gả cho hắn bằng được, hắn không thể nghĩ ra được khúc mắc trong đó, hắn cảm thấy lo lắng nên mới mỉa mai nàng.

Lúc này hắn không khỏi nghĩ rằng chẳng lẽ mỉa mai nàng nặng lời quá rồi sao?

Nhưng dường như nàng không phải là kiểu người có suy nghĩ xấu xa, chẳng qua là có một chút ngây thơ, nhưng mà là người tốt, hôm qua nàng còn giúp hắn uống nước nữa. Hắn nghĩ tới đây thì chậm rãi nói: “Chỉ cần nàng trung thực, đừng đi quá giới hạn thì trong phủ này sẽ không ai thất lễ với nàng cả.”

Nàng hoàn toàn không cần cẩn thận như vậy.

“Ta biết rồi.” Vu Hàn Châu hơi kỳ quái nhìn hắn một cái, không biết bỗng nhiên hắn nhắc lại chuyện này làm gì, “Ngươi đã hứa với ta, chỉ cần ta an phận thì ngươi sẽ không để cho bất kỳ ai làm khó ta.”

Hạ Văn Chương thấy nàng nhớ những lời hôm qua mình đã nói như vậy thì hơi vui vẻ: “Không sai, nàng nhớ là được.”

“Ừm.” Vu Hàn Châu thoải mái mà nói, “Ta không biết làm thế nào mới khiến ngươi yên tâm được, nhưng ta không ngốc, ta sẽ sống thật đàng hoàng.”

Không ngốc? Chân mày của Hạ Văn Chương khẽ nhíu lại, không tỏ thái độ thái độ với chuyện này.

Lúc này tiếng bước chân sau lưng nặng thêm mấy phần, là đám nha hoàn đang nhắc nhở hai vị chủ tử. Hai người ngừng nói chuyện, chờ nha hoàn tiến lên nói: “Đại gia, nô tỳ đẩy người qua đó ạ.”

Hạ Văn Chương nghe vậy thì sắc mặt nhất thời không được tốt cho lắm.

Cứ mỗi khi đến đoạn đường này thì thân thể của hắn lại chịu không nổi, nếu cứ cắn răng mà đi qua thì chắc chắn sẽ mệt mỏi mà sinh bệnh.

Hắn chỉ đành phải ngồi xe đẩy mà thôi.

Ngồi như vậy thì thấp hơn người bên cạnh một đoạn. Hạ Văn Chương nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, Vu Hàn Châu đang đi bên cạnh xe của hắn, lúc này hắn cần phải ngửa đầu nhìn nàng, chuyện này làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Thúy Châu còn hỏi: “Đại gia, có khát không ạ?”

Hắn đi một đường như vậy chắc là đã toát mồ hôi, lại nói không ít, Thúy Châu lo hắn khát nước.

“Không khát.” Hạ Văn Chương lắc đầu.

Cho dù khát thì hắn cũng sẽ không nói, khiến hắn trông có vẻ rất yếu ớt vậy.

Thúy Châu tỉ mỉ quan sát hắn một hồi, thấy cánh môi của hắn không khô nên không hỏi nữa mà quay sang nói với Vu Hàn Châu: “Nãi nãi thích hoa gì ạ? Trong hoa viên của phủ chúng ta rất lớn, nãi nãi thích hoa gì thì nô tỳ sẽ trồng cho nãi nãi một vùng.”

“Ta thích hết.” Vu Hàn Châu nói, những thứ vừa mảnh mai vừa xinh đẹp như vậy ai mà không thích chứ? Nàng hỏi ngược lại Thúy Châu: “Đại gia thích hoa gì?”

Thúy Châu nghe nàng hỏi như vậy thì hơi bất ngờ. Mà bất ngờ cũng quét qua mắt của Hạ Văn Chương đang được nàng ta đẩy, đôi tay đặt ở trên đùi nắm nhẹ ngoại bào, tập trung lắng nghe.

Thúy Châu nghe xong nói: “Đại gia và nãi nãi giống nhau, hoa gì cũng thích, đây đúng là duyên phận đó ạ.”

Khóe miệng của Hạ Văn Chương không khỏi cong lên một chút, hắn nghiêng đầu nhìn Vu Hàn Châu, muốn xem nàng trả lời như thế nào.

Hắn thấy nàng cười rồi gật đầu bảo rằng: “Đúng vậy, là duyên phận đó!”

Thúy Châu bất chợt nở nụ cười, mà lỗ tai Hạ Văn Chương hơi ửng đỏ, vội vàng quay đầu lại không nhìn nàng nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc