GẢ MA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Huynh ấy là người có trái tim thuần khiết nhất trên cõi đời này, nhưng lại không chốn để đi, không nhà để về.”

Đầu bạc (tứ)

Bộ xương khô sao lại biết rơi lệ chứ? Nhưng rõ ràng có một dòng chất lỏng nóng hổi chảy ra từ hốc mắt trống rỗng, men theo xương gò má gầy gò nhỏ xuống lòng bàn tay, hắn cúi đầu nhìn thử, là dung nham nóng rực đóng vai trò như nước mắt của hắn. Bi thương đè nén trong lòng hệt như một tấm lưới lớn bao trùm lấy trái tim lạnh lẽo của hắn.

“Này, nhóc con, ngươi còn định chờ đến bao giờ?” Bạch Lộc ở bên trong thân thể hắn mất kiên nhẫn hỏi.

“Ngươi có cảm thấy đau không? Bạch Lộc.” Thích Ẩn hỏi.

Hắn và Bạch Lộc đồng thể đồng sinh, bọn họ chia sẻ cảm giác cho nhau, cùng trải qua đắng cay chua ngọt hỉ nộ ái ố. Bạch Lộc cảm nhận được nỗi đau và sự thống khổ đang dâng lên như thủy triều từ sâu dưới đáy lòng hắn, ngọn lửa bên ngoài nóng cháy như vậy, nhưng cõi lòng chàng trai này đang đổ cơn mưa, hóa thành nước lũ dâng trào.

“Hừ, năm đó máu thịt của tiểu gia hóa thành cơn mưa, so với cái này còn đau đớn gấp ngàn lần.” Bạch Lộc lơ lửng giữa tâm hải của Thích Ẩn, ngửa đầu hồi ức, “Ta chạy về phía bầu trời, thân thể của ta vừa chạy vừa bốc hơi, Thiên Hỏa của Phục Hy còn nóng hơn cả ngọn lửa Hồng Liên này, thiêu đến mức thần hồn của ta suýt nữa đã bốc hơi. Máu thịt hóa mưa rồi biến mất từng chút một, cảm giác đó không khác gì so với việc bị lăng trì cả. Ta chạy đến cuối cùng chỉ còn lại một bộ xương. Sau cùng Thiên Hỏa cũng thiêu trụi cả xương ta, không ngờ sót lại trái tim nát bấy này.” Bạch Lộc bực bội gãi đầu, “Bỏ đi, đều là chuyện cũ rồi, không nhắc tới nữa. Chẳng qua ta muốn nhắc nhở ngươi rằng sắp hết thời gian nửa nén hương rồi.”

“Ngươi là thần linh, Bạch Lộc, ngươi không ngăn cản ta giết người sao?”

Bạch Lộc gối tay ra sau đầu, lười biếng nói: “Thôi đi, gia lớn tuổi rồi, không muốn quản đâu, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành ước định giữa hai ta, dù ngươi có chọc thủng trời ta cũng không thèm quan tâm.”

“Vậy…” Thích Ẩn thấp giọng nói, “Đến lượt chúng ta.”

Nhịp đập con tim gia tốc, ánh sáng rực rỡ của trái tim tựa sao trời kia dần dần tăng lên, âm thanh tim đập hệt như sấm sét đì đùng. Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng tim đập của hắn, âm thanh đó lớn đến độ quả thực khiến người ta khó mà tin nổi, kiểu tim đập này sao có thể thuộc về một người phàm chứ? Nó hẳn là đến từ một con rồng khổng lồ che cả bầu trời, hay con cá Côn* to lớn với đôi vây rũ xuống chỉ có trong truyền thuyết! Ôn Nguyên Khổ khai triển nhãn lực của mình, xuyên qua lửa cháy bừng bừng cùng với khói đen mịt mù, ông nhìn thấy có vô số đường kinh lạc phát sáng đang vươn ra từ trái tim kia, thông nối thất khiếu cửu tạng rồi lan tràn khắp cơ thể Thích Ẩn. Máu thịt của Thích Ẩn hồi sinh bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, kinh lạc liên tục vươn ra khỏi trái tim, cơ bắp được tái sinh, cùng với những khúc xương bị thiêu cháy đứt đoạn được hàn lại như sắt thép. Gương mặt biến dạng kia dần dần phục hồi như cũ, mái đầu bạc trắng sáng rực như ánh bạc giữa ngọn lửa đỏ.

Cá Côn



“Không thể nào… Không thể nào…” Nhiếp Trọng Hoa cũng thấy cảnh tượng này, lẩm bẩm một cách không thể tin nổi.

Bí pháp Vu La · Lẫm Đông.

Bí chú bọn họ đã từng gặp qua lại được thi triển một lần nữa, song lại mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Chú pháp thần bí và tráng lệ ẩn chứa sức mạnh vô song phô bày ra trước mắt, lấy dưới chân Thích Ẩn làm trung tâm, sương hoa dày dặc ngưng kết răng rắc, kết thành một lớp băng dày trên đài Thức Kiếm. Pháp trận ngừng chuyển động, phù văn trên vòm trời ảm đạm rồi tắt hẳn, lộ ra chàng trai lõa nửa thân trên bên trong.

Đó là Thích Ẩn, nhưng không phải là Thích Ẩn nhát gan mà bọn họ từng gặp trước đây. Dung nham chảy xuôi trên từng đường cơ ngực của hắn, lan tràn tạo nên những vết sẹo ăn sâu vào xương. Thoáng chốc đã không phân biệt rõ đó là máu hay là dung nham, nhưng miệng vết thương nhanh chóng phục hồi như cũ, dung nham biến mất không còn thấy tung tích. Lớp băng tiếp tục sinh trưởng dưới lòng bàn chân của Thích Ẩn rồi mở rộng ra bên ngoài đài Thức Kiếm, các đệ tử hoảng sợ lui ra sau, có người chưa kịp dời bước đã bị đông cứng thành người băng.

Ôn Nguyên Khổ đau lòng nói: “Trời muốn diệt Vô Phương ta, muốn diệt nhân gian chúng ta! Thích Ẩn, con cũng biết chủ lực của ba núi tiên môn đều ở chỗ này đúng không? Con cũng biết hậu quả của việc đồ diệt Vô Phương đúng không? Con cũng biết yêu bướm lộng hành, xác sống khắp nơi mà đúng không?”

Thích Ẩn bước về phía trước, băng hoa lan tràn theo từng bước chân của hắn.

“Dĩ nhiên ta biết.” Từng câu từng chữ của hắn rất trõ ràng: “Tất cả các ngươi đều cho rằng yêu bướm là do huynh trưởng ta để lại ư, sai rồi, thảm họa này là do Vu Úc Ly gieo xuống, là một tên vu chúc ác quỷ bò ra khỏi thần mộ. Hắn ta muốn gieo tai họa xuống đầu các ngươi, muốn hủy diệt các ngươi, vốn dĩ huynh trưởng ta là con đường sống của các ngươi, huynh ấy không màng sự đời, tâm địa thiện lương, chắc chắn sẽ ra tay tương trợ. Nhưng các ngươi lại giết huynh ấy, đồng thời cũng hủy hoại chính mình.”

“Nói bậy!” Có người lớn tiếng mắng, “Ngươi cho rằng ngươi bịa ra một tên đại vu thần mộ thì bọn ta sẽ tin ngươi sao?”

“Suy cho cùng thì ngươi chỉ là một tên ích kỷ!” Đệ tử Vô Phương liên tục mắng to.

Thích Ẩn hờ hững nói: “Thần linh coi huynh ta là rối gỗ, phàm nhân coi huynh ta là tai họa, yêu ma coi huynh ta là quái vật khác loài, thế gian mênh mang này, thần linh bỏ rơi huynh ấy, phàm nhân từ chối huynh ấy, yêu ma chán ghét huynh ấy. Huynh ấy là người có trái tim thuần khiết nhất trên cõi đời này, nhưng lại không chốn để đi, không nhà để về. Huynh ấy đến đây để hoàn thành mong ước nghị hòa của các ngươi, song lại bị các ngươi đốt chết. Thế gian như vậy, dù sinh tồn hay diệt vong thì có liên quan gì đến ta?”

Mọi người run rẩy, răng va vào nhau lập cập, bốn bề rét lạnh như mùa đông, hơi thở phả ra làm nhòe đi tầm nhìn của bọn họ. Sống lưng của bọn họ run lẩy bẩy, dường như mọi người đều dự đoán được điềm xấu sắp sửa xảy ra.

“Ca ta đã chết,” Thích Ẩn dừng bước, đôi mắt dưới mái tóc bạc rét lạnh như đao, “Vì lẽ gì các ngươi lại còn sống chứ?”

Ánh kiếm đột ngột nổi lên bốn phía, mọi người không hẹn mà cùng thi triển Ngự Kiếm Quyết. Ánh kiếm dày đặc nổ tung như hoa tuyết, hoa kiếm hòa cùng tuyết trắng bay lượn khắp bầu trời. Thích Ẩn hoàn toàn bị kiếm khí lạnh thấu xương cùng với vô số ánh sáng xoay quanh bao phủ, phía trên đài Thức Kiếm gần như không thấy bóng dáng Thích Ẩn đâu. Ôn Nguyên Khổ nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh trọng kiếm Khô Nhạn tựa như đang nâng một ngọn núi lớn. Thân hình cường tráng của ông nhảy vào giữa biển ánh kiếm, thanh trọng kiếm biến hóa thành vô số bóng kiếm mờ ảo đồng loạt bổ về phía bóng dáng mơ hồ trên đài Thức Kiếm kia.

Chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người đồng thời hành động. Bọn họ muốn dốc hết toàn lực để giết chết con lệ quỷ đang định báo thù bọn họ này. Tiếng gió xé toạc quần áo, tiếng kiếm sắt cọ xát vỏ kiếm, tiếng gào thét chói tai của mọi người, tiếng xào xạc của hoa hải đường và dâm bụt khô héo… Toàn bộ thanh âm chồng chéo lên nhau, cộng hưởng tạo nên một bản nhạc chiến tranh hùng tráng.

Bỗng dưng, thời gian như thể ngừng trôi, tất thảy chìm vào tĩnh lặng.

Thân thể của Ôn Nguyên Khổ dừng lại giữa không trung, nơi mũi kiếm Khô Nhạn le lói chút vầng sáng nho nhỏ. Nhiếp Trọng Hoa, Bạch Minh Quân khựng lại ở động tác rút kiếm, ống tay áo phần phật thu ra sau khuỷu tay, có thể nhìn thấy rất rõ ràng những nếp nhăn trên tay áo. Đệ tử ba núi đều ngừng lại, trên khuôn mặt là biểu cảm vừa vội vàng vừa sợ hãi.

Đó là “Lẫm Đông” được khuếch trương đến cực đại chỉ trong một nhịp thở, cả Diệt Độ Phong rơi vào lĩnh vực của Thích Ẩn, nhiệt độ không khí giảm nhanh xuống điểm đóng băng trong phút chốc, hết thảy đều bị đông cứng lại. Dõi mắt nhìn lại, hồ nước ở phía xa xa kết thành một lớp băng dày, tất cả cây cối đều chết khô, đóng thành băng từ trong ra ngoài.

Nguyên Khổ từ trên không rơi thẳng xuống đất, thân thể chia năm xẻ bảy, để lộ diện cắt đỏ tươi.

Bọn họ thậm chí không kịp làm tổn thương Thích Ẩn dù chỉ là một chút mà đã chết ngay tức khắc trong tình trạng nhiệt độ giảm thấp đột ngột. Đó là chênh lệch giữa thần linh và người phàm, không thể kháng cự, không thể tránh né.

“Bọn chúng chết trông còn đẹp hơn cả lúc sống, ít nhất không khiến người ta chướng mắt.” Bạch Lộc xuyên qua đôi mắt của Thích Ẩn vừa ngắm nghía những pho tượng băng trong suốt kia vừa bình luận, “Sao, ngươi muốn giữ bọn chúng lại à? Tráng lệ thật đó, phàm nhân các ngươi thích xem mấy thứ này nhất mà, sau này nhất định sẽ có rất nhiều người đến chiêm ngưỡng đó.”

Thích Ẩn nhìn vụn băng trên mặt đất, nói: “Từ nay về sau, không còn Vô Phương.”

Hắn xoay người đi về phía Huyền Không Giai. Mười hai thanh đao vàng Thập Tự Hộ Thủ bay ra khỏi chiếc túi bên eo hắn rồi lao thẳng đến tinh trận trên bầu trời. Vòm trời ‘ầm’ một tiếng, nghe như thể trời sụp đất nứt, vô số vết nứt uốn lượn xuất hiện rồi lan tràn khắp tinh trận, sau đó mất khống chế mà sụp đổ. Đại trận hộ sơn của Vô Phương lấy lòng núi làm mắt trận, phá trận, tất phá núi.

Tất thảy mọi thứ đều bị phá hủy, núi lở đất rung, màn trời như bị thủng một lỗ lớn, tinh bàn treo ngược, phù văn sao trời đổ về phía lỗ thủng kia. Thích Ẩn không quay đầu lại, cuồng phong thổi qua mái tóc bạc của hắn, cuối cùng bóng dáng lẻ loi kia biến mất nơi cuối Huyền Không Giai.

Từ nay về sau, không còn Vô Phương, không còn tứ đại tiên sơn.

Thích Linh Xu và Vân Tri ngự kiếm đuổi về phía Vô Phương, dọc đường đi chỉ toàn thấy yêu bướm hoành hành, xác sống kết đàn đi về phía biên kết giới. Vô số xác sống dừng lại ở rìa kết giới và đứng im đó như một khúc gỗ. Bên ngoài kết giới là đường đất thôn trấn của người phàm, người qua đường lẫn xe ngựa đi ngang qua đều sôi nổi dừng lại, ló đầu vào nhìn thử, còn giơ tay chỉ trỏ đám xác sống kia. Có người thấy thú vị bèn nhặt đá lên ném qua kết giới, hòn đá va vào những xác sống bị thủng bụng lòi ruột ra ngoài, xác sống vẫn không nhúc nhích, tròng mắt đục ngầu như hạt lưu ly không hề có sức sống.

Xác sống tập kết thành trận bên rìa kết giới, dệt thành một biển xác đen nghìn nghịt, tính sơ sơ có khoảng mười mấy nghìn con. Thích Linh Xu sầm mặt nói: “Vì sao bọn họ đều tụ lại ở chỗ này?”

Vân Tri lẩm bẩm: “Giống như là… Đang chờ cái gì đó vậy.”

Một tiếng nổ long trời lở đất đột ngột phát ra, mọi người nhìn về phía bắc, Diệt Độ Phong của Vô Phương ở nơi xa lung lay sắp đổ. Vân Tri cả kinh trong lòng, thoáng nghĩ đến điều gì đó, bèn hét lớn với đám dân kia: “Chạy mau! Đừng có ngây ra đó nữa, chạy mau!”

Lời còn chưa dứt, Diệt Độ Phong từ trên trời rơi thẳng xuống đất, mọi người đứng tại chỗ ngây ra như phỗng. Lấy chỗ Diệt Độ Phong rơi xuống làm trung tâm, làn sóng không khí khuếch tán ra bốn phương tám hướng, sóng triều thổi quét rừng cây trong phạm vi mấy chục dặm, Thích Linh Xu và Vân Tri ngự kiếm lơ lửng giữa không trung cũng bị hất văng ra ngoài, ngã phịch xuống đất vỡ đầu chảy máu. Đất trời đảo lộn trong phút chốc, mây đen giăng kín phía trên Vô Phương, nặng nề đến mức như sắp đổ mưa tới nơi. Mọi người quăng ngã ngửa, choáng váng đầu óc bò dậy khỏi mặt đất.

“Chuyện gì vậy? Sao Diệt Độ Phong lại sụp thế?” Mọi người vẫn còn đang nhìn nhau tự hỏi.

“Chạy mau!” Vân Tri gào lên.

Đúng lúc này, kết giới dần dần bốc hơi như hơi nước, xác sống tuôn ào ạt ra ngoài, đầu người đen nghìn nghịt chen chúc lộn xộn. Tất cả xác sống bắt đầu chạy rồi tấn công đám người vây xem bốn phía như bầy thú hoang. Trong nháy mắt tiếng kêu thảm thiết vang lên, những âm thanh hét chói tai gần như kinh động cả đất trời, chung quanh biến thành một đống hỗn độn. Vân Tri ngã xuống đất, đầu óc vẫn còn chuếnh choáng, xung quanh toàn là người với người đang chật vật chạy thoát thân.

Đương lúc ngây ra, một cánh tay mạnh mẽ xách hắn lên rồi để hắn nắm lấy thanh kiếm. Thích Linh Xu túm cổ áo Vân Tri cố gắng ngự kiếm bay lên cao để tránh đi đàn yêu bướm đang bay vù vù bên dưới. Nhìn xuống dưới, kết giới bao phủ ba thôn mười hai trấn đã biến mất, xác sống đang ùa về các thôn trang như một dòng thác lũ đục ngầu, cây cối cỏ đá, đám người chạy trốn hệt như những con kiến bị dòng lũ cuốn trôi rồi bị nhấn chìm trong tích tắc. Một lát sau, tất cả những người bị tấn công bỗng dưng đứng dậy lần nữa, sau đó hối nhập vào dòng chảy xác sống.

Nhân gian hỗn loạn.

“Ta nghĩ là ta biết vị sư thúc mỹ nhân kia muốn làm gì rồi.” Vân Tri che cái trán đang chảy máu của mình nói.

“Hắn ta muốn làm gì?” Thích Linh Xu hỏi.

“Diệt thế.” Vân Tri nhìn biển xác sống cuồn cuộn nói, “Hắn muốn diệt thế.”

———

Bình luận

Truyện đang đọc