GẢ MA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Bảo Bảo.

Thích Ẩn quyết định đưa Phù Lam và Miêu gia đi thăm thú thiên hạ, thực hiện ước định mà lúc trước bọn họ hẹn nhau hồi còn ở Phượng Hoàn Sơn — đi ngắm hoàng hôn ở sông Gia Lăng, mưa đêm Vu Hiệp, Vĩnh Dạ Thiên ở Cửu Cai, xương ma long ở Uyên Sơn… Nếu cuộc đời này của hắn sắp kết thúc, hắn hi vọng rằng mình có thể mang theo những hồi ức tốt đẹp này mà an tường nhắm mắt lại. Hắn sẽ không mang theo oán, không mang theo hận, cũng sẽ không có tiếc nuối. Trong cuộc đời lận đận này, hắn đã có những tháng ngày tuyệt vời nhất.

Bọn họ chào tạm biệt với Thích Linh Xu và Vân Tri ở Nguyệt Luân Thiên, Vân Tri dặn đi dặn lại rất nhiều lần là tuyệt đối không được đến Nguyệt Nha cốc tìm Vu Úc Ly một mình. Thích Ẩn đáp cho có lệ, bảo bọn họ ở Nguyệt Luân Thiên chờ hắn trở về. Dứt lời, hắn ngự kiếm Quy Muội, mèo đen ôm chuôi kiếm, Thích Ẩn ngồi xếp bằng ôm Phù Lam, hai người một mèo theo Quy Muội hóa thành luồng sáng bay lên bầu trời.

Bọn họ tìm được một chiếc thuyền hoang nhỏ, cả bọn lắc lư thả hồn theo lòng sông Gia Lăng. Ánh mặt trời dâng lên ở phía đông, bóng hai người một mèo phản chiếu trên sóng nước vàng óng, như thể họ bước vào một câu chuyện cổ tích trong mơ với gió trời thăm thẳm và sóng nước êm đềm.

Một đường trôi nổi đến tận bờ Ôn Đường, vừa lúc ban trưa, bọn họ lên bờ nhóm lửa, mấy yêu ma hoặc là trốn mất, hoặc là biến thành xác sống bị yêu bướm ký sinh, không có lấy một miếng thịt. Phù Lam bỏ mấy bó rễ tai bèo* và củ kiệu vào nồi, chần qua nước rồi vớt ra trộn đều. Mèo đen nhai nhóp nhép một cách ngon lành, Thích Ẩn thấy mà thèm, tính ra lâu rồi không được ăn đồ Phù Lam nấu, cầm một chén rau dại thôi mà Thích Ẩn muốn rớt nước mắt. Tài nghệ nấu nướng của ca hắn xưa nay rất tuyệt, ngày xưa làm tỏi ngâm đường*, bánh bao to ú nụ, túi càn khôn của Thích Ẩn lúc nào cũng bị nhét đầy ắp, buồn miệng không có gì làm thì lấy ra gặm cho đỡ nhạt miệng.

Rễ tai bèo.

Tỏi ngâm đường: tỏi ngâm với đường và giấm, ăn có vị ngọt chua cay nhẹ.

Hắn tràn ngập mong chờ ăn mấy đũa, một mùi vị kì lạ xộc lên mũi, Thích Ẩn phun ra, kêu lên: “Cái gì vậy trời!”

Phù Lam ngơ ngác nhìn hắn, nói: “Đồ ta làm không ăn được sao?”

“Không… Không phải,” Thích Ẩn sợ y buồn, vội nói: “Ta ăn gấp quá, bất cẩn cắn trúng lưỡi. Ai bảo không ăn được, ngon mà, rất ngon luôn!” Nói xong, hắn hốc cả chén rau dại vào mồm, miệng toàn cái mùi lạ lùng không nói nên lời, Thích Ẩn chảy nước mắt nói: “Mẹ nó ngon quá, ngon muốn khóc luôn.”

Phù Lam giơ tay lên, định sờ đầu của hắn. Vóc người năm tuổi chân tay ngắn ngủn của y không với tới. Thích Ẩn cúi đầu xuống cho y sờ. Phù Lam xoa xoa mái tóc bạc trắng của hắn, nói: “Tiểu Ẩn ngốc ngốc.”

Bọn họ lại đi hái quả mọng, trái cây đỏ rực treo trên ngọn cây, mèo đen nhảy lên, ăn đến mức miệng tèm lem màu đỏ. Thích Ẩn để Phù Lam ngồi trên vai mình hái một giỏ đầy ắp. Sau đó bọn họ ngự kiếm đi về phía nam, trùng hợp gặp phải cốt long đang đuổi theo một đám yêu ma chạy trốn. Thích Ẩn rút đao Trảm Cốt ra bổ một nhát, thần cổ Phi Liêm tan thành bột mịn, bọn họ xuyên qua thi thể nát bươm của cốt long đi thẳng về nam, để lại một bọn yêu ma ở dưới đang trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ du ngoạn ở Cửu Cai, dọc theo xương sống ma long Vi Sinh bò lên trên.

Mèo đen ở phía trước lúc lắc cái đuôi. Phù Lam đi giữa, Thích Ẩn theo sau, mỗi khi đụng phải gai xương cao ngất, Phù Lam lùn quá không qua được thì Thích Ẩn sẽ xách cổ áo y lên ném qua bên kia. Phía sau bọn họ, xác sống yêu ma khập khiễng theo sau, dàn thành một đội quân dày đặc trên xương sống ma long. Thỉnh thoảng Thích Ẩn sẽ dừng lại đông cứng đám chướng mắt này thành băng.

Bọn họ đến điện Quy Khư ở Uyên Sơn, từ trên đỉnh núi nhìn xuống có thể thấy một đầm nước đen như mực trải dài mênh mông. Mèo đen nói với Thích Ẩn là năm đó nội chiến yêu ma xảy ra ở nơi này, mèo đen bị hai cha con Vi Sinh bắt làm tù binh, phong ấn yêu khí, toàn quân yêu tộc bị diệt, một mình Phù Lam vác mười hai thanh đao mười hai thanh kiếm bước lên Uyên Sơn khiêu chiến với ma long Vi Sinh giữa sự nhạo báng của quần ma. Ngay tại đỉnh Uyên Sơn, y rút xương sống ma long ra, ném thi thể khổng lồ của nó xuống chân núi Uyên Sơn. Từ đó về sau, chúng ma quy phục, yêu ma đồng bái.

Phù Lam lẳng lặng nhìn ra đầm nước đen xa xa, sườn mặt tĩnh mịch không có biểu cảm gì. Mỗi một tấc đất nơi này đều có dấu chân Phù Lam, ghi lại những năm tháng oanh liệt của y. Y còn nhớ rất rõ khi đó cả người mình khoác thương tắm máu, ra sức vung đao kiếm mở đường máu. Kiệt sức cũng không dám ngừng lại, máu chảy cũng phải liều mạng tiếp tục. Bởi vì bên tai y vẫn luôn văng vẳng lời dặn dò của A Phù trước lúc rời khỏi Ô Giang —

“Cho dù đi xa đến đâu, cũng nhất định phải về nhà.”

“Tiểu Ẩn,” Phù Lam nắm tay Thích Ẩn nói, “Chúng ta về nhà đi.”

Bọn họ trở lại Ô Giang, nơi này vừa khéo nằm bên ngoài kết giới ánh vàng, phàm nhân đều đi hết, rút vào phía sau kết giới. Vọng mắt nhìn lại, mặt sông phẳng lặng, đồng ruộng hoang vu, lá phong đỏ rực phủ khắp ngọn núi. Thuyền nhỏ của bọn họ trôi lênh đênh trên sông, hai bên bờ sông đã chẳng còn dãy bông lau và những gian nhà tranh nghi ngút khói, cùng với dây phơi đồ treo mấy bộ quần áo xanh xanh đỏ đỏ bằng vải lanh, giờ chỉ thấy hàng rào lụp xụp, nửa bức tường đất đã bị sụp xuống cùng với mấy con chó hoang gầy giơ xương. Bọn họ lên bờ, đi men theo bờ ruộng về phía mặt trời lặn, tìm được gian nhà tranh mà bọn họ ở khi còn bé.

Đẩy cửa sài[1] ra, dưới đất mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, giờ chẳng phân biệt nổi đâu là mảnh đất trước kia A Phù dành để trồng rau nữa, bên trong mọc đầy những cỏ xa tiền[2]. Trên cửa phủ đầy mạng nhện, Thích Ẩn kéo xuống, đẩy cửa đi vào. Một mùi mốc meo trong gian nhà chính xộc lên mũi, bên trong là một chiếc bàn vuông sơn đen nhỏ, có vài lỗ bị mọt gặm, trước kia A Phù thường ngồi đây thắp đèn sột soạt vá quần áo. Bây giờ bên trên phủ một lớp bụi, giá cắm nến cũng không thấy đâu. Bàn thờ vẫn dựa vào tường, tấm vải đỏ cũ nát treo phía trước khẽ đong đưa, che khuất linh bài “Đạo vị Nguyên Vi chân nhân thăng tiên” ở bên trong. Thích Ẩn nghĩ có lẽ khi đó mẹ hắn bị Vu Úc Ly làm cho sợ quá, ngay cả linh bài của cha hắn cũng quên mang theo.

[1] Cửa sài: cửa làm bằng cành cây. 

[2] Cỏ xa tiền

Bọn họ che mũi miệng lại dọn dẹp từ trong ra ngoài. Quét mạng nhện xuống, lau bụi bặm, nhổ cỏ, còn chặt ít củi để đốt lò. Trong phạm vi vài dặm, cả thôn trang vắng vẻ chỉ có nơi này của bọn họ là lượn lờ khói bếp. Thích Ẩn đi sang ruộng của người khác đào rau dại, không ngờ lại đào được hai bầu rượu. Quả là bất ngờ thú vị, bèn vui vẻ xách về nhà.

Ánh trăng treo trên cao, bọn họ dọn bàn ghế ra ngồi dưới hiên. Trước mặt là sân nhà nhỏ, ánh trăng chiếu xuống nom hệt như sân được phủ một lớp muối. A Phù đã từng trồng rau ở đây, Phù Lam đã từng giặt chăn mền dính nước tiểu của Chó Con ở đây. Ba bọn họ một người lớn một trẻ nhỏ, còn có một con mèo ngồi trong sân vừa ngắm dải ngân hà vừa uống rượu, lúc hơi say sẽ thấy có hai tia sao băng xẹt qua vòm trời.

Thích Ẩn nói: “Có sao băng!”

“Mau cầu nguyện đi!” Mèo đen la lên.

Nghĩ kĩ lại thì cũng không có nguyện vọng gì muốn thực hiện cả. Thích Ẩn dùng khuỷu tay chọc chọc ca hắn, “Ca, huynh mau cầu nguyện đi.”

Phù Lam nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bầu trời nói: “Hồn phách quy thiên, hối nhập biển sao Vong Xuyên. Tiểu Ẩn, A Phù sẽ ở đó sao?”

“Hai ngôi sao băng…” Thích Ẩn ngưỡng cổ nói, “Biết đâu là cha và mẹ đấy, nói không chừng cha ta đến biển sao, rồi tìm được mẹ ta, sau đó bọn họ cùng đi đầu thai.”

Hắn đứng dậy, vẫy tay với hai dải sao băng đang phóng đi xa, gọi lớn: “Cha, mẹ!”

Mèo đen cũng la lớn: “Cẩu kiếm tiên, ngươi có chăm sóc tốt A Phù không đó!”

Bọn họ trèo lên nóc nhà, đứng trên đó hét với không trung gọi Thích Thận Vi và A Phù. Gió đêm mang âm thanh của bọn họ đi rất xa rất xa, tất cả cô hồn dã quỷ lang thang đều nghe thấy tiếng gọi vang vọng của bọn họ.

“Cha, mẹ, con, ca và Miêu gia sống rất tốt, hai người an tâm đi đầu thai nhé!”

“Tạm biệt —! Cha, mẹ, tạm biệt —!”

Bọn họ nằm vật ra trên nóc nhà tranh, Thích Ẩn dang hai cánh tay, Phù Lam nằm trên khuỷu tay hắn. Phù Lam thu nhỏ, thân thể mềm mại, cả cái bụng cũng mềm núc ních. Thích Ẩn có hơi chuếnh choáng, cười ngây ngô nói: “Ca, huynh bé ghê nha. Hai ta như đổi ngược vậy á, khi còn bé huynh chăm ta, bây giờ là ta chăm huynh.”

Phù Lam cúi đầu nhìn tay chân ngắn ngủn như củ sen của mình, trông rất chi là chán nản.

“Miêu gia, trước kia ca ta chăm ta thế nào vậy?” Thích Ẩn hỏi.

“Còn thế nào nữa? Dí theo ngươi cho ngươi ăn cơm, dỗ ngươi ngủ, xi tiểu cho ngươi,” mèo đen nói, “Hồi bé ngươi bướng lắm, nước tiểu khai gần chết. Đi tiểu ở trong sân mà cả thôn đều ngửi thấy mùi khai rình luôn ấy. Đứng làm việc ngoài ruộng mà nghe mùi khai khai là biết ngay nước tiểu của Chó Con nhà A Phù rồi.”

Thích Ẩn nắm miệng nó lại: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Đoạn quay sang hỏi Phù Lam, “Ca, huynh uống rượu nhiều không? Có muốn đi vệ sinh không, ta xi cho huynh tiểu nhé.”

“…” Phù Lam bất đắc dĩ nhìn hắn, không thèm đáp lại hắn.

Ba tên nằm ngủ say sưa trên nóc nhà, Thích Ẩn đang mơ màng thì bên tai chợt có âm thanh lạch phạch vang lên như vây cá. Hắn tưởng ruồi bọ gì đấy nên vỗ bẹp một phát lên má. Hắn trừng mắt ngồi dậy, gió thêm thổi bay cảm giác say rượu. Thích Ẩn mở mắt ra, thấy một con bướm đêm lớn sặc sỡ ngậm một cuộn giấy trong miệng đang vỗ cánh lượn lờ bên cạnh.

Thích Ẩn: “…”

Sau khi Thích Ẩn nhận cuộn giấy kia thì con bướm đêm bay đi mất. Thích Ẩn mở ra xem, bên trên là một hàng chữ nhỏ ngay ngắn.

“Núi Bạch Lộ, bên bờ Giang Tương, dưới Nguyệt Nha cốc, hoa dâm bụt nở rộ. Rượu quế tiêu ủ đầy bình đã lâu, có muốn cùng uống một ly không?”

Tới đòi mạng rồi.

Thích Ẩn thở dài, quay đầu lại nhìn Phù Lam đang ôm Miêu gia ngủ thiếp đi. Thích Ẩn cởi áo ngoài khoác lên người y, ngồi đó lẳng lặng nhìn y một lúc lâu. Tối nay lén đi, sáng mai y tỉnh lại thì chuyện đã xong rồi. Dù sống hay chết thì kết cục cũng đã định. Chỉ là không biết lúc ấy Phù Lam có rơi lệ vì hắn hay không nữa. Ánh mắt Thích Ẩn luyến lưu trên mặt y, nhìn y lần cuối thật lâu rồi cẩn thận đứng dậy, nhảy xuống nóc nhà, quải đao kiếm lên rồi phóng qua hàng rào tre đi ra ngoài.

Ánh trăng cao cao, bóng dáng lẻ loi của hắn kéo dài trên mặt đất. Đi chưa được bao xa thì hắn chợt nghe thấy một tiếng gọi nhẹ nhàng.

Thích Ẩn khựng lại, quay người lại thì thấy Phù Lam đang ôm Miêu gia đứng trong gió.

“Cái đứa nhóc nhà ngươi,” Miêu gia nhảy xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, dùng vuốt mèo vỗ vỗ chân hắn, “Không phải đã nói là người một nhà thì phải ở bên nhau sao, không ai được đi một mình cả. Sao ngươi lại nói dối chứ, coi chừng ca ngươi đánh mông ngươi bây giờ.”

“A Phù nói rồi, nói dối sẽ đánh gãy chân.” Phù Lam ngửa đầu nhìn hắn.

Thích Ẩn ngồi xổm xuống, trong miệng đắng chát: “Ca, huynh cam tâm sao?”

“Không cam tâm,” Phù Lam ôm cổ hắn, “Cho nên chúng ta phải cùng nhau đối mặt.”

Mùi hương mát lạnh trên người Phù Lam quyến luyến hắn, hắn nghĩ trên đời này nào có ai như hắn chứ, đi chịu chết còn dìu già dắt trẻ theo. Nhưng biết làm sao được? Bọn họ là người một nhà, vòng đi vòng lại lâu như vậy, vất vả lắm mới gặp lại nhau. Hốc mắt hắn ươn ướt, hắn bế Phù Lam lên, Miêu gia nhảy lên vai hắn, cái đuôi to xù lông quấn quanh cổ hắn. Hắn bước lên kiếm, hóa thành một luồng sáng bay thẳng đến Nguyệt Nha cốc.

— — —

Bình luận

Truyện đang đọc