GẢ MA

Biên tập: Bảo Bảo.

Những tảng băng bắt đầu tan chảy dưới sức nóng của dung nham, hơi nước ngưng tụ trở nên nóng rực, chảy qua mắt cá chân của Thích Ẩn và Phù Lam. Dưới chân bọn họ là bùn đất dính nhớp, không rõ là máu thịt thối rữa của lũ xà vu hay là nước bùn đất đá. Hai người tựa lưng vào nhau thở dốc, tay chân xụi lơ, đều là nỏ mạnh hết đà. Hoa thần hoàn toàn tiêu tán, hóa thành những hạt bụi trắng rồi lắng đọng lại cùng với khói độc màu rỉ sắt. Cuối cùng Địa Uyên cũng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không khí như thể sắp trầm xuống, khắp nơi là vùng đất hoang vu vắng lặng.

Cách đó ba thước trước mặt bọn họ, bùn lầy bỗng dưng chuyển động. Thích Ẩn và Phù Lam đều nghe thấy một tiếng tim đập từ yếu đến mạnh, đang hướng về phía trước càng lúc càng gần. Thích Ẩn bực bội trong lòng, đám xà vu này sao cứ dây dưa mãi không xong thế? Hắn cầm kiếm bước qua, giơ mũi kiếm lên, là động tác chuẩn bị bổ xuống. Chỉ cần con xà vu kia chui từ dưới đất lên sẽ lập tức gọt đầu nó.

Bùn lầy sủi bong bóng, một người con gái cả người đầy máu dơ trồi nửa thân trên lên khỏi bùn. Thích Ẩn đang định hạ kiếm, Phù Lam kịp nắm lấy cổ tay hắn.

“Là Ngu Sư Sư.” Phù Lam thấp giọng nói.

Thích Ẩn ngạc nhiên, vội nhìn kĩ lại thì quả nhiên là nàng. Cái cô xui xẻo này cả người toàn là máu lẫn bùn, đầu bù tóc rối, còn giống quỷ hơn cả quỷ, khó trách hắn lại không nhận ra. Thấy bộ dạng của nàng ta có lẽ là đã chịu không ít khổ, Thích Ẩn thở dài, đoạn vươn tay về phía nàng.

“Có bị thương ở đâu không? Tên ngốc bên cạnh cô đâu rồi?”

Ngu Sư Sư khom người, ôm một cái tã lót từ trong ngực ra. Đó là một đứa trẻ đang nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt trắng nõn như sứ cùng với đôi mi dài đen nhánh. Còn bé tí, có lẽ là dưới hai tuổi. Y phục dính máu dùng làm tã lót quấn quanh người nó. Nó yên tĩnh nằm bên trong, giống một cục bông nhỏ xíu.

Đứa trẻ này ở đâu chui ra vậy?

“Cô…” Thích Ẩn khiếp sợ nói không nên lời.

Phù Lam cũng sửng sốt, đoạn nghiêng đầu nhìn đứa trẻ kia một hồi, sau đó ngồi xổm xuống, tò mò chọc chọc vào má nó.

“Nó tên là Mộ Dung Trường Sơ, Trường trong Bạch Trường, Sơ trong Lâm Sơ. Nó rất đáng yêu, phải không?”

Mộ Dung Trường Sơ! Trái tim Thích Ẩn nảy mạnh một cái, hóa ra nó chính là Mộ Dung Trường Sơ, là đứa trẻ được Phù Lam đưa ra khỏi thần điện Phục Hy. Nó nắm chặt bàn tay nhỏ xíu, hít thở nhẹ đều, chung quanh hoang vắng vừa trải qua một tràng mưa máu gió tanh, chỉ có đứa trẻ mới chào đời này hãy còn yên giấc.

Ngu Sư Sư nói: “Thích sư đệ, Phù Lam công tử, hai người đều là người tốt. Là ta vẫn luôn trách lầm các người, cảm thấy rằng Phù Lam công tử không biết điều, còn ngươi thì có bộ dạng kỳ quái, thực sự không giống người đứng đắn cho lắm, mới… không thích các ngươi.”

Thích Ẩn: “…”

“Không sao,” Phù Lam nói, “Ngươi quá ồn ào, ta cũng không thích ngươi.”

“…” Ngu Sư Sư bị y làm cho nghẹn họng, một lát sau mới nói tiếp, “Cho đến khi Thích sư đệ vì cứu chúng ta mà mổ ngực moi tim, ta mới biết được hóa ra ngươi chỉ là miệng độc địa nhưng bụng dạ thiện lương, ta vẫn luôn trách oan các ngươi.” Ngu Sư Sư cúi mặt xuống, dán khuôn mặt lạnh lẽo của mình lên trán đứa trẻ. Nàng nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, “Hai vị, ta muốn làm phiền hai vị một chuyện cuối cùng. Cầu xin hai người giúp ta đưa đứa nhỏ này ra ngoài. Đưa nó đến Phượng Hoàn, Côn Luân, Vô Phương, nơi nào cũng được, tuyệt đối đừng đến Chung Cổ.”

“Đứa nhỏ này… Rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Thích Ẩn chau mày hỏi.

“Chúng ta đã gặp thần.” Ngu Sư Sư cười. Nụ cười nhợt nhạt của nàng dưới ánh đỏ vàng của dung nham gần như là vô hình. Người con gái vốn ngang ngược không ai bì nổi này chỉ mới chia xa mấy canh giờ mà giống như biến thành người khác. Nàng trở nên bình thản và an tĩnh, tựa hồ đại nạn từ trên trời giáng xuống cũng không thể tước đi nụ cười an yên của nàng.

Nàng nói: “Là đại thần Phục Hy đã cứu chúng ta, xà vu bao vây, lúc cận kề cái chết ta đã cầu xin đại thần một con đường sống.”

“Phục Hy?” Thích Ẩn sửng sốt.

Bạch Lộc đang nằm trong tâm hải bỗng mở mắt ra.

“Người đã chết rồi thì không thể cứu sống, vận mệnh đã định không có cách nào sửa đổi. Cho nên đại thần Phục Hy mới ban cho chúng ta đứa nhỏ này, trong người nó chảy dòng máu của ta và Mộ Dung Tuyết, thay chúng ta tiếp tục sống.” Ngu Sư Sư rũ mắt, ánh mắt luyến lưu trên khuôn mặt đang an tường say giấc của đứa trẻ, “Nó là duyên niên của ta và Mộ Dung Tuyết, là hi vọng cuối cùng của chúng ta. Nó chính là con đường sống của chúng ta, chỉ cần đứa nhỏ này tồn tại, chúng ta vẫn sẽ tồn tại.”

“Cô đang nói vớ vẩn gì vậy? Con cô thì tự đi mà nuôi.” Thích Ẩn cảm thấy không đúng, “Phục Hy đâu, cô bảo ông ta ra đây gặp bọn ta!”

“Ta không đi được, Thích sư đệ.” Ngu Sư Sư lắc đầu, “Một mình Mộ Dung Tuyết ở dưới sẽ rất sợ hãi. Ngươi biết mà, lá gan chàng ấy nhỏ lắm.”

Nàng đặt Mộ Dung Trường Sơ vào ngực Phù Lam, Phù Lam vụng về đỡ lấy đứa nhỏ, nó nằm trong vòng tay y ngủ say sưa, một cục bé xíu còn yếu ớt hơn cả gà con, giống như bóp nhẹ một cái cũng sẽ chết. Phù Lam ngơ ngác nhìn đứa nhỏ, nếu Tiểu Ẩn cũng có thể sinh em bé thì phải chăng cũng có thể sinh ra một cục tuyết nho nhỏ để y nâng niu trong lòng bàn tay thế này không.

Ngu Sư Sư nhìn ánh mắt chuyên chú của Phù Lam dành cho đứa nhỏ thì yên tâm, đoạn nở một nụ cười xinh đẹp, nói: “Nhị vị, tạm biệt.”

Ánh lửa đỏ vàng chiếu sáng khuôn mặt trắng nõn của nàng, nụ cười kia ngừng lại ở hình bóng đẹp đẽ nhất, Ngu Sư Sư lặn xuống bùn lầy, vảy đen rậm rạp lướt qua mặt Thích Ẩn, ánh lửa chiếu rọi bên trên lóe sáng rồi chợt tắt. Hai người không thấy bóng dáng Ngu Sư Sư đâu nữa cả, chỉ còn lại hang động toàn là bùn lầy mênh mông.

Nàng vẫn không trồi lên khỏi bùn lầy, hóa ra là vì nửa thân dưới của nàng đã biến thành đuôi rắn.

“Này, rốt cuộc đây là làm sao! Phục Hy đâu, cô bảo ông ta ra đây gặp bọn ta!” Thích Ẩn xông lên, rướn nửa người vào trong động rống to, “Này! Này!”

Cái cô này cứ thế mà vứt con cho bọn họ à? Thích Ẩn giận đen mặt, quay đầu nói với Phù Lam “Ở trên đây chờ ta” rồi lập tức nhảy vào hang động tìm kiếm khắp nơi. Bên dưới tối đen như mực, mùi tanh ngai ngái của máu hòa lẫn bùn xộc lên mũi. Ngu Sư Sư không có tung tích, tập trung lắng nghe cũng không nghe được nhịp tim đập của vật sống nào cả. Chung quanh tĩnh mịch, dù là xà vu, người phàm hay là hoa thần, dường như tất thảy đều biến mất không để lại dấu vết gì.

“Ngu Sư Sư!” Thích Ẩn rống to, “Ngu Sư Sư!”

Nói cái chó má gì vậy? Gì mà đứa nhỏ là duyên niên của cha mẹ, là hi vọng của cha mẹ. Không có cha mẹ ở bên, đứa nhỏ một mình lớn lên thì hi vọng của nó ở nơi nào? Nó bị du côn lưu manh đánh cho vỡ đầu chảy máu, bị bạn học rượt đuổi phải lảo đảo chạy đi tìm chỗ trốn thì biết đi đâu mà tìm hi vọng! Thích Ẩn bỗng nhiên hiểu ra rốt cuộc Mộ Dung Trường Sơ đang tìm cái gì, không phải tìm thần tích, không phải tìm Phù Lam, y là tìm cha mẹ mình, tìm kiếm ngọn nguồn của mình.

Đây là khúc mắc suốt cả cuộc đời y, một thân một mình nương nhờ ở tiên sơn, trong đầu chỉ đọng lại bóng dáng của một người đàn ông xa lạ. Y lần theo bóng dáng mơ hồ này, cố chấp vượt núi băng sông đi tìm ngọn nguồn huyết mạch của bản thân mình. Giống như Thích Ẩn ngày trước, từ Ngô Đường đến Phượng Hoàn, từ Phượng Hoàn đến Vô Phương, từng bước một, cả đoạn đường lần theo dấu chân của cha hắn mới đến được thần mộ. Làm sao lũ ngu ngốc này có thể hiểu được cảm giác không có nhà lẫn nỗi bi thương không nơi nương tựa chứ? Cho dù có đi xa đến đâu, là chân trời hay góc bể, huyết mạch sẽ vẫy gọi hắn, để hắn trở về mộ phần của cha mẹ mình.

Phù Lam ôm đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ngoài động chờ trông hệt như một cô vợ nhỏ ngồi dưới mái hiên chờ trượng phu của mình về nhà. Đứa trẻ mềm mại nằm trong vòng tay không hề nặng xíu nào. Phù Lam rất căng thẳng, y cố hết sức giữ cho cánh tay mình ở tư thế không quá chặt cũng không quá lỏng. Thích Ẩn vẫn chưa quay lại, Phù Lam bắt đầu ngẩn người, tầm mắt y vọng về nơi xa, chạm phải một chiếc túi càn khôn thoắt ẩn thoắt hiện ở phía sau làn sương đỏ. Phù Lam sửng sốt, vội đứng lên đi qua đó, nhặt chiếc túi càn khôn nọ lên, bên trong là lọn tóc của Thích Ẩn.

— — —

Tĩnh lặng. Giống như mọi thứ đều đã chết. Thích Ẩn không thu hoạch được gì, cuối cùng từ bỏ tìm kiếm, đứng đỡ vách đá thở hổn hển. Đầu ngón tay hắn rét run, dần dần trở nên trắng bệch, đó là băng hoa đang nảy mầm, sinh trưởng và lan tràn trên đầu ngón tay hắn, khiến từng tấc ngón tay dần trở nên trong suốt. Phản phệ lại bắt đầu, Thích Ẩn vỗ ngực, nhịp tim loạn xạ, cơ tim co thắt từng cơn, hàn khí không còn chịu sự khống chế của hắn mà phóng thích ra ngoài một cách mất kiểm soát. Nơi nào ngón tay hắn chạm đến, toàn bộ nơi đó đều đóng thành băng.

Không sao, ráng chịu đựng một chút là ổn thôi, chịu đựng một chút là ổn thôi. Hắn áp lòng bàn tay vào miệng rồi hà hơi, sau đó run rẩy bò ra khỏi hang động bùn lầy, nhưng lại phát hiện Phù Lam không có ở trên đó, đứa nhỏ kia cũng không thấy đâu. Địa Uyên mênh mang yên tĩnh, ánh lửa bập bùng hắt lên những khối băng tròn trĩnh, khói mù màu rỉ sắt đọng lại trên nham thạch màu đỏ nhạt, dung nham chậm rãi chảy xuôi, thủy triều dung nham sôi sục với tốc độ cực chậm. Vì thế hình ảnh mỹ lệ kia cũng chậm rãi lắng xuống trên khuôn mặt Thích Ẩn, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, bóng khí màu trắng ngưng tụ giữa không trung.

Có ai đó đang điều khiển thời gian, thời gian ở đây chậm hơn rất nhiều so với bình thường. Toàn bộ thần điện Phục Hy chìm vào sự tĩnh lặng của thời gian, rắn yêu trong khe đá im lặng, cỏ cây hoa lá màu trứng tôm cũng bặt hơi, hình ảnh của Thích Linh Xu, Vân Tri và mèo đen đang dừng lại ở tư thế chạy nhanh dưới mặt đất trong rừng rậm.

Trên đời này có ai lại có năng lực to lớn như vậy, thế mà có thể khống chế được thời gian. trong lòng Thích Ẩn đã có đáp án, hắn chậm rãi quay đầu lại, trước mặt hắn, một bóng người đứng sừng sững bên bờ sông dung nham. Giống như trong thần thoại miêu tả, đầu người mình rắn, cổ xưa và trang nghiêm. Ông có chiếc đuôi rắn màu vàng rực, thân hình cao gầy cùng với ánh hào quang vàng mãi mãi không bao giờ tắt bao phủ quanh thân mình. Hơi thở uy nghiêm của ông khiến nhịp tim người ta bất giác nhanh hơn, tựa như một hòn núi hùng vĩ đè nặng xuống đầu vai Thích Ẩn, khiến hắn không nhịn được phải ngừng thở.

Thần xoay mặt sang, dưới ánh sáng lộng lẫy của dung nham và vầng hào quang, đôi mắt màu vàng kim rực rỡ tựa thái dương, không ai có thể nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực ấy.

“Đã lâu không gặp, Khương Ương.” Ông nói.

Một đám sương trắng bay ra khỏi cơ thể Thích Ẩn rồi ngưng tụ thành dáng hình của Bạch Lộc. Bình thường cái tên này không muốn xuất hiện trước mặt người khác, cho nên bây giờ Thích Ẩn mới phát hiện ra rằng hồn phách của cậu thật sự rất nhiều, không có trong suốt như những gì hắn thấy trước kia. Người thiếu niên ôm cánh tay, ống tay áo trắng xanh không có gió vẫn tự bay lật phật như cánh bướm. Nét mặt của cậu không phải là vui sướng khi gặp lại cố nhân, cũng không phải là thù hận đối với kẻ thù, chỉ là vẻ bình thản gặp sóng gió cũng không hề sợ hãi.

Cậu “Hừ” một tiếng, sau đó nói: “Ông còn chưa chết à, bao nhiêu năm trôi qua như vậy rồi mà còn gặp lại cái bản mặt già của ông nữa, đúng là làm tiểu gia muốn lộn mửa.”

Phục Hy cũng không hề tức giận với hành vi và lời nói vô lễ của Bạch Lộc, trên mặt ông không có phẫn nộ, không có hung ác tàn bạo, thậm chí không có cảm xúc. Thích Ẩn khó mà tìm được từ ngữ nào để mô tả vị thần cổ xưa này, ông ấy khiến Thích Ẩn nhớ đến pho tượng điêu khắc, biển rộng mênh mang, bầu trời đầy sao cùng với tất thảy những thứ không có sinh mệnh trên đời này. Trên người ông, Thích Ẩn nhìn thấy thần thánh, cũng thấy cả sự chết chóc.

“Không,” Phục Hy cất lời, “Ta đã chết, giống như ngươi vậy, thân thể đã thối rữa, chỉ còn lại thần hồn. Thời gian của ta không còn nhiều lắm, ta sẽ nhanh chóng tiêu tán giữa phàm thế, quay về với núi non và biển cả, như chúng ta chưa từng được sinh ra. Lý do duy nhất ta nán lại nơi này là để hội ngộ với đứa nhỏ này thôi.”

Ánh mắt của Phục Hy chuyển sang Thích Ẩn, phản phệ của Thích Ẩn rất mạnh, rất lâu sau cũng chưa bình ổn lại được, tay hắn vịn vào băng khắc, cố gắng giữ lưng thẳng vì không muốn ngã xuống trước mặt vị thần linh hờ hững này. Phục Hy nâng tay lên, quầng sáng vàng nho nhỏ ngưng tụ nơi đầu ngón tay ông rồi đi vào lòng Thích Ẩn. Kỳ tích xuất hiện, băng hoa trên người Thích Ẩn tan đi, phản phệ nhanh chóng biến mất như thủy triều rút nước.

“Cảm ơn.” Thích Ẩn chắp tay nói, “Phục Hy lão gia, ngài làm ơn giúp người thì giúp cho trót, cứu một người huynh đệ của ta được không. Hắn sắp chết rồi, có lẽ là chưa ra khỏi thần điện, cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, giải trừ xà trớ của mình.”

“Ta không thể sửa đổi vận mệnh của phàm linh một cách dễ dàng vậy đâu,” Phục Hy nói, “Nếu trời đã định hắn phải bỏ mạng ở nơi này, vậy ta có thể cho hắn một con đường sống…”

Lửa giận dần dần bùng lên trong lòng Thích Ẩn, con đường sống chó má gì, ông ta cho rằng mình là Quan Âm Tống Tử sao? Thích Ẩn cố dằn lửa giận xuống nói: “Ta không có mở An Nhạc Đường, ta cũng không muốn nuôi con của hắn, ta chỉ muốn thấy hắn tung tăng nhảy nhót như trước đây thôi. Ông tốn bao nhiêu công sức để giữ lại một sợi hồn phách chắc không phải là vì không nỡ xa đám xà vu ở đây đâu nhỉ. Ông đang đợi ta, đúng không? Vu Úc Ly làm trái lẽ trời, sửa đổi vận mệnh, ông muốn ta lấy mạng chó của hắn, đúng không. Được, ta sẽ làm. Mạng của hắn đổi lấy mạng huynh đệ ta, đổi lấy việc giải trừ xà trớ cho đồng bạn của ta, có đủ không?”

“Vận mệnh rất khó sửa đổi, số phận của sinh linh phàm thế dây mơ rễ má với nhau như mạng nhện vậy, giật một sợi sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ. Sửa đổi vận mệnh của của một người sẽ khiến ngàn vạn kẻ khác phải chịu ảnh hưởng liên đới. Đạo trời vận hành có quy luật nhất định, cho dù ta có cưỡng ép thay đổi sinh tử nhất thời của hắn, hắn cũng sẽ chết vào một ngày nào đó. Đây là vận mệnh, con à.” Phục Hy chậm rãi nói, “Vận mệnh là một dòng sông dài, cho dù con có sửa đổi bao nhiêu đường sông thì cuối cùng nó cũng sẽ đổ về biển cả mà thôi.”

Nói dối, Thích Ẩn không tin, ông ta là vị thần cổ xưa nhất, ngay cả thời gian cũng bị ông ta nắm giữ trong lòng bàn tay, một sinh mệnh nho nhỏ của phàm nhân sao lại không thay đổi được chứ? Thích Ẩn cắn răng nói: “Không, chẳng phải vận mệnh của ca ta đã bị thay đổi sao? Ca ta vốn chẳng biết Thích Ẩn là ai cả, ở thời gian nguyên bản vốn là huynh ấy đi theo đám người Ngu Lâm Tiên vào đây, Ngu Lâm Tiên và những kẻ khác đều đã chết, chỉ có ca ta đưa Mộ Dung Trường Sơ ra ngoài. Nhưng bây giờ khác rồi, thần nữ Bạch Vu đưa ta đến đây, là ta và ca ta cùng vào nơi này, chẳng phải là đã thay đổi rồi sao?”

Phục Hy và Bạch Lộc nhìn hắn, thời gian ở Địa Uyên ngưng đọng lại, bỗng dưng Thích Ẩn lại tìm ra được điểm chung hiếm có giữa hai vị thần hoàn toàn khác nhau từ bộ dạng cho đến tính cách này. Đó là một sự điềm tĩnh xót xa, tựa như khói bụi mịt mù bao phủ chung quanh bọn họ.

“Nhãi con, ngươi còn nhớ bộ xương trắng trong thần mộ không.” Bạch Lộc nói khẽ, “Ca ngươi sống sót ra khỏi thần điện Phục Hy đưa Mộ Dung Trường Sơ đến Vô Phương. Sau đó y nhảy xuống Băng Hải Thiên Uyên, đến mộ của tiểu gia. Y vào thần điện của ta, đến viếng thăm tượng thần ta. Thần hầu của ta giết y, đao Trảm Cốt từ trụ đồng rơi xuống biển sâu rồi lênh đênh giữa Băng Hải Thiên Uyên. Ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi rằng trước khi chết y có thi một chú pháp. Ngươi có muốn biết vì sao y lại muốn đến viếng thăm tượng thần của ta, đã thi chú pháp gì hay không?”

Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng Thích Ẩn, dường như hắn nghĩ tới đáp án gì đó, cõi lòng bỗng chốc nặng nề.

Bạch Lộc thở dài: “Đó là bởi vì ở ‘Thời gian nguyên bản’ mà ngươi nói ấy, người vào thần điện Phục Hy chính là các ngươi, mà đến U Lệ Địa Uyên cũng là các ngươi. Phù Lam ở Ô Giang chăm sóc ngươi vốn đã có Thích Ẩn trong quá khứ dài đằng đẵng của mình.”

“Ta có thể mở đôi mắt linh của mình ra cho con xem,” Phục Hy ôn hòa nói, “Mở mắt ra.”

Đôi mắt vàng rực to lớn ở phía sau hắn mở ra, đó là Mắt Trời của thần linh, có thể nhìn thấy được quá khứ tương lai, vạn vật nhân quả tất hiện trong mắt nó, không thể che giấu. Thích Ẩn sửng sốt quay đầu lại, hết thảy cảnh vật xung quanh đồng thời méo mó, dung nham chảy ngược, lòng sông dâng cao, băng khắc vỡ nát, trụ đồng đột ngột từ dưới đất trồi lên, những dải tinh tú trên vòm trời dốc xuống như thác nước, bóng đêm vô tận trải dài ở nơi xa. Tượng thần Bạch Lộc đồ sộ lặng lẽ đứng sừng sững ở phương xa, nhìn xuống vực sâu ngàn nhận[1].

[1] Nhận: đơn vị đo lường thời xưa, 1 nhận = 7 hoặc 8 thước.

Giữa làn sương trắng, một chàng trai cả người đẫm máu lặn lội bước ra. Mỗi một bước đi của y đều để lại một dấu chân máu. Bước chân y lảo đảo, suýt đã ngã xuống, thần hầu đeo mặt nạ lặng lẽ hiện ra ở phía sau, vô số luồng gió hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thủng lưng y, máu tươi phun trào như suối, cuối cùng y cũng khuỵu xuống khi đến gần pho tượng thần.

Nhưng y vẫn tiếp tục bò về phía trước, hai đầu gối lê thành hai vệt máu thật dài. Máu tươi thấm ướt thái dương trắng nõn của y tựa như một đóa hoa mai âm thầm nở rộ. Y phủ phục dưới chân tượng thần, lẳng lặng lắng nghe, cho dù mình đầy thương tích, song khuôn mặt điềm tĩnh của y vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, như thể hết thảy khổ đau đối với y đều nhẹ tựa lông hồng.

Trái tim Thích Ẩn như bị ai đó bóp nghẹt khiến máu tươi nhỏ tí tách tí tách. Hắn nói với giọng khàn khàn: “Ca ta đang nghe nhịp tim của Bạch Lộc sao?”

“Không sai,” Phục Hy nói, “Khi đó, trái tim Bạch Lộc là thứ duy nhất có liên hệ với con trên thế gian này, mặc dù phải mấy trăm năm sau con mới đến lấy nó. Ca ca của con muốn chờ ở thần mộ để có thể tương ngộ với con sớm hơn một chút. Đáng tiếc nó không hề biết rằng dù thần hầu Ba Sơn có nương tay với nó, thì thần hầu thần mộ cũng sẽ lấy mạng nó mà thôi.”

Phù Lam ho ra một búng máu, vất vả lắm y mới đứng dậy được, sau đó tựa vào bệ đá bên cạnh tượng thần. Y sắp chết rồi, y bị thương quá nặng, năng lực tự lành của y đã mất đi hiệu lực. Lưỡi dao gió của thần hầu xuyên thủng phổi y, máu tràn khắp phổi, rất nhanh thôi y sẽ chết vì suy hô hấp do thuyên tắc máu của chính mình. Y thở hổn hển, lá phổi bị hủy hoại hệt như một cái ống bễ. Y run rẩy đưa tay móc một chiếc túi càn khôn từ trong ngực ra, sau đó lấy một lọn tóc buộc bằng dây lụa đỏ từ bên trong ra ngoài.

“Tiểu Ẩn…”

Có ai đó đã nói rằng thời gian là một vòng tròn lặp đi lặp lại, lúc con người ta sắp chết, những năm tháng trân quý nhất trong ký ức sẽ ùa về như lũ ngược dòng. Y nhắm mắt lại, để thanh âm xa xôi vọng lại bên tai lần nữa. Hoa tuyết bay lất phất phủ khắp đầu vai của chàng thiếu niên mắt đen kia, âm thanh tuyết rơi nhẹ hẫng như lông hồng khẽ phớt qua bên tai. Dưới lòng đất đen kịt im ắng, người thiếu niên nọ hôn môi y, y nghe thấy tiếng hít thở dồn dập nho nhỏ của hắn như một con thú non bé xíu. Giữa khói độc và biển hoa mênh mông, giữa thế giới giống như một bát máu đỏ màu rỉ sét, ánh sáng của dung nham đọng lại trên gương mặt của thiếu niên, hắn dốc sức hét to với y: “Chúng ta đều là quái vật, quái vật và quái vật nên ở bên nhau!”

Ở bên nhau. Phù Lam thì thào lẩm nhẩm những lời này. Ở bên nhau.

Y biết, mỗi một lần y chết đi thì sẽ quên hết tất cả những ký ức của đời này. Nếu y gặp lại Thích Ẩn lần nữa thì giữa bọn họ sẽ chỉ còn lại sự xa lạ như chưa từng quen biết nhau. Nhưng đoạn hồi ức ấy là kho báu quý giá nhất của y. Y không muốn quên đệ đệ, y muốn nhớ kỹ tất cả về đệ đệ, dung mạo, giọng nói, ánh mắt chuyên chú khi ngóng nhìn y, cả cánh môi run nhè nhẹ khi chạm lên môi y, đầu ngón tay lành lạnh cùng với đôi mắt kết sương hoa của người thiếu niên… Tất thảy mọi thứ y đều không muốn quên.

Ít nhất cũng phải để y nhớ kỹ hơi thở của hắn.

Phù Lam mở mắt ra, lấy một sợi tóc của Thích Ẩn đặt vào lòng bàn tay. Một ngọn lửa phừng lên thiêu cháy sợi tóc trắng kia, những gợn khói mỏng lượn lờ bay lên. Phù Lam dốc hết linh lực cuối cùng vẽ một bức phù, đưa sương khói nhập vào phù văn, đầu ngón tay vừa chuyển động một cái, phù văn xuyên qua trán y đi thẳng vào linh cung tủy não.

Tựa như một thanh kiếm đâm thủng đầu, cũng tựa như sấm chớp bổ xuống, đau đớn như lửa đốt lan tràn khắp cơ thể, cả người Phù Lam khẽ run lên một cái. Sau đó cánh tay y buông thõng xuống bên hông, con ngươi điềm tĩnh mất đi ánh sáng, đêm tối dài dằng dặc chui vào đôi mắt y. Một vệt máu chảy ra từ miệng vết thương nơi giữa trán, mang theo màu đỏ tươi chói mắt.

Thích Ẩn ngẩn ngơ ngồi xổm bên cạnh y, nước mắt rơi lã chã ướt đẫm hai má, trái tim như bị xé toạc, máu tươi chảy đầm đìa đau đớn vô cùng. Đây rõ ràng là chiếc túi càn khôn mà hắn đưa cho Thích Linh Xu mà, sao lại ở trong tay Phù Lam? Mọi thứ liên kết lại với nhau, hắn nhớ ra rồi, trong chiếc túi càn khôn của bộ hài cốt bị thế giới lãng quên trong một góc nọ có chứa một lọn tóc màu trắng.

Bạch Lộc nói không sai, tất cả mọi việc đều đã xảy ra từ trước, chỉ là hắn không hay biết gì cả.

Yêu ma dùng hơi thở để phân biệt con người, dung mạo của một người có thể thay đổi, giọng nói có thể sẽ trầm hơn theo độ tuổi trưởng thành, duy chỉ có hơi thở bắt nguồn từ máu rồi sinh sôi cùng với xương thịt, rất khó thay đổi. Mặc dù Thích Ẩn đã đổi tim, biến thành quái vật không phải người không phải yêu cũng không phải ma, nhưng chỉ cần hắn giữ lại thân thể này, hơi thở của hắn vẫn sẽ lưu lại dấu vết của quá khứ. Hóa ra vết tích trong linh cung tủy não của Phù Lam không phải là do kẻ nào khác đày đọa, mà là chính y tự khắc hơi thở Thích Ẩn vào hồn phách của mình.

Cho nên Phù Lam ngốc nghếch trì độn, nhưng lại gần gũi với hắn một cách lạ kỳ. Cho nên Phù Lam không ăn không uống, nhưng lại chỉ thích hương vị máu tươi của hắn. Cho nên ở gương trăng Ba Sơn, trong căn nhà gỗ nhỏ bị bỏ hoang kia, Phù Lam nói với hắn rằng “Tựa như thật lâu thật lâu trước kia, ta là ca ca, đệ là đệ đệ vậy.”

Phù Lam yêu hắn không phải vì lời thì thầm “Bảo hộ Thích Ẩn” của thần linh, mà là vì tấm phù chú chính tay y đã tự khắc sâu vào thần hồn của mình ở thời khắc này, không thể thay đổi, không thể gỡ bỏ.

Mưa xuân Ngô Đường, nơi lối nhỏ đìu hiu.

Bọn họ không phải lần đầu gặp gỡ, mà là cửu biệt trùng phùng.

— — —

Bình luận

Truyện đang đọc